Mọi người đều ngầm hiểu rằng vụ án liên quan đến gia tộc bên ngoại của hoàng hậu là một vụ án oan. Nhưng ai có thể đứng ra minh oan cho nhà đại tướng quân đây? Quyền cao chức trọng khiến hoàng đế không vừa mắt. Đứa con trai trưởng mang dòng máu của gia tộc bị kết tội, vừa chào đời đã được tấn phong làm thái tử. Ai cũng biết rằng, danh vị đó chỉ là một vỏ bọc. Đứa con không được yêu thương thì đặt ra nơi dễ thấy nhất. Việc lập cậu làm thái tử chỉ là cách để hoàng đế trì hoãn việc quyết định người kế vị thực sự. Ngôi vị thái tử này sớm muộn gì cũng sẽ bị tước đoạt.
Hải công công và Lan cô cô ngày đêm mong ngóng, chờ đợi không biết đến bao giờ hoàng đế mới phế truất thái tử để họ có thể sống những ngày tháng yên bình. Nhưng họ không ngờ rằng, những người phụ nữ trong hậu cung lại độc ác đến vậy. Vì tương lai của con trai mình, họ không buông tha ngay cả một vị thái tử "hờ", người chưa bao giờ nhận được sự coi trọng của hoàng đế. Vào một đêm nọ, khi thái tử vừa tròn sáu tuổi và chuẩn bị nhập học tại thượng thư phòng, một ngọn lửa lớn đã thiêu rụi toàn bộ tẩm cung. Cơm nước đã bị hạ độc từ trước, mọi người đều ngủ say li bì. Mãi đến khi ngọn lửa bén vào người, cảm giác đau rát đánh thức họ dậy thì mọi chuyện đã an bài, không còn lối thoát.
Khi đó, Hải công công và Lan cô cô chỉ nghĩ, tiểu hoàng tử của họ vốn rất sợ đau, bị lửa thiêu như vậy chắc chắn sẽ khóc rất thảm thiết. Nếu đã muốn họ chết, tại sao không chọn một phương thức nhẹ nhàng, thanh thản hơn?
Đến khi ý thức trở lại một lần nữa, họ đã thấy mình ở thế giới kỳ lạ này. May mắn là ký ức của thân xác cũ vẫn còn lưu lại, nếu không họ đã sớm bị phát hiện ra sự bất thường.
Cả Hải công công và Lan cô cô đều mang trong lòng niềm hy vọng. Họ đã đến được nơi kỳ lạ này, liệu tiểu thái tử có cùng họ đến đây không? Có phải tiểu thái tử cũng đang ở trong cái thôn nhỏ bé này? Chính vì suy nghĩ đó mà từ đầu đến cuối, hai người họ không muốn rời khỏi nơi đây, âm thầm ở lại tìm kiếm. Nhưng vì thân phận đặc biệt của mình, họ không thể tự do đi lại trong thôn. Đến đây đã hơn nửa năm trời mà họ vẫn chưa nắm rõ tình hình của mọi người trong thôn.
"Thôi đừng khóc nữa." Lan cô cô lấy khăn tay giúp Hải Đại Phú lau nước mắt. Thấy ông nước mắt nước mũi tèm lem, bà tỏ vẻ hơi ghê ghê, đưa chiếc khăn đang dùng dở cho ông, bảo ông tự lau mũi.
"Chúng ta bây giờ thân phận là gì? Nếu cứ thế này mà đường đột đến tìm thái tử, chẳng phải sẽ gây thêm phiền phức cho người sao?" Bà ngay lập tức phản đối đề xuất của Hải Đại Phú.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT