“A? Ồ, được.” Tư duy của Yến Bắc Thần quá khác người, sau khi thư ký sửng sốt một chút, liền cầm cây gậy tiên nữ đưa cho Yến Bắc Thần.

Yến Bắc Thần nhận lấy cây gậy tiên nữ, lấy điện thoại di động ra, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Không không cần...” Thư ký xua tay từ chối.

Thấy thư ký từ chối, Yến Bắc Thần nhìn cô ấy một cái, cười nói: “Cô có nhiều tiền hơn tôi à?”

Yến Bắc Thần hỏi xong, thư ký yên lặng lấy điện thoại di động ra. Yến Bắc Thần mở mã thanh toán trên điện thoại, để thư ký tuỳ tiện quét, sau đó anh lại cất điện thoại vào.

Không thể không nói, người đàn ông cao lớn đĩnh bạt như vậy cầm cây gậy tiên nữ vẫn có chút kì lạ. Thư ký nhìn Yến Bắc Thần đang cầm cây gậy tiên nữ, cười hỏi: “Yến tổng, ngài muốn cái này là...”

Sau khi thư ký hỏi, ánh mặt Yến Bắc Thần rời khỏi cây gậy, nhìn cô ấy, cười nói.

“Không phải cô nói cái này cho con nít chơi sao.”

Dứt lời, Yến Bắc Thần vẫy cây gậy tiên nữ trong tay, bước vào văn phòng của mình.

Nhìn bóng dáng cao lớn cầm cây gậy tiên nữ, thư ký: “....”

___________

Buổi sáng bận rộn trong nhà chính, sau khi ăn cơm trưa, An Hạ được phân công làm việc ngoài sân của nhà chính.

Tháng ba, đang là mùa xuân, ngoài việc nhà cửa cần phải gọn gàng thì phần sân bên ngoài của biệt thự cũng cần phải được sửa sang lại. Biệt thự của nhà họ Yến nằm trong một khuôn viên tư nhân, diện tích của hoa viên rất rộng lớn. Bây giờ đang là mùa xuân, bãi cỏ xanh mướt, hoa sơn trà đang nở rộ, mặc dù chưa bước vào giữa hè, nhưng cả khu vườn đã tràn đầy màu sắc tươi sáng.

Nhà họ Yến có bốn toà nhà nối với nhau bằng hành lang kiểu Trung Hoa, phía bên ngoài của hành lang là hoa viên. Trong hoa viên có rất nhiều loại hoa và cây cỏ, nhưng hiện tại, cũng chỉ có hoa tầm xuân và hoa sơn trà là nở rộ.

Việc cắt tỉa trong hoa viên là do người làm vườn xử lý, những người hầu chỉ cần dọn dẹp hoa và cỏ ở dưới đất sạch sẽ là được. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ mình để mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé. 

Ánh nắng buổi chiều chói chang, tiếng kêu ong ong của máy cắt cỏ cuối cùng cũng kết thúc. An Hạ cùng với vài người hầu khác dọn dẹp cỏ bị cắt ở dưới đất, cô nhìn thấy vài cánh hoa sơn trà dưới mặt đất.

“Cô có thể lấy nếu muốn, dù sao cũng đã được cắt tỉa.” Ngoài những người hầu trong sân, còn có vài người hầu phụ trách dọn dẹp hoa viên. Người hầu đó được gọi là chị Trình, một người có vẻ ngoài ôn nhu, điềm đàm.

An Hạ ngẩng đầu nhìn chị ấy, chị Trình cười với cô, An Hạ cũng cười theo. Sau đó, cô cất hoa sơn trà vào trong túi.

Sau khi thấy cô thích hoa sơn trà như vậy, lúc dọn dẹp hoa viên, nếu chị Trình nhìn thấy đều nhặt lên đưa cho An Hạ. An Hạ cảm ơn chị ấy rồi cất vào đi, chờ đến lúc trở về, trong túi An Hạ đã có rất nhiều hoa sơn trà.

