Vào đầu tháng ba, đang là mùa xuân ở Nam Thành.
Bảy giờ sáng, ánh ban mai mờ nhạt, biệt thự nhà họ Yến đã sớm nhộn nhịp. An Hạ đang đi trên hành lang kiểu Trung Hoa, bên tai là tiếng cắt cỏ, trong không khí mang theo chút hơi nước ẩm ướt và hương cỏ xanh, phảng phất trong nắng sớm.
“Ở đây nhất định phải thông minh, ngoan ngoãn, siêng năng, trung thực. Cái gì không nên hỏi đừng hỏi, không nên nói cũng đừng nói, có hiểu không?”
Người phụ nữ hơi béo mặc bộ đồ hầu gái, búi tóc gọn gàng, vừa đi trên hành lang vừa nói với cô. Sau khi nói xong, người phụ nữ quay đầu nhìn thoáng qua An Hạ một cái.
An Hạ thu hồi ánh mặt, gật gật đầu.
Nhìn thấy An Hạ gật đầu, trong mắt người phụ nữ hiện lên một tia bất định. Bà không biết đưa An Hạ đến nhà họ Yến có khả thi hay không, nhưng mà cảm thấy vẫn nên thử.
Nghĩ đến đây, bà quay đầu lại nói: “Đi theo.”
Người phụ nữ nói xong, An Hạ liền đi theo.
_____
Hai người đi dọc hành lang kiểu Trung Hoa một lúc mới đến nhà chính của biệt thự nhà họ Yến. Cửa chính bị đẩy ra, bên trong thoang thoảng mùi gỗ đàn hương nhẹ nhàng mà trầm mặc. Nhà chính là sự kết hợp điển hình giữa thiết kế Trung Quốc và phương Tây, với phong cách kiên cố và vững chãi, cùng bầu không khí trầm lặng.
Hiện tại là buổi sáng, là thời điểm biệt thự bận rộn nhất, nhưng bởi vì chủ nhân không có ở nhà, nên buổi sáng chỉ cần làm một vài công việc dọn dẹp. Quản gia đang phân công thì mẹ Vương bước tới gần và kêu một tiếng: “Quản gia Lâm.”
Quản gia Lâm là lão quản gia của nhà họ Yến , đã làm việc cho nhà họ Yến hơn ba mươi năm. Không giống như quản gia của các đại gia tộc khác, quản gia Lâm không hề nghiêm khắc, thậm chí có chút hiền lành. Sau khi mẹ Vương kêu, ông ấy quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Lần trước tôi đã nói với ngài rồi, tôi đưa trợ lý riêng của thiếu gia tới.” Mẹ Vương nói, ánh mắt nhìn về phía An Hạ. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ mình để mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Quản gia Lâm nhìn theo ánh mắt của bà ấy, thấy được cô gái đang đứng ở đó.
Cô gái nhìn qua chừng mười tám mười chín tuổi, làn da trắng như tuyết với đôi mắt đen. Dáng người tinh tế, mảnh khảnh, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lá và quần dài bằng vải cotton sẫm màu, một đoạn cổ chân nhỏ trắng muốt lộ ra dưới quần dài, trông thật giản dị và điềm tĩnh.
Cô lớn lên cũng không được tính là quá xinh đẹp, ngũ quan có chút nhạt nhẽo, nhưng đôi mắt đen nhánh trên gương mặt ấy lại thập phần câu người, đen như mực, trong vắt như suối.
Khi quản gia Lâm nhìn sang, cô gái lễ phép cúi chào ông. Quản gia Lâm gật đầu, hỏi mẹ Vương: “Bao nhiêu tuổi vậy?”
“Hai mươi.” Quản gia Lâm hỏi tuổi của An Hạ, sau khi mẹ Vương trả lời, bà ấy nhanh chóng kể ra tất cả ưu điểm của An Hạ.
