Yến Nam Nguyên lao đến như điên, Yến Bắc Thần bình tĩnh nhìn anh ta, không hề né tránh.

Dù sao Yến Nam Nguyên cũng là nhị thiếu gia trong nhà, các nhân viên bảo vệ đã không dám mạnh tay khống chế anh ta. Nhưng anh ta đột nhiên lao ra, mấy nhân viên bảo vệ suýt chút nữa đã không ngăn cản được, ngay cả khi mọi người hoảng loạn khống chế, Yến Nam Nguyên vẫn lao về phía Yến Bắc Thần, một giọng nói uy nghiêm vang lên cách đó không xa.

“Nam Nguyên.”

Nghe được giọng nói này, động tác của Yến Nam Nguyên đột ngột dừng lại, Yến Bắc Thần nhìn động tác dừng lại của Yến Nam Nguyên, quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, cười nói.

“Anh cả, anh tới rồi.”

_________

Khi Yến Nam Nguyên phát điên, Yến Nam Tân - đại thiếu gia của nhà họ Yến đã đến phòng thờ. Yến Bắc Thần mỉm cười chào hỏi, Yến Nam Tân nhìn nụ cười của anh, khắc chế cảm xúc trong đáy mắt, giải tán đám người hầu và nhân viên bảo vệ xung quanh.

Yến Bắc Thần cho người hầu và bảo vệ lui xuống, Yến Nam Nguyên cũng nghe lời anh cả cho những người anh ta mang theo quay về. Cuối cùng, chỉ còn ba anh em nhà họ Yến, cùng nhau bước vào phòng thờ.

Phòng thờ của nhà họ Yến là một toà nhà riêng biệt, vì ồn ào bạn nãy liên quan đến phòng thờ nên việc giải quyết ở đó là chuyện đương nhiên. Yến Bắc Thần đẩy cửa phòng thờ ra, sau khi bước vào, ngồi trên đệm hương bồ trước bàn thờ.

Yến Bắc Thần ngồi xuống, đối mặt với hai người anh đang từ cửa tiến vào. So với anh, thần sắc của hai người anh lại vô cùng khó coi, nhất là sau khi nhìn thấy trên bàn thờ chỉ đặt một cái bài vị, ngay cả Yến Nam Tân vẫn luôn kiềm chế cũng phải nhíu mày thật chặt.

Khi Yến Nam Nguyên nhìn thấy cái bài vị kia, hoả khí bị anh cả áp chế một lần nữa lại bùng lên, định tiến lên đánh Yến Bắc Thần, nhưng đã bị Yến Nam Tân bên cạnh ngăn lại.

“Anh à! Anh nhìn nó biến phòng thờ tổ tiên thành như thế này mà vẫn nhịn được hả? Lúc này máu trong người Yến Nam Nguyên đang dâng trào, ngay cả người anh cả anh ta kính trọng nhất cũng không ngăn được.

“Em còn muốn nháo nhào như thế nào?” Yến Nam Tân cúi đầu mắng Yến Nam Nguyên: “Đánh nó, rồi em ngồi tù?”

So với sự bốc đồng của Yến Nam Nguyên, Yến Nam Tân trầm ổn hơn nhiều, khi nghe Yến Nam Tân nói như vậy, Yến Nam Nguyên nhìn về phía Yến Bắc Thần đang ngồi trên đệm hương bồ. Anh lặng lẽ ngồi ở đó, nhìn hai anh em bọn họ như những con khỉ trong vườn bách thú. Từ lúc 18 tuổi được nhà họ Yến nhận về, anh vẫn luôn coi bọn họ như mấy con khỉ mua vui rồi.

Yến Bắc Thần sẽ thật sự làm ra chuyện như vậy, thậm chí còn có thể tặng thêm cho anh ta vài cái tội danh, khiến nửa đời còn lại của anh ta là ở trong tù. Xưa nay Yến Bắc Thần đã như vậy, nham hiểm và xảo quyệt, dù đã đuổi tận giết tuyệt nhà họ Yến, nhưng còn chưa thoả mãn, muốn nhìn thấy tất cả người nhà họ Yến phải thống khổ, khi đó mới có thể vừa lòng. Cậu ta không phải là một con người bình thường mà là một kẻ có tâm lý biến thái. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ mình để mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé. 

“Tin tức về phòng thờ là do ngày hôm qua nó cố ý cho em biết.” Yến Nam Nguyên rốt cuộc tỉnh táo lại sau khi được anh cả nhắc nhở, sau khi bình tĩnh, ngoài cảm giác phẫn nộ, còn cảm thấy ớn lạnh từ đầu đến chân. Anh ta nhìn Yến Bắc Thân như ma quỷ, trong lúc nhất thời tâm trạng có chút suy sụp.