“Cô thích hoa sơn trà sao?”

Những người hầu ngồi nghỉ ngơi ở bậc thang của hành lang, chị Trình ngồi ở bậc thang bên trên nhìn An Hạ đang ngồi ở bậc thang bên dưới đang nhặt những bông hoa sơn trà đặt trên váy người hầu.

Cô không nói được, lúc làm việc cũng rất an tĩnh. Cô cúi đầu, ngẫu nhiên có cơn gió nhẹ thổi qua, thổi những sợi tóc đen nhánh rơi trên má trắng nõn của cô kèm theo những cánh hoa trà đang nở rộ.

Sau khi nghe câu hỏi của chị ấy, cô quay lại, cười một cái. Sau đó, gõ mấy chữ trên điện thoại cho chị Trình xem.

An Hạ: Chị gái của em thích.

Chị Trình nhìn chữ trên màn hình di động, lại nhìn An Hạ một cái, cười cười: “Cảm tình của hai người thật tốt.”

Khi nghe chị ấy nói như vậy, An Hạ có vẻ rất vui, cô lại cười với chị Trình, sau đó quay đầu lại, chụp một bức ảnh hoa sơn trà trên váy. Chụp xong, liền gửi ảnh cho chị gái của cô.

Tin nhắn với chị gái vẫn dừng lại từ tối hôm qua. Không bao lâu sau khi An Hạ gửi ảnh chụp, chị gái An Thanh liền trả lời lại.

【 Chị: Hoa sơn trà. 】

An Hạ nhìn tin nhắn của chị gái, khoé môi nở nụ cười ôn nhu, ấn vào màn hình di động, soạn tin nhắn gửi đi.

【 An Hạ: Hôm nay tụi em dọn dẹp hoa viên, trong đó có rất nhiều hoa sơn trà, em nhặt một ít. Nhưng không thể về nhà, nếu không đã mang về tặng cho chị. 】

Sau khi tin nhắn của An Hạ được gửi đi, An Thanh cười trả lời lại.

【 Chị: Khi còn nhỏ, trong trường em cũng có rất nhiều, em đều mang về cho chị. 】

An Hạ nhìn tin nhắn của chị gái mỉm cười, trong nháy mắt cô nhớ lại chuyện khi còn bé. Khi đó, hai chị em cô đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ.

Gió trong hoa viên rất thanh mát, thổi bay những cánh hoa sơn trà màu trắng trên váy cô, ánh nắng chiều nhè nhẹ chiếu sáng. An Hạ nhìn hoa sơn trà một hồi, mới định thần lại.

【 An Hạ: Tiêu Tiêu thế nào? 】

Tin nhắn An Hạ gửi đi, nhưng An Thanh không trả lời nhanh như vừa rồi. Chờ một lát, An Thanh mới trả lời lại.

【 Chị: Tối hôm qua tình hình tệ hơn, suốt đêm đều ở trong bệnh viện.】

Vẻ mặt của An Hạ lập tức thay đổi, cô cầm điện thoại di động muốn trả lời lại thì tin nhắn của An Thanh đã đến trước.

【 Chị: Ổn định rồi, không có vấn đề gì lớn. 】

Gửi xong tin nhắn này, An Thanh trầm mặc một lát, sau đó lại gửi thêm một tin nhắn.

【 Chị: An Hạ, em không cần phải lo lắng. 】

An Hạ nhìn tin nhắn trên màn hình, ngón tay không tiếp tục gõ tin nhắn nữa.

“An Hạ.” Chị Trình từ phía sau gọi một tiếng, cô quay đầu lại, chị Trình đứng dậy cười nói: “Tiếp tục làm việc nào.”

Sau khi phục hồi tinh thần, An Hạ gật đầu, cô cất điện thoại đi, bỏ hoa sơn trà vào bên trong túi. Chị Trình nhìn động tác của cô, nhớ lại những lời tán gẫu của đám người hầu vào buổi trưa.

