Ấn tượng đầu tiên của An Hạ đối với thiếu gia rất mơ hồ.

Chỉ nhìn thấy một lần qua tấm ảnh chụp lén trong di động của một người hầu. Trong bức ảnh, thiếu gia đang đứng trong hoa viên, mặc một thân tây trang được cắt may khéo léo, ánh chiều tà chiếu lên sườn mặt của anh, chỉ để lại một hình ảnh mờ ảo.

Bây giờ, hình ảnh mơ hồ đã trở nên rõ nét, thiếu gia hàng thật giá thật đang đứng trước mắt cô.

Đối mặt với hình ảnh chân thực rõ ràng này, hô hấp của An Hạ hơi ngưng trệ.

Con người thường có xu hướng thích ngắm nhìn những thứ đẹp đẽ từ xa. Vẻ đẹp khi nhìn từ xa sẽ có sự mờ ảo nhất định do tầm nhìn bị hạn chế, sự mờ ảo này góp phần làm vẻ đẹp của chúng trở nên hoàn mỹ. Nếu đưa những thứ đẹp đẽ lại gần, vẻ đẹp của chúng sẽ được phóng đại, và theo đó những khuyết điểm cũng sẽ bị lộ ra. 

Nhưng thiếu gia không giống như vậy. Cánh tay thon dài và mạnh mẽ của anh rũ xuống chân, ngồi xổm trước mặt cô. Khoảng cách giữa hai người không quá hai mươi cm. Đồng tử của cô nở ra phản chiếu các đường nét trên gương mặt anh. Trên người anh không có chút tỳ vết nào, giống như một tác phẩm nghệ thuật được tỉ mỉ điêu khắc.

Anh không phải là kiểu đàn ông đẹp trai với khuôn mặt thư sinh theo kiểu truyền thống. Anh thanh tú hơn là đẹp trai và sắc bén hơn là mềm mại, một tổ hợp kì lạ nhưng lại có tính công kích rất lớn. Đôi mắt phượng hẹp dài, hốc mắt sâu, lông mày cao ngất được kéo dài, nối với sống mũi cao thẳng. Dưới sống mũi là một đôi môi mỏng nhạt màu, hình dáng rõ ràng mà sắc nét.

Anh giống như một nam nhân ngư có lớp vảy phản chiếu ánh sáng u tối lạnh lẽo của đêm trăng dưới đáy biển sâu.

Anh có làn da trắng lạnh, đơn bạc và tái nhợt, mỏng manh và lạnh lùng, dường như toả sáng dưới ánh nắng ban mai. Thân hình cao lớn và đĩnh bạt, cho dù ngồi xổm vẫn lớn gấp đôi cô, trên người anh toát ra một vẻ đẹp mỏng manh và ma mị.

Những sinh vật vô danh luôn nguy hiểm, quyến rũ và đáng sợ. Đôi mắt hẹp dài của thiếu gia hơi rũ xuống, con ngươi lanh lợi nấp dưới hàng lông mi dày, anh nhìn cô một cách bình tĩnh lại điềm đạm, giống như một con thú đang liếm qua cổ họng, mang theo chút băng giá lành lạnh. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ mình để mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé. 

An Hạ theo bản năng lùi lại một bước, sau khi lùi lại, cô nhớ ra cái gì đó liền gật đầu.

Yến Bắc Thần cũng là trong lúc vô ý đến đây, vừa rồi thấy cô cùng một người hầu khác nói chuyện mới nhận ra cô. Trong nhà có rất nhiều người hầu, nhưng người duy nhất không nói được là cô bảo mẫu nhỏ của anh.

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Yến Bắc Thần đưa một tay lên, đặt lên má cô. Lông mi anh khẽ rũ xuống, liếc mắt đánh giá cô bảo mẫu nhỏ của mình.

Cô thật sự rất nhỏ. Nhìn qua trông như mới mười tám mười chín tuổi, thân hình mảnh mai và gầy gò. Để thuận tiện cho công việc, tóc dài đen nhánh bị kẹp lên sau đầu, để lộ ra cần cổ trắng như tuyết.

Cô không quá xinh đẹp, một khuôn mặt bình thường, nhưng nhờ đôi mắt xinh đẹp và làn da trắng nõn, miễn cưỡng coi như thanh tú. Khuôn mắt hình trứng ngỗng, lông mày đơn giản, sống mũi không quá cao nhưng lại rất tinh xảo. Màu sắc đôi môi hơi tái nhợt, bởi vì khẩn trương mà mím lại thành một đường thẳng, giờ đã dần thả lỏng, đôi môi cũng trở nên có chút huyết sắc.