So với Yến Nam Nguyên, tâm lý của Yến Nam Tân bình tĩnh hơn nhiều. Anh ta nhìn Yến Bắc Thần đang ngồi trên đệm hương bồ, sau đó nhìn thoáng qua bài vị trên bàn thờ, nói: “Bắc Thần, mọi chuyện trong quá khứ đều do cha làm sai, lỗi cũng là lỗi của cha, hiện tại ông ấy đã chết, cậu còn muốn như thế nào?”

Yến Bắc Thần ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, hai tay rũ xuống đặt trên đùi. Sau khi Yến Nam Tân hỏi xong, anh ngước mắt nhìn lướt qua hai anh em nhà họ Yến, cười một tiếng, hai tay chống ra phía sau.

“Tôi muốn thế nào? Tôi muốn cha nợ thì con phải trả.”

Yến Bắc Thần nói xong, Yến Nam Nguyên nói: “Mày đừng quên, mày cũng là con của ông ta.”

Nghệ Yến Nam Nguyên nói như vậy, Yến Bắc Thần ngồi thẳng dậy. Anh liếc nhìn Yến Nam Nguyên, sau đó xoay người, trực tiếp quỳ gối trên đệm.

Anh cung kính quỳ gối trước bài vị, nói với tấm bài vị: “Thực xin lỗi! Tôi thay mặt cho cha xin lỗi vì những thương tổn mà ngài ấy gây ra!”

Nhìn Yến Bắc Thần quỳ xuống, Yến Nam Nguyên và Yến Nam Tân ở một bên: “...”

Động tác quỳ xuống của Yến Bắc Thần vô cùng thuần thục, sau khi nói xong liền quay người về phía Yến Nam Tân và Yến Nam Nguyên nói: “Hai người cũng tới, tôi đã chuẩn bị sẵn ba tấm đệm, anh cả ở bên trái, anh hai ở bên phải, chúng ta cùng thay mặt cho cha xin lỗi mẹ của tôi.”

Sắp xếp đến rõ ràng.

Yến Bắc Thần quay lưng về phía hai người, thân thể thẳng tắp quỳ ở đó. Cửa phòng thờ mở rộng, ánh nắng từ ngoài sảnh đường chiếu vào lưng anh. Màu da của anh tái nhợt, như thể bị ánh sáng mặt trời làm tan chảy, trong phòng thờ trang nghiêm, có loại cảm giác quỷ dị cùng điên cuồng.

“Mày bị điên rồi.” Lúc này Yến Nam Nguyên cảm thấy hôm nay anh ta không nên tới đây, anh ta lẩm bẩm nói một câu.

Sau khi anh ta nói xong, Yến Bắc Thần quay lại, làn da của anh trở nên trong suốt dưới ánh nắng mặt trời nhưng đôi môi lại dần dần có huyết sắc. Đôi môi mỏng của Yến Bắc Thần cong lên, lộ ra một nụ cười.

“Đúng không? Không phải là do bị các người bức điên sao?”

_________

Khi quản gia Lâm đi vào phòng thờ, Yến Bắc Thần đang ngồi trên đệm hương bồ, không biết đang suy nghĩ cái gì. Anh khoanh chân ngồi ở nơi đó, đối mặt với tấm bài vị trên bàn thờ, ngửa cổ lên một chút, như thể đây là cách duy nhất để nhìn tấm bài vị vậy.

Ngay khi quản gia Lâm vừa vào cửa, Yến Bắc Thần đã nghe thấy tiếng bước chân của ông, cũng không quay đầu lại hỏi: “Đi rồi?”

“Đi rồi.” Quản gia Lâm dừng lại phía sau Yến Bắc Thần và đáp.

Lúc Yến Nam Tân và Yến Nam Nguyên rời khỏi phòng thờ, khi ra ngoài, sắc mặt của hai người đều không quá tốt, đặc biệt là Yến Nam Nguyên. Sau khi tiễn cả hai người họ ra khỏi biệt thự của nhà họ Yến, quản gia Lâm liền quay trở về tìm Yến Bắc Thần. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ mình để mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé. 

Quản gia Lâm nói xong, Yến Bắc Thần cười một tiếng: “Tôi thật sự không biết hai vị anh trai này nghĩ cái gì, bọn họ không bảo vệ được nhà họ Yến, bây giờ trở về muốn mấy tấm bài vị hỏng đó làm gì?”