“Con bé rất nhanh nhẹn và cẩn thận. Trước kia đã từng làm giúp việc và chăm sóc cho vài học sinh, con bé đều đã làm rất tốt. Hơn nữa, con bé là người có học, đã học xong ba năm cấp ba, bởi vì trong nhà không có tiền nên mới không đi học đại học…”
Sau khi nói về ưu điểm của An Hạ, giọng điệu mẹ Vương chậm lại, do dự một lúc, bà ấy nhìn quản gia Lâm rồi nói: “Chỉ có điều con bé không nói được.”
Mẹ Vương nói xong, quản gia Lâm hiển nhiên sửng sốt trước lời nói của bà rồi nói: “Cái đó không được.”
Quản gia Lâm lập tức cự tuyệt, biểu tình mẹ Vương hơi nóng nảy, bà vội vàng giữ chặt quản gia Lâm, nói: “Quản gia Lâm, ngài châm chước một chút đi, mặc dù tiểu An không nói được, nhưng con bé biết ngôn ngữ ký hiệu, vì vậy không có vấn đề gì khi giao tiếp với người khác. Con bé thật sự rất đáng thương, không cha không mẹ, chỉ sống cùng chị gái. Vốn dĩ có thể tiếp tục đi học, nhưng con của chị gái đột nhiên bị bệnh nặng, phải chạy chữa khắp nơi, không có điều kiện để đi học nên con bé phải ra ngoài làm công kiếm tiền. Nhưng giờ kiếm việc làm đã khó, con bé bị câm lại càng khó hơn, nếu không cho con bé ở lại, chờ thiếu gia trở về xem, nếu thật sự không được, tôi sẽ đưa con bé đi có được không?
Mẹ Vương dăm ba câu chữ đã nói ra gia cảnh của cô, quản gia Lâm nghe được liên tiếp nhíu mày. Hoàn cảnh cô bé thật sự đáng thương, nhưng nhà họ Yến cũng không phải là nơi từ thiện. Nhưng sau khi nghe xong, quản gian Lâm khó tránh khỏi cảm giác thương hại.
Ông ấy ngẩng đầu nhìn An Hạ, trầm ngâm một lát rồi nói: “Tối nay thiếu gia sẽ về ăn cơm, để cậu ấy xem rồi đưa ra quyết định.”
“Được rồi, cảm ơn quản gia Lâm.” Mẹ Vương hưng phấn nói.
_____
Bởi vì thiếu gia không có ở nhà, quản gia Lâm để An Hạ ở lại nhà họ Yến một ngày. Ông ấy nhờ mẹ Vương đưa An Hạ đi lấy một bộ quần áo người hầu, nếu thiếu gia không muốn cô làm trợ lý riêng, An Hạ vẫn có thể làm việc ở nhà họ Yến trong thời gian này. Gần đây, người hầu ở nhà họ Yến thường xuyên bận rộn, An Hạ lúc nào cũng có thể tìm việc ở đây.
Sau khi nói chuyện cùng quản gia Lâm, trong lòng mẹ Vương cuối cùng cũng yên ổn. Dù thế nào thì ít nhất bà cũng tìm được chỗ ở cho An Hạ.
An Hạ thầm cảm ơn sự giúp đỡ của bà, mẹ Vương nhìn đứa nhỏ bị câm nói lời cảm ơn, trong lòng ngũ vị tạp trần, sở sờ tóc của cô rồi nói: “Nếu có thể làm trợ lý riêng của thiếu gia thì tốt hơn, công việc đơn giản mà tiền lương cũng cao. Tối nay thiếu gia trở về ăn cơm, con phải cư xử thật tốt, biết không?
An Hạ gật đầu.
Thấy cô gật đầu, mẹ Vương cười rồi đưa cô đi làm.
Nhà họ Yến là một gia tộc lớn ở Nam Thành, biệt thự nằm trong một khuôn viên tư nhân, diện tích rộng lớn, các công trình kiến trúc nguy nga tráng lệ. Sau khi hai vị gia chủ của nhà họ Yến lần lượt qua đời, đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia cũng đồng thời dọn ra ngoài ở, cuối cùng trong nhà chỉ còn lại vị thiếu gia nhỏ nhất.
Chỉ có một mình thiếu gia sống trong biệt thự rộng lớn như vậy, do biệt thự rộng lớn nên cần rất nhiều người. Mà nhiều người như vậy chỉ hầu hạ một mình tam thiếu, mà thiếu gia lại ba ngày năm ngày không có ở nhà.