Một cô gái bình thường có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên đường.

Nhưng cô lại không giống như những cô gái bình thường, những người ấy có sức sống hơn cô rất nhiều. Trên người cô có một cảm giác trầm lặng và tĩnh mịch của người có chướng ngại về ngôn ngữ.

Sau khi đánh giá xong, Yến Bắc Thần nhìn vào mắt cô gái, hỏi: “Cô thật sự không nói được?”

Ánh mắt Yến Bắc Thần có chút thay đổi, trong mắt hiện lên nụ cười hứng thú. An Hạ nhìn nụ cười trong mắt anh, lại gật đầu.

Nhìn thấy cô đật đầu, Yến Bắc Thần cười một chút, giọng điệu anh có chút nghi hoặc, hỏi một câu: “Cô không thể nói được, có thể làm bảo mẫu cho tôi được sao?”

Yến Bắc Thần vừa nói xong, ánh mắt An Hạ có chút biến hoá.

Hôm qua quản gia Lâm đã nói cô có thể ở lại hay không là tuỳ thuộc vào quyết định của thiếu gia. Thiếu gia không nói gì, nhưng An Hạ từ trong lời nói cảm nhận được thái độ của anh. Trong mắt cô hiện lên một tia khẩn trương, cô giơ tay ra dấu.

An Hạ: Tôi có thể làm thủ ngữ.

Sau khi anh tỏ ra nghi ngờ về năng lực của cô, bảo mẫu nhỏ giơ cánh tay của mình lên. Cánh tay của cô cũng mảnh mai giống như thân người, khi giơ tay làm thủ ngữ một đoạn tay áo bị rơi xuống để lộ ra cổ tay trắng muốt.

Yến Bắc Thần hiểu được thủ ngữ, từ nhỏ đã biết. Thậm chí, lúc bảo mẫu nhỏ giơ tay ra dấu, suy nghĩ của anh dường như trôi theo từng động tác trên tay của cô. Đợi anh thu hồi lại tinh thần, ánh mắt lại rơi trên người cô bảo mẫu nhỏ, anh thấy đôi môi vì căng thẳng mà mím lại, đôi môi mới có chút huyết sắc lại trở nên nhợt nhạt.

Yến Bắc Thần nhìn cô, trong lúc nhất thời không nói gì.

Tối qua, quản gia Lâm đã nói về trợ lý riêng cho anh, anh nói để hôm nay xem xét rồi nói tiếp. Nhưng hiện tại, Yến Bắc Thần cảm thấy nên trực tiếp từ chối từ ngày hôm qua.

Trợ lý riêng cũng không phải là một công việc đơn giản, phải làm nhiều việc và càng phải tỉ mỉ hơn so với người hầu bình thường. Điều này đòi hỏi trợ lý riêng phải thông minh, tỉ mỉ, nghiêm túc, kiên nhẫn, hơn nữa phải có kỹ năng quan sát và giao tiếp tốt. Người bình thường còn khó làm tốt, huống chi một người có chướng ngại về ngôn ngữ.

Nhưng sau khi anh gặp cô, cô bảo mẫu nhỏ dường như không có ý định từ bỏ dễ dàng như vậy. Đôi mắt cô nhìn anh chăm chú, như thể coi cuộc trò chuyện của hai người trở thành một cuộc phỏng vấn.

Nếu hôm qua trực tiếp từ chối, thì hiện tại đã không phiền toái như vậy.

Yến Bắc Thần nhìn cô bảo mẫu nhỏ trong chốc lát, nói: “Cô có thể cho tôi biết tên của cô bằng thủ ngữ không?”

Thủ ngữ có thể giúp cho người câm điếc giao tiếp với người khác một cách bình thường, nhưng chỉ có khả năng biểu đạt một số ý tứ nhất định, không có cách nào biểu đạt các từ không có quy luật như tên của mình. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ mình để mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé. 

Sau khi Yến Bắc Thần hỏi, ánh mắt An Hạ ngưng trọng, cô cúi đầu, lấy điện thoại ra. Sau khi lấy điện thoại ra, An Hạ gõ tên của mình lên màn hình điện thoại. Sau khi gõ xong, cô đưa điện thoại cho Yến Bắc Thần.

Khi cô đưa điện thoại qua, lông mi Yến Bắc Thần hơi rũ xuống, ánh mắt dừng trên màn hình điện thoại bị vỡ. Trên đó viết tên của cô bảo mẫu nhỏ - An Hạ.

Những gì cô không thể diễn đạt bằng thủ ngữ, cô có thể viết nó lên điện thoại và đưa cho anh xem, đây là ý tứ cô bảo mẫu nhỏ muốn nói với anh.

