Anh ta không phải là không thể trao quyền cho Hoắc Lẫm, mà là không thể tạo tiền lệ. Bằng không, những lính gác hiện tại đã đỏ mắt vì chém giết sẽ không thể kiềm chế được nữa.
Hoắc Lẫm chắc chắn hiểu rõ lý lẽ này. Trạng thái của anh hiện tại đang rất tốt, sao lại nghĩ đến chuyện trốn chạy một mình?
Nicks từng học cùng trường quân sự với Hoắc Lẫm, ít nhiều cũng biết tính cách của anh ấy. Anh không phải kiểu người sẽ làm ra chuyện như vậy.
Hiện tại khi nhìn ánh mắt của Hoắc Lẫm, anh ta lại có cảm giác như Hoắc Lẫm sắp nhào tới cướp thiết bị đầu cuối của mình.
Nicks vô thức chạm tay vào chuôi đao bên hông:
“Nếu cậu hào phóng đến thế, giá này…”
Hoắc Lẫm thấy Nicks giơ một ngón tay lên, không hề do dự mà gật đầu:
“Được.”
Nicks: “Đây không phải là một triệu tinh tệ, mà là mười triệu đấy.”
Hoắc Lẫm vẫn đáp: “Được.”
Nicks thấy anh ta chẳng chớp mắt lấy một cái, lúc này mới nhận ra Hoắc Lẫm kiên quyết đến mức nào để rời khỏi nơi này. Cơ bản không một lính gác nào ở đây đủ gan đưa ra con số như vậy.
Giá này, vừa là thử lòng Hoắc Lẫm, vừa là cái giá thấp nhất mà đám hỗn đản kia ở phía sau đưa ra.
Nicks nhướn mày: “Chà, lính đánh thuê mà nhiều tiền vậy sao?”
Trong khu này không chỉ có mỗi Hoắc Lẫm là lính đánh thuê, mà chiếm đến một phần ba tổng số lính gác. Nhưng dù có là lính đánh thuê thì cũng chẳng ai dễ dàng đưa ra mức giá như vậy.
Hoắc Lẫm không nói nhiều, lập tức mở thiết bị đầu cuối của mình:
“Trả trước một nửa, nửa còn lại đưa sau khi rời khỏi đây.”
Nicks không trả lời ngay.
Anh ta đang muốn xem Hoắc Lẫm rốt cuộc đang giấu giếm cái gì.
Mà Hoắc Lẫm... chỉ cách họ chưa đến năm mét, đang giấu một người dẫn đường vô cùng quý giá.
Người đó đang trốn trong một cái lu lớn, ngủ gà ngủ gật, chính là Du Hạ. Hoắc Lẫm đã dựng lên một tấm chắn tinh thần cho cô, nên cô không nghe được cuộc trò chuyện giữa họ.
Nhưng thông qua kẽ hở, cô vẫn lờ mờ thấy trong phòng có bảy, tám người đàn ông cao lớn vạm vỡ, trông chẳng khác gì Hoắc Lẫm.
Từ góc nhìn của cô, mấy người này như những gã khổng lồ. Tay dài chân dài, vai rộng ngực nở, trang phục chiến đấu bó sát người làm nổi bật rõ ràng từng khối cơ bắp.
Cánh tay của họ to đến mức trông còn lớn hơn cả vòng eo của cô, chỉ cần một cú đấm thôi cũng đủ khiến đầu cô vỡ toác.
So với những người đàn ông lạ mặt ấy, cô vẫn tin tưởng Hoắc Lẫm hơn. Nhưng bản năng mách bảo cô không nên cử động.
Cô cảm nhận rõ hơi thở cuồng bạo toát ra từ người bọn họ. Họ là mối nguy hiểm.
Ngay lúc đó, một quả pháo bay đến từ xa, như sao băng rơi xuống, nổ tung bên cạnh trạm lính gác, lập tức phá hủy nửa căn nhà.
