Chiến trường của giống loài dị chủng.

Du Hạ co rút người trong một góc của cơ giáp bị hư hại nặng, qua khe hở nhìn thấy bên ngoài là những con quái vật gào thét gớm ghiếc, gương mặt vặn vẹo đến kinh sợ. 

Trong lòng cô dâng lên một nỗi hoảng hốt tột độ.

Đây là đâu? Cô và đồng đội vốn đang làm nhiệm vụ thì bị thương nặng, sau đó được đưa vào buồng trị liệu. Vừa mở mắt ra, cô đã nằm trong một cái hố sâu.

Vừa bò ra, cảnh tượng đập vào mắt đã khiến cô choáng váng, cả thế giới này hoàn toàn xa lạ.

Mảnh đất đen trải dài vô tận, khắp nơi là những hố bom do pháo đạn để lại. Khắp chiến trường là những cơ giáp khổng lồ đang chiến đấu cùng lũ quái vật.

Ngoài ra còn có rất nhiều binh sĩ mặc giáp chiến đấu, cầm đủ loại vũ khí, di chuyển cực nhanh giữa lũ quái vật khổng lồ, lao vào trận chiến ác liệt.

Du Hạ tận mắt thấy một người lính hóa thành một con gấu cao gần ba mét, lòng cô chợt lạnh toát, nơi này chắc chắn không phải Trái Đất.

“Rầm!” Một tiếng va chạm vang lên, một chiếc cơ giáp bị phá hủy ngã xuống ngay cạnh cô.

Phần ngực của cơ giáp bị xé toạc, từ bên trong vươn ra một cánh tay rắn chắc, đầy cơ bắp.

Ngay sau đó, một người đàn ông toàn thân bê bết máu bò ra từ trong cơ giáp, đối mặt với Du Hạ.

Cô nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách sắc lạnh và dữ tợn của anh ta, ánh nhìn như thể giây tiếp theo sẽ xé nát cô không thương tiếc.

Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, ánh mắt đó đột nhiên thay đổi.

Từ lạnh lùng chuyển thành sững sờ và khó hiểu.

“Cô là...?” Hoắc Lẫm ngửi thấy hương vị của tín tức tố ngọt ngào trên người cô gái, đồng tử chợt co lại.

Cô ấy… là một người Dẫn Đường?!

Sao lại có một người Dẫn Đường xuất hiện ở nơi này?!

Ai là người giám hộ của cô ấy? Tại sao lại để cô đến một nơi nguy hiểm như thế này?!

Trong đầu Hoắc Lẫm lập tức dấy lên vô số câu hỏi.

Người Dẫn Đường là những cá thể quý hiếm, đừng nói là có mặt tại khu vực Ô Nhiễm, thậm chí ở các tinh cầu cấp B, họ cũng gần như không bao giờ xuất hiện.

Tuy nhiên, vẫn có một số lính gác thiếu trách nhiệm, lén đưa người Dẫn Đường đến chiến trường để được an ủi về tinh thần.

Hành động này cực kỳ nguy hiểm, nếu bị phát hiện, họ sẽ bị tước quyền bảo hộ và đưa ra Tòa án Tối cao của Liên minh.

Chỉ những lính gác có thế lực cực lớn mới dám làm vậy.

Nhưng đây là khu vực Ô Nhiễm, còn nguy hiểm hơn chiến trường. Chỉ cần một sơ suất, cô gái ấy có thể mất mạng.

Hoắc Lẫm nhìn cô gái với khuôn mặt bám đầy bụi bặm, ánh mắt hoảng sợ tột độ, lòng anh trào lên cơn giận với kẻ đã dám đưa cô đến nơi này.

“Đừng sợ...” Hoắc Lẫm cẩn thận đưa tay ra phía cô, định trấn an vài câu, nhưng vừa lúc đó, anh bắt gặp hai con dị chủng đang xuất hiện phía sau cô.