Yến Bắc Thần lại liếc mắt nhìn cô.

Sau khi nhìn cô, Yến Bắc Thần cầm lấy điện thoại di động trên tay An Hạ.

Điện thoại của An Hạ bị thiếu gia cầm lấy, trong tay cô chiếc điện thoại có chút to, nhưng khi đặt lên tay của thiếu gia lại nhỏ hơn rất nhiều. Tay anh trắng nõn tái nhợt, hoàn toàn trái ngược với chiếc điện thoại cũ nát. Những ngón tay thon dài của anh giữ lấy khung điện thoại, khớp xương bởi vì hơi dùng sức mà trở nên trắng bệch. Đầu ngón tay mảnh khảnh của anh chạm vào màn hình vỡ vụn, sau khi gõ hai lần vào màn hình, anh trả điện thoại cho An Hạ.

“Gọi tên của tôi đi.”

An Hạ cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua màn hình, trên màn hình viết ba chữ - Yến Bắc Thần.

Cái này thật sự làm khó người khác. Cô bảo mẫu nhỏ gặp chướng ngại về ngôn ngữ, không thể nói được. Để cô

gọi tên của anh là không có khả năng.

Cô không biểu đạt tên mình bằng thủ ngữ được nhưng vẫn có thể sử dụng điện thoại, còn chuyện gọi tên anh, cô không có cách nào làm được.

Sau khi bảo mẫu nhỏ nhìn tên anh trên màn hình điện thoại, lại ngẩng đầu lên nhìn anh. Đôi mắt cô trời sinh thật sự rất đẹp, cô cứ như vậy nhìn anh, con ngươi đen nhánh dường như có thể nhìn thấu người khác.

“Không làm được?” Yến Bắc Thần hỏi.

Sau khi anh hỏi, An Hạ lắc đầu. Sau đó, cô lại cúi đầu gõ vài cái vào màn hình điện thoại. Bấm xong, cô ngẩng đầu lên đồng thời chỉ tay vào màn hình điện thoại ấn một cái.

“Thiếu gia.”

Yến Bắc Thần nhướng mày.

Có một giọng nữ máy móc phát ra từ loa điện thoại cũ nát, bởi vì loa điện thoại kém chất lượng, giọng nói phát ra còn mang theo tiếng rè rè, trong nhà ăn vắng vẻ lại càng thêm quỷ dị.

Sau khi giọng nói trong điện thoại phát xong, cô bảo mẫu nhỏ dùng thủ ngữ để giải thích cho anh.

An Hạ: Tôi không thể trực tiếp gọi tên của anh.

Cô là trợ lý của anh và Yến Bắc Thần là ông chủ của cô, mối quan hệ của hai người là cấp trên cấp dưới, vì vậy cô không thể trực tiếp gọi tên của anh. Đây là lịch sự cũng là quy tắc.

An Hạ làm thủ ngữ xong, liền hạ cánh tay xuống, yên lặng nhìn anh. Sau khi Yến Bắc Thần nghe thấy giọng nữ phát ra từ điện thoại, liền trầm mặc. Anh bình tĩnh nhìn cô bảo mẫu nhỏ, một lúc sau mới cười một tiếng.

“Thật thú vị.” Yến Bắc Thần cười nói.

Nụ cười của anh có vẻ hứng thú hơn trước rất nhiều, có lẽ là do giọng nữ phát ra từ điện thoại, hoặc là do An Hạ nói không thể trực tiếp gọi tên anh. Mặc kệ như thế nào, vẫn khiến anh cảm thấy rất thú vị, ngay cả sắc mặt nhợt nhạt ban đầu của anh cũng trở nên ấm áp hơn một chút. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ mình để mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé. 

An Hạ nhìn nụ cười của anh, lại ấn ngón tay lên màn hình.

“Thiếu gia.” Giọng nữ điện tử lại vang lên.

Yến Bắc Thần: “...”

Sau khi phát xong, An Hạ cúi đầu gõ vài chữ lên màn hình, lại ấn vào.

“Thiếu gia, tôi sẽ làm việc thật tốt.”

Yến Bắc Thần: “...”

Ngón tay của cô bảo mẫu nhỏ lại gõ vào màn hình vài lần nữa.

“Thiếu gia, xin hãy nhận tôi.”

Yến Bắc Thần: “...”

“Thiếu gia…”

Giọng nữ trong điện thoại vang lên liên tục, đến lần thứ ba bị Yến Bắc Thần cắt ngang.

“Cô thật phiền phức.” Yến Bắc Thần nói.