Đây là một trạm lính gần khu sau, vốn nằm ngoài vùng an toàn. Để đề phòng dị chủng vượt qua ranh giới này, cũng để tránh việc lính gác “lười biếng”, khu phía sau sẽ bị pháo kích định kỳ.
Vụ nổ đến quá bất ngờ. Tinh thần của đám lính vốn đã kiệt quệ, những người gần vụ nổ không kịp dựng lên tấm chắn tinh thần, bị chấn động đến choáng váng, tai ù đi, đầu óc quay cuồng.
Cũng may pháo không rơi trúng chỗ họ đang đứng, chỉ là dư chấn lan đến khiến cả trạm lính gác rung chuyển, làm đổ ngã không ít đồ đạc, trong đó có cái lu nơi Du Hạ đang trốn.
“Rắc!”
Chiếc lu nứt ra.
Ngay khoảnh khắc nó vỡ, Du Hạ bị bụi mù trong phòng làm sặc, ho khan mấy tiếng.
Đến khi cô ổn định lại, ngước mắt lên, liền thấy cả căn phòng toàn lính gác đang ngây người nhìn chằm chằm vào cô.
Bọn họ trợn tròn mắt, nhìn cô gái nhỏ đang co mình trong cái chum, cứ ngỡ mình bị chấn động đến mức hoang tưởng.
“Có phải tôi hoa mắt không? Tôi hình như thấy một cô gái xinh xắn…”
“Tôi cũng thấy… Tóc hồng nhạt, đôi mắt sáng như ngọc bích… Ơ, cô ấy đang nhìn tôi? Không thể nào, chắc là ảo giác… Là tinh thần sụp đổ nên trước khi chết mới được bù đắp cho ba mươi năm độc thân của tôi?”
“Xong rồi, tôi cũng thấy rồi… chắc tôi sắp phát điên…”
“Tệ hơn nữa, tôi còn ngửi thấy mùi của người dẫn đường… Chẳng lẽ đây là giấc mộng cuối đời?”
…Người dẫn đường?
Dẫn đường?!
Cả đám lính gác cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mắt trợn trừng, khí huyết dồn lên tận đỉnh đầu.
“Má nó! Là dẫn đường!!!”
Tinh thần lực của họ lan ra quá mạnh, tiểu cá heo biển, tinh thần thể của Du Hạ bị ảnh hưởng đến mức phát ra một tiếng kêu nhỏ.
Âm thanh trong trẻo đó, vang lên ở nơi thế này chẳng khác nào tiếng trời.
Nhìn thấy tinh thần thể của cô, đám lính đã có thể xác định rõ: đây chính là một người dẫn đường.
“Là tên nào đáng chết mang cô ấy tới cái chỗ như thế này vậy?! Điên rồi à?”
Nơi này là khu Ô Nhiễm. Đừng nói là dị chủng hay vật thể lạ, chỉ riêng khí độc nơi đây cũng đủ khiến cô mất mạng.
Tuy không ai nói ra, nhưng trong lòng họ đều đồng thời nghĩ đến cái tên khả nghi nhất và đồng loạt quay đầu nhìn về phía Hoắc Lẫm.
Nicks là người phản ứng đầu tiên, lập tức thả tinh thần thể ra muốn bảo vệ người dẫn đường nhỏ bé ấy.
Một con tuyết lang to lớn đẹp đẽ nhào đến chỗ Du Hạ, nhưng một con báo đen đã lao ra từ phía sau cô, lập tức lao vào chiến đấu với tuyết lang.
Hoắc Lẫm che trước mặt Du Hạ, rút thanh đao sáng như tuyết từ hông ra, xoay ngang trước ngực. Ánh đao bạc phản chiếu đôi mắt lạnh lẽo đầy sát khí của anh.
“Ai dám đến gần, tôi sẽ giết người đó!”
Tuyết lang lui về bên cạnh Nicks, cúi thấp thân hình, gầm nhẹ về phía Hoắc Lẫm.
“Hoắc Lẫm, cậu điên rồi sao? Dẫn đường mà cũng dám giấu riêng à?!”