Vừa rồi trước khi Yến Nam Tân rời đi, uyển chuyển đưa ra yêu cầu, nói muốn mang bài vị của nhà họ Yến đi, để tự mình cất giữ, hỏi Yến Bắc Thần rốt cuộc đem bài vị cất ở chỗ nào. Bọn họ thật thiện lương, cũng thật sự cho rằng anh thiện lương chỉ giấu bài vị đi, nhưng thực tế anh đã ném hết đi rồi.

Yến Bắc Thần cười hai người anh của mình, sau đó trầm ngâm một lát, đứng dậy khỏi đệm hương bồ. Anh duỗi người một chút, sau đó đi ra khỏi phòng thờ.

“Tôi về phòng ngủ tiếp đây, sáng sớm đã bị Yến Nam Nguyên đánh thức, còn chưa có ngủ đủ.”

Quản gia Lâm nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông, hỏi: “Bữa sáng thì thế nào?”

“Mười giờ.” Yến Bắc Thần nói, “Cháu có cuộc họp lúc mười một giờ, chín giờ rưỡi chú cho người gọi cháu dậy.”

Yến Bắc Thần nói xong, quản gia Lâm cúi đầu lên tiêng.

“Vâng.”

_________

Hai anh em nhà họ Yến cuối cùng cũng rời đi sau một buổi sáng làm ầm ĩ, thiếu gia ở lại phòng thờ một lát rồi trở về phòng ngủ, nhà họ Yến lần nữa khôi phục sự bình tĩnh.

Nhưng sự bình tĩnh chỉ là mặt ngoài, buổi sáng náo loạn như vậy, đám người hầu đã sớm hỏi thăm tình hình từ nhân viên bảo vệ. Mấy câu chuyện của những gia tộc lớn đều khiến cho người ta cảm thấy hứng thú.

“Đúng là chỉ còn một cái bài vị. Lúc đó tôi đến muộn, khi thiếu gia đẩy cửa phòng thờ đi vào, đã nhìn được bên trong.”

“Còn bài vị của những người khác thì sao?”

“Nghe nói thiếu gia cầm đao chém hết rồi.”

“Mẹ ơi, này này này, thiếu gia không sợ gặp báo ứng sao?”

“Anh ta không thèm để ý. Cô nhìn thiếu gia nhà chúng ta chỗ nào có bộ dáng giống người bình thường.”

Đám người hầu trong nhà chính vừa quét dọn vệ sinh vừa nhỏ giọng nói về chuyện lúc sáng. An Hạ ngồi xổm trước ghế trong nhà ăn lau sạch từng vết bẩn.

“An Hạ.”

Lúc cô đang dọn dẹp, không biết quản gia Lâm đi vào từ khi nào. Ông vừa tiến vào, giọng nói thì thầm ban nãy cũng hoàn toàn biến mất, An Hạ bị gọi như vậy liền ngẩng đầu nhìn quản gia Lâm.

“Thiếu gia muốn mười giờ dậy ăn sáng, đã sắp đến giờ, cô đi gọi ngài ấy dậy đi.” Quản gia Lâm nói.

Quản gia Lâm nói xong, những người hầu dọn dẹp trong nhà ăn đều nhìn về phía An Hạ, cô từ dưới đất đứng lên, gât đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Sau khi nhận được câu trả lời, quản gia Lâm lại nói với người hầu và đầu bếp, yêu cầu bọn họ chuẩn bị bữa sáng cho thiếu gia, sau đó quản gia Lâm liền rời đi.

Ngay khi quản gia Lâm vừa đi, mẹ Vương đã đến trước mặt An Hạ, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, nói: “Tiểu An, thiếu gia cho cháu ở lại làm việc rồi sao?”

Mẹ Vương vừa nói xong, một người hầu trẻ tuổi bên cạnh nói: “Chỉ là gọi thiếu gia dậy mà thôi, cũng chưa nói sẽ cho cô ta làm trợ lý.”

Lúc trước người hầu trẻ tuổi cũng đến xin làm trợ lý riêng cho thiếu gia, nhưng không được đồng ý, chỉ có thể ở lại nhà chính làm người hầu.

Nghe người kia nói, mẹ Vương cũng không quan tâm, chỉ nhận lấy dụng cụ dọn dẹp trong tay An Hạ, cười nói: “Đi mau đi, đừng chậm trễ thiếu gia dậy ăn sáng.”

Sau khi mẹ Vương nói xong, An Hạ gật đầu, rời khỏi nhà ăn.

_________

Sau khi cô rời khỏi nhà ăn liền đi lên tầng hai của nhà chính.