Du Hạ nghe thấy tiếng gầm rú sau lưng, vừa quay đầu lại liền rợn cả da đầu.

Sinh vật ấy mang hình dạng người nhưng quái dị, toàn thân là máu, thân thể vặn vẹo với làn da lở loét, răng nanh dày đặc sắc nhọn, như thể một đống thịt sống cố gắng bắt chước dáng dấp con người.

Từ thân thể nó mọc ra hàng tá xúc tu đang múa may tiến đến gần cô, những chiếc lưỡi nhớp nháp vươn về phía cô như muốn nếm thử con mồi.

Cô run rẩy đến cứng người, thở gấp, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Xong rồi..xong rồi.. sắp bị ăn thịt rồi…

Hai con dị chủng ngửi thấy mùi hương từ cô, liền phát ra âm thanh hí hửng rùng rợn rồi lao về phía trước.

Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hoắc Lẫm lao đến như một mũi tên, chắn trước mặt cô và lũ dị chủng, tạo ra khoảng cách an toàn tuyệt đối.

Anh tuyệt đối không cho phép bất cứ thứ gì tới gần cô.

Du Hạ trân trối nhìn người đàn ông ấy lao vào trận chiến với quái vật. Thân hình anh di chuyển mạnh mẽ, như một con dã thú đang phát cuồng.

Cô thậm chí nhìn thấy trên đầu anh mọc ra một đôi tai thú màu đen và phía sau là một chiếc đuôi đen mạnh mẽ.

Thế giới này… rõ ràng rất không bình thường.

“Xoẹt!” Hoắc Lẫm chém hạ con dị chủng cuối cùng, rút thanh trường đao ra khỏi xác nó.

Anh loạng choạng, cơ thể gần như không thể đứng vững.

Sau trận chiến dữ dội, anh đã tiến sát đến trạng thái cuồng bạo.

Tinh thần thể Báo Đen của anh suy yếu, rút vào nơi sâu nhất trong ý thức. Những đặc điểm dã thú hiện rõ trên cơ thể anh, và thân thể dần phồng lên, làm bộ chiến phục căng ra đến mức gần như nứt toạc.

Các cơ bắp của anh siết chặt như thép, mạch máu nổi lên rần rần như muốn nổ tung.

Đúng lúc ấy, anh lại ngửi thấy mùi hương ngọt ngào đặc trưng từ phía sau cách mình hơn mười mét.

Lập tức, anh xoay người lại.

Người lính gác cường đại mang đầy vết thương, đôi mắt đẫm máu mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé.

Chỉ thoáng sững người, anh lập tức loạng choạng lao về phía cô.

Với một lính gác đang bên bờ cuồng bạo, mùi hương của một người Dẫn Đường đối với anh giờ đây chẳng khác nào là một người sắp chết khát giữa sa mạc bỗng tìm thấy được ốc đảo.

Anh không thể kiềm chế, lập tức đè cô xuống đất.

“Anh... anh đang làm gì vậy?!”

Du Hạ hoảng hốt chống đẩy ngực anh, nhưng người đàn ông cao gần hai mét này đè chặt cô xuống như một bức tường đá kiên cố.

Cô thấy anh dán mắt vào mình, hai mắt đỏ ngầu, như mãnh thú tóm được con mồi, sẵn sàng cắn đứt cổ cô bất cứ lúc nào.

Anh chống tay cạnh cô, thở dốc dữ dội vì thiếu oxy, mồ hôi và máu chảy ròng ròng từ cằm sắc lạnh.

Hoắc Lẫm nhìn cô gái nhỏ bé nằm dưới thân, nước bọt dồn dập trào ra trong miệng, răng nanh nhô ra nơi khóe môi.

Anh muốn đánh dấu cô. Muốn liếm hương vị của cô.

Chắc chắn sẽ rất ngọt…

Muốn ăn cô. Rất muốn…

Hoắc Lẫm càng lúc càng cúi sát, hai ý thức đối đầu nhau trong đầu anh. Ngón tay anh siết chặt, cắm sâu xuống đất đen, cắn răng đến mức tưởng như rạn nứt.