Nicks hét lên. “Khó trách tinh thần cậu lại tốt như vậy!”
Cuối cùng Nicks cũng hiểu lý do vì sao Hoắc Lẫm khăng khăng muốn rời khỏi khu Ô Nhiễm.
Nếu không rời đi, người dẫn đường nhỏ bé này chắc chắn sẽ không sống nổi.
Du Hạ núp sau lưng Hoắc Lẫm, ôm chặt con cá heo nhỏ, không dám thở mạnh.
Mấy người kia hung dữ quá!
“Đừng sợ, tôi sẽ không để họ làm hại cô.”
Hoắc Lẫm cảm nhận được sự bất an của cô, quay đầu trấn an bằng một câu, đuôi của tinh thần thể quấn nhẹ lấy cổ tay cô.
“Chúng tôi sẽ không làm hại cô đâu!”
Nicks vội vã nói: “Chúng tôi sẽ giúp cô thoát khỏi sự kiểm soát của Hoắc Lẫm!"
Hiện tại trong mắt bọn họ, Du Hạ chính là đang bị Hoắc Lẫm giam giữ trái phép và khống chế.
Bên cạnh đó, đám lính gác đã vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, chỉ chờ Nicks ra lệnh là sẽ lập tức tấn công Hoắc Lẫm.
Du Hạ thấy giữa họ căng thẳng như giương cung bạt kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau. Tuy chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô cũng nhận ra mâu thuẫn bắt nguồn từ mình. Vì vậy, cô lên tiếng giải thích thay cho Hoắc Lẫm:
“Là Hoắc Lẫm đã cứu tôi, anh ấy không làm tổn hại gì đến tôi cả.”
Nicks nghi ngờ: “Cứu cô? Ở chỗ này sao?”
Du Hạ khẽ gật đầu.
Đám lính gác liếc nhìn nhau, tuy họ rất muốn tin lời cô gái dẫn đường xinh đẹp này, nhưng nơi đây là khu Ô Nhiễm, cô không thể nào tự mình vào được.
Nếu cô là người được Hoắc Lẫm đích thân nuôi dưỡng để dẫn đường, thì việc cô lên tiếng bênh vực anh cũng không có gì lạ.
Nicks thực ra cũng sẵn lòng cho Hoắc Lẫm một cơ hội giải thích. Trong tình huống hiện tại, mà gây chiến với một lính gác cấp S có tinh thần ổn định như vậy thì không phải điều khôn ngoan. Chưa kể, có thể còn làm tổn thương đến người dẫn đường.
Dù cho Hoắc Lẫm thật sự đã vi phạm quy tắc bảo vệ người dẫn đường, thì lúc này, trước hết vẫn nên ổn định tình hình đã.
Nicks giơ tay ra hiệu cho lính gác dừng lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hoắc Lẫm:
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
“Cô ấy là do lính gác khác mang đến.” Hoắc Lẫm cũng không muốn đánh nhau với họ trừ khi bất đắc dĩ. Bây giờ, mọi hành động của anh đều đặt Du Hạ lên hàng đầu.
Nicks là người có thể tin được. Nếu có thể nhờ anh ta giúp đưa Du Hạ rời khỏi nơi này, thì quá tốt.
Khu Ô Nhiễm cực kỳ nguy hiểm, Du Hạ cần được bảo vệ nhiều hơn nữa.
Nicks liếc nhìn Du Hạ đang nắm lấy đuôi Hoắc Lẫm, trông vô cùng tin tưởng anh. Anh ta ra hiệu cho đội của mình rút lui.
Đám lính gác thu lại tư thế tấn công, không khí căng thẳng cũng dịu đi đáng kể.
Hoắc Lẫm cau mày liếc qua họ một cái:
“Thu tin tức tố của các người lại đi! Đừng để cô ấy bị nghẹt thở.”
Mấy người lính này vừa thấy Du Hạ là liền phấn khích, không kiềm được mà phóng thích pheromone mãnh liệt đến mức anh chỉ muốn vung dao chém một nhát.
Lính gác: “……"