Chị ấy biết An Hạ là do một người hầu trong nhà gọi là mẹ Vương giới thiệu để làm trợ lý riêng cho thiếu gia, thiếu gia đã nhìn thấy cô, quản gia Lâm còn kêu cô đi đánh thức thiếu gia. Nhưng hình như thiếu gia hỏi cái gì đó, nhưng cô không trả lời, cho nên chuyện làm trợ lý riêng này liền bị gác lại.

Đám người hầu đều cảm thấy An Hạ sẽ không thể trở thành trợ lý riêng cho thiếu gia. An Hạ không nói được nên đảm đương chức vụ trợ lý riêng là rất khó, hơn nữa còn không nghe lời, không có ông chủ nào muốn thuê trợ lý riêng như vậy, thậm chí có thể ở lại nhà họ Yến làm người hầu đã là do quản gia Lâm nhân từ.

Nhưng sau khi cùng An Hạ làm việc trong hoa viên một buổi trưa, chị Trình không cảm thấy An Hạ là một đứa trẻ không nghe lời. Cô không nói được, nhưng vẫn có chỗ tốt, ít nhất là yên lặng. Hơn nữa, cô làm việc ngăn nắp và gọn gàng, ngoan ngoãn tuân theo mọi sự sắp xếp, làm trợ lý riêng chưa chắc đã không tốt. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ mình để mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé. 

Vì An Hạ không nói được nên chị Trình có chút đồng cảm. Đương nhiên, những người làm việc ở đây đều là vì tiền, lương của trợ lý riêng cao hơn người hầu bình thường, cho nên chị Trình cũng muốn giúp An Hạ.

Sau khi chị Trình gọi An Hạ, cô liền cùng chị ấy đi đến bụi cây đã được cắt tỉa tỉ mỉ, chị Trình nhìn thoáng qua An Hạ trầm mặc hơn so với ban nãy, hỏi: “Chị nghe nói buổi sáng em không trả lời câu hỏi của thiếu gia.”

Nghe chị Trình nói, An Hạ quay đầu lại nhìn chị ấy một cái. Bắt gặp ánh mắt của An Hạ, chị Trình cười cười, hỏi: “Có thể cho chị biết đó là câu hỏi gì không?”

An Hạ nhìn chị Trình, ánh mắt không chút dao động nhìn chằm chằm chị ấy. Thấy vẻ mặt của cô, chị Trình nói: “Em có thể nói cho chị biết.”

Lời nói của chị Trình không có ý xấu, An Hạ có thể nhìn thấy rõ ràng. Trong mắt của chị ấy mang theo sự quan tâm, là thật lòng muốn giúp cô. An Hạ nhìn chị, vẫn không trả lời.

Chị Trình đợi một hồi, cô bé câm vẫn không mở miệng, ý cười trong mắt hơi thu hồi, từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.

Khẽ thở dài, chị Trình lắc lắc đầu, cười không nói gì nữa. Chị ấy tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên cánh tay bị cô kéo lại. Chị Trình quay đầu lại, cô bé câm lấy điện thoại ra gõ vài chữ lên màn hình.

An Hạ: Hôm nay thiếu gia có trở về không?

Chị Trình là một người hầu cũ trong biệt thự, đã làm việc ở đây được bốn năm năm.

Nhìn thấy dòng chữ trên màn hình điện thoại của An Hạ, chị Trình lắc đầu nói: “Chắc là không trở về.”

Dứt lời, chị Trình nhớ ra cái gì đó liền bổ sung một câu.

“Thiếu gia rất ghét nơi này.”

___________

Nhưng mà vị thiếu gia rất ghét nơi này, buổi tối lại trở về biệt thự. Tuy nhiên, thiếu gia không trở lại nhà chính, thậm chí còn không báo cho quản gia Lâm. Sau khi xuống xe, anh đi lên hành lang của biệt thự và đi thẳng đến phòng thờ, nơi anh em nhà họ Yến đã náo loạn vào buổi sáng.