Sau khi An Hạ cùng mẹ Vương thay quần áo xong liền đi theo bà ấy quét tước dọn dẹp nhà cửa. Gần đây biên chế người hầu trong nhà có một số thay đổi, có người mới đến, một số người mới đến thích hỏi chuyện này chuyện kia, nghe nói chỉ có tam thiếu sống ở đây, liền hỏi tại sao đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia lại dọn ra ngoài.
“Không phải dọn ra ngoài mà là bị tam thiếu đuổi đi. Trước đây, đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia vẫn luôn ở chung nhà với lão gia, nhưng năm ngoái, lão gia qua đời, sau đó nhà họ Yến cũng thay đổi. Nghe nói tam thiếu giành lấy tập đoàn nhà họ Yến từ tay hai người anh của mình, sau đó liền đá đại thiếu cùng nhị thiếu ra khỏi tập đoàn, cũng đá ra khỏi nhà họ Yến.” Một lão người hầu làm việc ở đây nói như vậy.
“Cái gì? Tại sao tam thiếu lại làm như vậy? Đó không phải là anh trai của tam thiếu ư? Một người hầu mới không hiểu hỏi. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ mình để mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Nhắc tới chuyện này, lão người hầu thấp giọng nói nhỏ: “Chỉ cùng cha thôi, tam thiếu là con riêng ở bên ngoài, nghe nói sau khi trưởng thành mới được nhận về nhà.”
“Ồ, chuyện của mấy gia tộc lớn thật là… Này, còn mẹ của tam thiếu thì sao?” Người hầu mới thở dài, lại hỏi một câu.
“Đã chết.” Lão người hầu nói, “Từ lúc tam thiếu còn rất nhỏ đã chết, nghe nói là tự sát.”
“Tự…” Người hầu mới tới kêu lên một tiếng, lão người hầu liếc mắt nhìn, người hầu mới nhanh chóng hạ giọng, “Tự sát? Tại sao?”
“Ai biết tại sao. Tôi nghe nói mẹ của tam thiếu rất đẹp, này, cô chưa từng nhìn thấy tam thiếu đúng không? Tam thiếu rất đẹp trai, nhìn tam thiếu liền có thể biết được mẹ của cậu ấy hẳn là vô cùng xinh đẹp.” Lão người hầu nói.
“Chưa từng thấy. Tôi đã tới bốn năm ngày, thiếu gia vẫn chưa trở về.” Người hầu mới nói.
“Quản gia Lâm nói hôm nay cậu ấy sẽ trở về ăn tối, cô sẽ hiểu khi nhìn thấy cậu ấy.” Lão người hầu nói.
_____
Tuy nhiên đêm đó thiếu gia vẫn không về ăn tối.
Phòng bếp bận rộn cả buổi chiều, thức ăn cũng đã nấu xong, quản gia Lâm đến phòng bếp thông báo hôm nay thiếu gia đi dự tiệc, sẽ không ăn tối ở nhà. Sợ rằng thức ăn đã nấu bị lãng phí, nên đã được chia cho những người hầu trong nhà ăn.
Nhà họ Yến là một đại gia tộc, từ trước đến nay đối với người hầu ăn, mặc, ở, đi lại đều vô cùng hào phóng. Những người hầu làm việc cho nhà họ Yến sống trong một toà kí túc xá riêng, ký túc xá được xây theo tiêu chuẩn như khách sạn. Sau khi hoàn thành công việc vào buổi tối, để lại một vài người hầu trực ban, những người hầu còn lại không còn việc gì sẽ trở về phòng của mình.
An Hạ là do mẹ Vương mang đến, dĩ nhiên sẽ ở chung phòng với bà ấy. Tình cờ là người hầu lúc trước ở cùng với bà ấy vừa từ chức, nên thừa ra một chiếc giường trống.
Công việc xong xuôi, đám người hầu cùng nhau quay về kí túc xá.
“Tại sao thiếu gia nói không trở về liền không về vậy?” Có người nói.
