Dòng nước tràn ngập, Lăng Kiều cảm giác như mình bị nhấn chìm, ngạt thở, không thể chạm tới đáy sâu.
“Bùm!”
Bọt nước trên sông bắn tung tóe lên, Lăng Kiều bất ngờ ngoi lên khỏi mặt nước, mắt mở to, ngỡ ngàng quan sát khung cảnh xung quanh.
Hồ nước trong vắt, phía trên là đám cỏ lau xanh mướt, xa xa khói bếp vấn vít, thấp thoáng những mái nhà nhỏ bé.
Đây chẳng phải thôn Đường Thạch thời thơ ấu của cô sao? Kể từ khi em gái qua đời, cô đã chẳng còn nhớ nổi mình đã bao lâu không trở lại nơi này.
Cô thở hổn hển, Lăng Kiều sững sờ nhìn đôi bàn tay bé nhỏ như của một đứa trẻ 8-9 tuổi. Cô đã sống lại rồi sao? Vậy bây giờ là thời điểm nào?
Chợt nghĩ đến điều gì, cô không kịp suy xét lý do mình sống lại, vội vàng nhìn quanh. Cách đó không xa trên mặt sông có vài bọt khí nổi lên. Lăng Kiều lập tức lặn xuống, bơi nhanh về phía đó.
Em gái, em gái đâu rồi?
Nước mắt hòa lẫn với dòng sông, trong lòng Lăng Kiều gào thét. Nếu ông trời thực sự ban cho cô cơ hội sống lại, xin hãy rủ lòng thương, để cô cứu được Điềm Điềm.
Sống lại một kiếp, cô chỉ mong em gái được sống vui vẻ trọn đời, không phải như kiếp trước, vì lần chết đuối này mà thiếu oxy, để lại tổn thương não không thể hồi phục, trở nên ngây dại, si ngốc, thậm chí vì thế mà chết oan uổng trong tay những kẻ được gọi là người thân.
Dù đã báo thù thì sao? Lăng Kiều dành nửa đời để khiến lũ ác nhân đó chịu quả báo, nhưng em gái mãi mãi không thể trở lại. Cô bé ấy, người luôn dịu dàng gọi cô một tiếng “chị” khi cô đau khổ, mệt mỏi, luôn nở nụ cười ngây thơ, chẳng biết gì. Khi cô giận dỗi, cô bé sẽ hôn nhẹ lên má cô, đôi tay nhỏ mềm mại ôm lấy cô, dỗ dành cô. Dù cả thế giới coi cô bé là gánh nặng nhưng với Lăng Kiều mà nói thì đó là em gái cô yêu thương nhất đời.
Lăng Kiều không biết mình đã lặn lội trong nước bao lâu, phổi đau nhức như muốn nổ tung vì thiếu oxy. Mãi đến khi cô nhìn thấy một bóng dáng nhỏ mặc áo đỏ nổi bật trong nước, cô vội vàng bơi đến.
“Kim Chi, Quốc Đống, nguy rồi, hai cô con gái nhà anh chị rơi xuống nước rồi!”
Một bà lão gầy gò vội vã chạy đến chỗ Vạn Kim Chi đang làm việc ngoài đồng, đồng thời hét lên với Lăng Quốc Đống, người đang ngồi đan dây cỏ cùng nhóm phụ nữ gần đó.
“Cái gì?”
Vạn Kim Chi đang cùng nhóm đàn ông gặt lúa, lập tức buông liềm. Sức cô mạnh mẽ, động tác nhanh nhẹn, vượt xa cả người đàn ông khỏe nhất và nông dân dày dạn kinh nghiệm trong thôn. Dù là phụ nữ, cô vẫn kiếm được 13 công điểm mỗi ngày – con số mà chỉ những người đàn ông xuất sắc nhất đạt được. Thông thường, đàn ông bình thường chỉ được 11 công điểm, còn phụ nữ giỏi lắm cũng chỉ 7-8 công điểm. Nhưng còn công điểm của Vạn Kim Chi gần bằng hai người phụ nữ cộng lại.
Nghe bà lão báo tin, cô lập tức thẳng lưng vội vã chạy ra khỏi ruộng.
Vạn Kim Chi cao ráo, khỏe khoắn, dáng người cân đối, khoảng 1m7, nổi bật giữa đám đàn ông. Làm việc đồng áng, cô mặc bộ đồ vá màu đen, đi giày cỏ tự đan, tóc tết bím, quấn khăn. Dù đã là mẹ ba con, cô vẫn giữ được vóc dáng như thời thiếu nữ, thậm chí còn quyến rũ hơn, khiến nhiều cô gái trẻ phải ganh tị.
Hồi trẻ, Vạn Kim Chi là bông hoa nổi tiếng trấn Đông Bá. Không chỉ xinh đẹp, cô còn làm việc cực kỳ giỏi, 16 tuổi đã vượt qua đám đàn ông trong thôn. Cô có thể nhấc tảng đá mài nặng nhất, sở hữu sức mạnh khiến lũ lưu manh không dám động vào, sợ “chưa ăn được gà đã mất nắm thóc”.
Người trong thôn chọn con dâu thường nhìn vào vóc dáng và khả năng làm việc. Mông to dễ sinh con trai, làm việc giỏi thì đỡ đần gia đình. Vạn Kim Chi xuất sắc cả hai, nên khi đến tuổi lấy chồng, người đến hỏi han làm mối đông đến mức suýt giẫm nát cửa nhà họ Vạn.