Anh đi vào vào lúc mặt trời còn chưa lặn, đến khi bóng tối phủ kín vẫn chưa ra ngoài.

Người hầu trong nhà thấy thiếu gia vào phòng thờ, liền nói cho quản gia Lâm biết. Quản gia Lâm bảo họ không cần bận tâm, chỉ yêu cầu bọn họ không được quấy rầy thiếu gia

Khi trời đã khuya, quản gia Lâm đi dọc theo hành lang đến phòng thờ.

Đèn hành lang đã được bật sáng, quản gia Lâm đẩy cửa phòng thờ ra, ánh đèn từ ngoài hàng lang rọi vào trong phòng. Chiếu tới cánh tay đang chống trên mặt đất của người đàn ông, chỉ có phần thân trên ẩn trong bóng tối.

Quản gia Lâm đẩy cửa đi vào, cửa gỗ của phòng thờ phát ra tiếng vang rất nhỏ, người đàn ông ngồi trên đệm hương bồ vẫn không nhúc nhích. Quản gia Lâm bước vào cửa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm bài vị đặt trên bàn thờ.

“Đã không còn sớm.” Quản gia Lâm thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói với Yến Bắc Thần đang ngồi trên đệm. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ mình để mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé. 

Khi Yến Bắc Thần nghe quản gia Lâm nói, rút lại cánh tay đang đỡ phía sau, vì ngồi quá lâu, bả vai của anh có chút tê dại. Anh cử động khớp xương và nói: “Mấy giờ rồi?”

“Chín giờ.” Quản gia Lâm nói.

Quản gia Lâm nói xong, Yến Bắc Thần ngạc nhiên: “Đã muộn như vậy rồi.”

Dứt lời, Yến Bắc Thần thu hồi tâm trí, lại nhìn thoáng qua bài vị trên bàn thờ. Sau đó, anh từ trên mặt đất đứng dậy, nói: “Đi thôi.”

Sau khi thân hình cao lớn đĩnh bạt của Yến Bắc Thần đứng lên, mang theo chút lạnh lẽo và cảm giác áp bách. Anh đứng dậy rời khỏi phòng thờ, quản gia Lâm đi ra ngoài cùng anh, đồng thời đóng cửa phòng thờ lại.

“Tại sao ngài trở về lại không nói cho tôi biết?” Quản gia Lâm hỏi.

Yến Bắc Thần đột nhiên trở lại, không hề báo trước. Chỉ sau khi quản gia Lâm nghe đám người hầu nói mới biết anh đã trơe về.

“Buổi chiều trong công ty xảy ra chút việc, cảm thấy phiền phức nên con trở về.” Yến Bắc Thần nói, “Con sẽ đi Hải Thành một chuyến.”

Nghe Yến Bắc Thần nói, quản gia Lâm nhìn anh một cái, nhàn nhạt lên tiếng, không thể hiện bất kỳ ý kiến gì.

“Bữa tối đá chuẩn bị xong, ngài có muốn hâm nóng lại không?” Quản gia Lâm hỏi.

“Không cần phiền toái như vậy.” Yến Bắc Thần nói: “Cho cháu một bát mì là được.”

___________

Yến Bắc Thần và quản gia Lâm trở về nhà chính lúc chín giờ. Sau đó, quản gia Lâm kêu An Hạ nấu cho thiếu gia một bát mì.

Sau khi Yến Bắc Thần trở lại nhà chính, trước tiên trở về phòng ngủ thay quần áo, sau đó mới xuống nhà ăn. Nhìn thấy trên bàn đặt một bát mì và cô bảo mẫu nhỏ đứng ở đó.

Nhìn thấy anh, đôi mắt của cô chuyển động, nhưng cũng không nói cái gì.