An Hạ ngẩng đầu, trong mắt thiếu gia hiện lên ý cười.

“May là cô không nói được, nếu không sẽ ồn ào muốn chết.” Thiếu gia oán giận.

Nghe xong lời oán giận của anh, An Hạ mỉm cười.

Cô bảo mẫu nhỏ không thể nói, ngay cả lúc cười rộ lên vẫn vô cùng an tĩnh. Cô ngồi xổm ở đó, ngẩng đầu nhìn anh, khoé môi hơi nhếch lên, khoé mắt cũng hơi cong, bên dưới là một đôi mắt đen nhánh sáng ngời, khiến cả người cô trở nên sinh động hơn. Ngay cả gương mặt không mấy nổi bật cũng trở nên rạng rỡ hơn một chút.

Yến Bắc Thần nhìn nụ cười của cô bảo mẫu nhỏ, cũng mỉm cười theo cô: “Vậy thì cô…”

“Thiếu gia!”

Yến Bắc Thần chưa nói hết câu đã bị cắt ngang bởi tiếng kêu vội vàng của người bên ngoài. Đôi mắt phượng hẹp dài của Yến Bắc Thần liếc về phía ngoài cửa.

Người tới là nhân viên bảo vệ, lúc này anh ta đang đứng thở hổn hển ở cửa, nhìn thấy Yến Bắc Thần, nhân viên bảo vệ lo lắng nói.

“Nhị thiếu gia đưa người tới phòng thờ.”

___________

Nhà chính cách phòng thờ hơi xa, khi Yến Bắc Thần đi dọc theo hành lang đến phòng thờ, ngoài cửa đã thấy ồn ào đến khó coi. Yến Nam Nguyên mang theo bảy tám người, sắc mặt của anh ta cực kỳ xấu đang đứng ở cửa phòng thờ nhìn bảy tám người xông vào bên trong. Bảo vệ ngoài cửa đã sắp không ngăn được.

Nhìn thoáng qua cảnh tượng trước mắt, Yến Bắc Thần đứng ở đó, mở miệng nói một câu.

“Anh hai, mới sáng sớm đã làm gì vậy?”

Ban nãy tất cả sự chú ý của Yến Nam Nguyên đều đặt trên mười mấy người đang làm ầm ĩ, sau khi nghe thấy giọng nói của Yến Bắc Thần, sắc mặt anh ta trở nên âm trầm. Khi quay lại, lửa giận cả một đêm của Yến Nam Nguyên bùng nổ, lao thẳng về phía Yến Bắc Thần.

“Yến Bắc Thần!”

Năm nay Yến Bắc Nguyên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thân hình cao lớn và dũng mãnh, xông về phía Yến Bắc Thần với vẻ mặt âm u, sát khí có thể hù chết người. Tuy nhiên, khi anh ta lao về phía Yến Bắc Thần, nhân viên bảo vệ đã nhanh chóng phản ứng và giữ anh ta lại.

Bị mấy người bảo vệ giữ chặt, không bao lâu liền khống chế được Yến Nam Nguyên. Anh ta vừa xấu hổ vừa tức giận, hoả khí trong cơ thể như muốn bùng nổ. Anh ta nhìn Yến Bắc Thần đang đứng ở đó với đôi mắt đỏ rực và mắng.

“Yến Bắc Thần, mày có bản lĩnh thì kêu bọn họ thả tao ra!”

Yến Bắc Thần cao ngạo đứng tại chỗ, nghe lời này của Yến Nam Nguyên liền cười nói: “Anh hai, anh thật biết nói giỡn, nếu tôi cho bọn họ thả tay ra không phải anh sẽ chạy đến đánh tôi sao.”

“Mày là con cháu của nhà họ Yến, mày mẹ nó đem bài vị của nhà họ Yến đi đâu rồi!?” Yến Nam Nguyên hỏi với đôi mắt đỏ hoe.

Sau khi Yến Nam Nguyên hỏi xong, Yến Bắc Thần bừng tỉnh, nói: “A, anh đến đây vì chuyện này à.”

Nói xong, Yến Bắc Thần lắc đầu: “Tôi không biết, đã cho người hầu trực tiếp ném đi, có lẽ nằm trong bãi rác, hoặc bị ai đó nhặt lên rồi chặt thành củi đốt đi rồi.”

Sau khi Yến Nam Nguyên nghe Yến Bắc Thần nói như vậy, nỗi nhục nhã và phẫn nộ xông thẳng lên đỉnh đầu, anh ta bạo phát hơn vừa rồi, như phát điên lao về phía Yến Bắc Thần.

“Mày là kẻ điên! Tao giết mày!”




 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play