“Một người thạo tin cho biết: “Tôi nghe tài xế trong nhà nói, thiếu gia bồi một nữ minh tinh đi tham gia tiệc tối từ thiện.”
“Nữ minh tinh? Cô ấy tên là gì, có nổi tiếng không?” Có người tò mò hỏi.
“Hình như tên là Mạnh Giảo.” Người nọ nói.
“Oa! Mạnh Giảo? Nữ minh tinh này gần đây rất nổi tiếng, mấy ngày trước tôi còn xem một bộ phim truyền hình do cô ấy đóng, đặc biệt xinh đẹp!” Người nọ nói liền tìm ảnh chụp của Mạnh Giảo cho mọi người xung quanh xem. Ngay cả mẹ Vương ở một bên cũng lôi kéo An Hạ đi xem.
An Hạ nhìn về phía màn hình, người phụ nữ trong điện thoại có ngũ quan tinh xảo, đầu nhỏ khuôn mặt cũng nhỏ, dáng người phập phồng quyến rũ, đôi môi đỏ thẫm, vẻ ngoài thuần khiết xinh đẹp.
An Hạ không để ý nhiều đến giới giải trí, cũng không theo đuổi thần tượng, đối với người trong giới giải trí cũng chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy từ trang bìa tạp chí bên đường, hoặc là quảng cáo trên TV, hoặc là trước kia khi còn đi học, nhìn thấy một số ít hình ảnh do các bạn học truyền cho nhau. Các nữ minh tinh trong giới giải trí đều vô cùng xinh đẹp, trong số đó thì Mạnh Giảo được đánh giá là đẹp hơn cả.
“Thật đẹp, cũng khá xứng đôi với thiếu gia của chúng ta, thiếu gia cũng vô cùng đẹp trai. Nói đến đây, diện mạo của thiếu gia không thua gì các nam minh tinh bây giờ.” Một lão người hầu nói.
“Ông chỉ nói, chúng tôi còn chưa từng thấy, ông có ảnh chụp không?” Người hầu mới hỏi.
Người nọ vừa nói xong, người hầu đứng bên cạnh An Hạ lấy di động ra, nói: “Tôi có ảnh chụp.”
Sau khi cô ấy nói xong, tất cả người hầu đều nhìn qua. Bị những người này chèn ép, An Hạ càng đến gần người hầu bên cạnh mình hơn, cô cúi đầu thấy được hình ảnh trên điện thoại di động của cô ấy.
Đây là một bức ảnh chụp lén.
Trong ảnh là một người đàn ông trẻ tuổi, anh đứng bên lùm cây trong hoa viên, mặc một thân tây trang, đang nhìn xuống bãi cỏ và gọi điện thoại.
Ánh mắt trời lúc chạng vạng sáng ngời nhưng không chói loá, quanh thân người đàn ông được dát một đường viền vàng, dáng người anh cao gầy, nước da trắng nõn trong suốt, ngay cả đường nét khuôn mặt cũng có chút khó nhận ra dưới ánh nắng.
Đây là một bức ảnh chụp lén vô cùng mờ ảo, thậm chí không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông.
“Không thể thấy rõ mặt của thiếu gia.” Một người hầu tiếc nuối nói sau khi xem ảnh chụp.
“Mặc dù không thấy rõ nhưng cũng có thể nhìn ra thiếu gia rất đẹp.” Người hầu cầm bức ảnh nói.
Đúng là như vậy, tuy không nhìn rõ mặt nhưng nhìn khí chất và dáng người thì đúng là như tranh vẽ, không thua kém bất kỳ nam minh tinh nào.
Sau khi người hầu cầm ảnh chụp nói, một người hầu bên cạnh ồn ào mà chế nhạo cô ấy: “Ồ, cô vậy mà chụp lén thiếu gia, cô đây không phải là…”
Người kia nói xong, vài người hầu trẻ tuổi bên cạnh cười vang, người hầu cầm ảnh chụp đỏ mặt, vội cất di động, nói: “Này, đừng đừng đừng, thiếu gia tuy đẹp trai nhưng luôn có phụ nữ vây quanh. Chúng ta như thế này, đừng nên mơ mộng, thiếu gia nhất định chướng mắt.”