Yến Bắc Thần bước đến bàn ăn, nhìn thoáng qua bát mì đặt trên bàn.

Đây là một bát mì bình thường, nước lèo đơn giản và sạch sẽ, những sợi mì được xếp gọn gàng, mặt trên nổi một lớp váng dầu và rau thơm, trên cùng còn có một cái trứng chiên.

Yến Bắc Thần cầm đũa ngồi trên ghế, bưng bát mì lại gần, ngẩng đầu nhìn An Hạ.

“Cô làm?”

Thiếu gia mở miệng hỏi một câu, An Hạ nhìn vẻ mặt của anh, gật đầu.

Khi kéo bát mì đến gần, nước lèo trong bát hơi lắc lư, hơi nóng cũng toả ra, mang theo chút hương thơm từ bát mì. Yến Bắc Thần cầm lấy đũa, gắp mì sợi và ăn một ngụm.

Mì đơn giản, hương vị cũng đơn giản, nhưng khi sợi mì hoà quyện với nước lèo lại có chút đặc biệt. Yến Bắc Thần ăn từng ngụm từng ngụm một.

Trong khi ăn, Yến Bắc Thần lấy cái gì đó từ bên người ra. Đặt đồ vật lên bàn ăn, Yến Bắc Thần vừa ăn mì vừa nói: “Cho cô.”

An Hạ thu hồi ánh mắt từ trên người thiếu gia, nhìn xuống bàn ăn. Liền thấy một vật gì đó toả sáng lấp lánh bên cạnh bát mì. An Hạ nhìn thoáng qua, lại nhìn về phía Yến Bắc Thần.

Khi An Hạ đang nhìn cây gậy tiên nữ, Yến Bắc Thần đã ngẩng đầu lên nhìn cô. Khi cô nhìn sang, ánh mắt hai người vừa vặn đối diện nhau. Nhìn thấy ánh mắt không được tự nhiên của cô bảo mẫu nhỏ, Yến Bắc Thần bật cười.

“Gậy tiên nữ, không biết cái này sao?”

An Hạ nhìn anh, không nói có biết hay không.

Nhìn dáng vẻ của cô, Yến Bắc Thần cầm cây gậy tiên nữ lên, bàn tay thon dài tái nhợt của anh cơ hồ gần bằng cây gậy tiên nữ, anh cầm nó lên và vẫy vẫy về phía cô.

“Chỉ cần vẫy nó hai lần, một điều ước sẽ được thực hiện.”

An Hạ chớp mắt.

“Một cây gậy tiên nữ đi kèm với một điều ước.” Yến Bắc Thần nói xong, đặt cây gậy lên bàn ăn. Sau khi đặt xuống, anh dựa người ra sau ghế, lặng lẽ nhìn cô bảo mẫu nhỏ.

“Hiện tại cô có thể ước một điều.”

Khi cô đánh thức anh dậy vào buổi sáng, anh theo bản năng đã bóp cổ cô làm cô ho khan nửa ngày, mặc dù cô nói không có vấn đề gì nhưng Yến Bắc Thần cảm thấy vẫn nên xin lỗi đàng hoàng.

Lời xin lỗi bằng miệng đã nói rồi, nhưng vẫn phải đi kèm sự bồi thường khác. Cô muốn cái gì đều do cô tự quyết định.

Sau khi anh giải thích cách dùng của cây gậy tiên nữ, cô bảo mẫu nhỏ im lặng nhìn anh trong chốc lát. Một lúc sau, cô bước tới cầm lấy cây gậy tiên nữ, học theo dáng vẻ của anh vẫy vẫy hai cái.

Yến Bắc Thần dù bận nhưng vẫn ung dung chờ đợi điều ước của cô. Sau khi cô vẫy cây gậy, lần nữa đặt nó xuống bàn, giơ tay lên làm thủ ngữ với anh.

An Hạ: Thiếu gia.

An Hạ: Có thể muốn tôi được không?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play