“Anh... anh ổn chứ?” Du Hạ nhìn dáng vẻ như đang liều mạng kiềm chế của anh, không cảm thấy anh có ý làm hại mình.

Nghĩ đến việc anh đã cứu cô, cô dần trấn tĩnh lại, dịu giọng hỏi. 

“Anh bị thương rồi, có cần tôi giúp không?”

Lúc ở căn cứ, cô từng học sơ cứu, biết băng bó vết thương đơn giản.

Hoắc Lẫm nghe được giọng cô, miễn cưỡng kéo lại chút lý trí. Bàn tay run rẩy lục tìm trong túi áo, cuối cùng cũng lấy ra được một ống thuốc ức chế của người dẫn đường, run run tiêm vào cánh tay mình.

Tinh thần anh đã tổn thương nghiêm trọng. Thuốc ức chế mạnh mẽ vừa thẩm thấu vào cơ thể, liền lập tức bốc hơi như một giọt nước rơi xuống mặt đất bỏng rát, hoàn toàn không còn tác dụng.

"Đi mau..." 

Đừng để cô bị anh làm tổn thương.

Với trạng thái hiện tại, anh có thể rơi vào tình trạng cuồng loạn bất cứ lúc nào, sau đó là tinh thần sụp đổ hoàn toàn, mãi mãi bị mắc kẹt trong vực sâu tinh thần, cho đến khi linh hồn bị nuốt chửng.

Nói xong, Hoắc Lẫm ngã vào người Du Hạ bên cạnh, bất tỉnh.

Du Hạ thấy anh ngất xỉu thì hoảng hốt gọi mấy tiếng. Không thấy anh đáp lại, cô liền kiểm tra hơi thở và mạch đập nơi cổ.

Hô hấp và mạch đập đều yếu ớt, nhưng da thịt anh lại nóng hầm hập như lửa.

Khi cô còn đang hoang mang không biết phải làm gì, đầu ngón tay đang đặt trên cổ anh bỗng nhiên toát ra một sợi tơ mảnh trong suốt, lặng lẽ chui thẳng vào da thịt anh.

Ngay khoảnh khắc đó, Du Hạ cảm giác như bản thân bị kéo vào một làn sương mù dày đặc. Rồi cơ thể bỗng chốc rơi xuống dưới.

Rõ ràng cô vẫn đang ngồi cạnh người đàn ông ấy, không hề di chuyển. Cô vẫn nghe thấy tiếng súng nổ vang lên đâu đó gần xa, nhưng lại cảm nhận rõ ràng một cảm giác... như không trọng lượng.

Chẳng mấy chốc, cô chạm đất.

Nói đúng hơn, là cô đang lơ lửng. Dưới người cô là một hồ nước trong vắt, dù cô di chuyển thế nào, mặt nước ấy vẫn luôn theo sát cô.

Cảm thấy có gì đó lạ lạ, Du Hạ cúi đầu nhìn xuống và trông thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình dưới làn nước.

Một chú cá heo hồng xinh xắn.

Cô sững người nhìn chằm chằm bóng mình trong nước suốt một lúc lâu. Cô thử cử động, và chú cá heo nhỏ kia cũng làm theo y hệt.

Du Hạ đưa "tay" lên nhìn, là hai vây cá tròn tròn mềm mềm.

Cô dùng hai cái vây cá ấy dụi dụi mặt, cảm giác cứ như đang mơ. Nhưng ý thức của cô lại vô cùng rõ ràng, còn rõ hơn bất cứ lần nào trước đây. 

Cơ thể cá heo này nhẹ nhàng, di chuyển trên không như đang bơi giữa làn nước, thoải mái vô cùng.

“Miêu ô...” Một tiếng rên rỉ nhỏ yếu ớt của loài thú vang lên gần đó, kéo Du Hạ trở về thực tại.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play