“Đúng là như vậy.” Có người nói.
Cuộc sống không phải là truyện cổ tích, câu chuyện của cô bé lọ lem và hoàng tử cũng không có thật ở ngoài đời. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ mình để mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Vài người lải nhải như vậy, trong giọng nói vừa có khao khát vừa có tiếc nuối, cứ như vậy thẫn thờ mà kết thúc đề tài, từng người trở về phòng của mình.
An Hạ cùng mẹ Vương trở về phòng.
Lúc sáng An Hạ và mẹ Vương cùng nhau đến nhà họ Yến, đã mang theo hành lý của mình. Sau này ở lại, cái gì cũng có, rất thuận tiện.
Sau khi trở về phòng và đi tắm, An Hạ và mẹ Vương lên giường. Mẹ Vương lại lải nhải một hồi.
“Không biết khi nào thiếu gia sẽ trở lại, trong khoảng thời gian này, con nên chăm chỉ và biểu hiện thật tốt trước mặt quản gia Lâm. Bằng cách này, cho dù con không thể làm trợ lý riêng của thiếu gia, cũng có thể ở lại đây tiếp tục làm việc.”
Trong bóng tối, mẹ Vương nghe thấy tiếng sột soạt, là tiếng gật đầu của cô bé câm.
Nghe được tiếng gật đầu, trong lòng mẹ Vương vừa nhẹ nhõm vừa lo lắng. Làm người hầu tuy không phải là công việc cần trình độ cao, nhưng vẫn có một số bất tiện. Ngày thường có thể thông qua đôi mắt hiểu được ý tứ của cô, nhưng khi tắt đèn, cái gì cũng không nhìn thấy, vì vậy căn bản không có cách nào để giao tiếp.
Để An Hạ ở lại làm trợ lý riêng của thiếu gia, mẹ Vương cảm thấy hy vọng cực kì ít ỏi.
Cứ như vậy, mẹ Vương lo lắng nhắm mắt ngủ thiếp đi. Sau khi mẹ Vương ngủ say, An Hạ lấy điện thoại ra, đắp chăn lên để che bớt ánh sáng từ màn hình di động.
Điện thoại của cô là điện thoại cũ của anh rể để lại, rất hay bị đơ, màn hình cũng vỡ vụn, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể tiếp tục sử dụng. Click mở màn hình di động, An Hạ tìm số điện thoại trong danh bạ, gửi một tin nhắn đi.
【 An Hạ: Mọi thứ đều tốt. 】
Sau khi cô gửi tin nhắn, không bao lâu liền nhận được hồi âm.
【Chị: Tốt. 】
Nhìn tin nhắn của chị gái, An Hạ hơi mím môi, cô đặt điện thoại lên ngực, yên lặng chìm vào giấc ngủ.
_____
Sau khi đám người hầu nghỉ ngơi, biệt thự của nhà họ Yến dường như cũng chìm vào giấc ngủ đông. Trong khoảng sân rộng lớn, đèn hành lang được bật sáng, dẫn thẳng vào nhà chính. Đèn trong nhà chính cũng đã sớm được đám người hầu trong nhà tắt đi, trước khi ngủ, quản gia Lâm lại kiểm tra nhà chính một lần theo thường lệ.
Ông ấy đã làm việc ở đây bốn mươi năm, đã sớm thành thạo việc kiểm tra trước khi đi ngủ. Ông đi đến chỗ điều khiển ánh sáng trong nhà chính, định bật đèn sàn trong phòng khách, chưa kịp mở đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của một người đàn ông phát ra từ chỗ ghế sô pha.
“Chú Lâm, đừng bật đèn.”
Trong đêm tối, giọng nói của người đàn ông từ tính và có chút khàn khàn, giống như một tấm lụa đen xuyên qua màn đêm.
Khi nghe thấy giọng nói, quản gia Lâm liền hỏi: “Thiếu gia?”
Không biết qua bao lâu, Yến Bắc Thần đáp lại trong bóng tối.
“Ừm.”