Nhà chính của biệt thự nhà họ Yến là toà nhà lớn nhất, có sáu tầng, mỗi tầng đều có diện tích rất rộng. Phòng ngủ của thiếu gia ở lầu hai, là phòng lớn nhất. An Hạ mở cửa phòng của thiếu gia theo chỉ dẫn của quản gia Lâm. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ mình để mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé. 

Cửa phòng ngủ mở ra, bên trong giống như một ngôi nhà khác.

Sau khi mở cửa phòng ngủ, là một phòng khách rộng hơn một trăm mét vuông. Trong phòng khách có sô pha, lò sưởi âm tường, kệ sách, đèn trần… giống như một phiên bản thu nhỏ của nhà chính. Hai bên trái phải của phòng khách đều có hai cánh cửa, tổng cộng có bốn gian phòng. Quản gia Lâm nói rằng phòng của thiếu nằm ở phía bên phải cửa ra vào, gần bệ cửa sổ.

An Hạ làm theo hướng dẫn của quản gia Lâm, mở cửa phòng ra.

Phòng ngủ gần cửa sổ đón được nhiều ánh nắng. Chín giờ rưỡi sáng, ánh mặt trời dịu dàng ban đầu dần trở nên mạnh mẽ. Ánh sáng mạnh xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng mọi ngóc ngách trong phòng.

An Hạ đứng ở cửa, nhìn thiếu gia đang ngủ trên giường.

Anh nằm trên một chiếc giường lớn, trên giường trải chăn bông màu xanh biển, thân thể thiếu gia vùi vào trong chăn, giống như một nam nhân ngư dưới đáy biển sâu.

Mặt trời chiếu rọi trên chăn bông, cánh tay anh đặt ở bên ngoài, một nửa được ánh sáng chiếu tới, một nửa ẩn nấp trong bóng râm, tạo thành một đường ranh giới nhàn nhạt và trong suốt.

Đầu anh đặt lên gối nằm, mái tóc tuỳ ý rũ xuống bên má, dưới mái tóc màu lanh là đôi mắt hẹp dài đang nhắm chặt. Lông mi của anh rũ xuống tạo thành bóng râm dưới mi mắt. Bên dưới là sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng đang mím chặt.

Lúc ngủ là lúc cơ thể con người thả lỏng nhất, vì giấc ngủ cũng là một quá trình nghỉ ngơi.

Nhưng thiếu gia không giống như vậy. Đôi mắt anh nhắm chặt, môi mím lại, lông mày vốn giãn ra vào buổi sáng giờ đã nhíu chặt lại.

Vẻ mặt căng thẳng như vậy khiến đường nét trên mặt anh càng trở nên thâm thuý, cùng với nước da tái nhợt khiến anh giống như một bức tượng bạch ngọc được đặt trên giường.

An Hạ đi tới trước giường.

Sau khi đến gần, An Hạ cảm giác được bức tượng kia đang động đậy, anh đang thở, tiếng thở nhịp nhàng, là nhịp thở của người đang ngủ say. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ mình để mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé. 

Quản gia Lâm kêu cô đánh thức thiếu gia dậy, nhưng cô không nói được.

Nghĩ đến đây, An Hạ lấy điện thoại ra, gõ vào mấy chữ. Khi ấn ngón tay vào nút play, An Hạ nhìn vẻ mặt cau có của thiếu gia, liền bấm tạm dừng.

Mặc dù giọng nói trong điện thoại có thể tạm thời thay thế cho cô, nhưng âm thanh kia thực sự không dễ nghe xíu nào, hơn nữa còn rất quỷ dị. Nếu để giọng nói này gọi thiếu gia dậy, anh có thể bị hù chết.

Nghĩ vậy, An Hạ cất điện thoại đi, duỗi tay nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay của thiếu gia. Trước khi cô kịp chạm vào, người đang ngủ say đột nhiên mở mắt.

Khoảnh khắc thiếu gia mở mắt, bầu không khí đột nhiên u ám đáng sợ, An Hạ chạm phải ánh mắt hung ác khi vừa mở mắt ra của anh, khiến cô vô thức rụt tay lại. Nhưng cô chưa kịp rời đi thì thiếu gia đã dùng tay trái túm lấy cánh tay cô, giây tiếp theo, thân thể bị một lực kéo nặng nề ngã xuống giường, sau đó cổ bị cánh tay kia đè chặt.

Cổ An Hạ bị anh nắm lấy, không khí trong phút chốc bị chặn lại, hai mắt cô mở to vì sợ hãi, trong cổ họng phát ra tiếng kêu cứu.

“Ha a —”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play