“Ống dẫn đường tố mùi cỏ xanh, dùng hết rồi.”
Hoắc Lẫm rút từ trong túi ra một ống dẫn đường tố có mùi cỏ xanh, tiện tay ném cho Nicks, đồng thời lặng lẽ giải phóng thêm pheromone của mình để lấn át mùi của Du Hạ.
Anh là lính gác cấp S, phenomonecủa lính gác càng mạnh thì độ áp chế cũng càng cao.
Mà Nicks cũng là lính gác cấp S, tinh thần thể là một con sói tuyết, loại có khứu giác cực kỳ nhạy bén, nổi tiếng như chó săn.
Nicks ngửi qua ống dẫn đường tố Hoắc Lẫm ném cho, đúng là mùi cỏ xanh, trên thân ống có ký hiệu A.
Pheromone của Hoắc Lẫm vốn dĩ đã mang mùi cỏ xanh, mà những người lính gác có điều kiện tốt thường sẽ chọn loại dẫn đường tố có mùi tương tự pheromone của mình, trừ khi họ đã có người dẫn đường riêng.
Nếu không thì thường dùng loại có mùi giống với bản thân, để dễ kiểm soát.
Nicks liếc nhìn Hoắc Lẫm một cái. Mùi từ ống dẫn đường tố này rõ ràng không giống với mùi mà anh ta ngửi thấy khi nãy, mùi khi nãy ngọt dịu như nước suối, lạnh mát thấm vào tận ruột gan, khiến thần kinh anh ta rung động.
Nicks cố ngửi lại lần nữa trong không khí, nhưng mùi ấy giờ đã mờ nhạt đến mức gần như không còn.
Còn pheromone của Hoắc Lẫm thì mạnh mẽ như thể muốn xông vào đánh nhau, nếu không phải vì hiện tại họ vẫn đang ở cùng chiến tuyến, Nicks hoàn toàn không nghi ngờ rằng Hoắc Lẫm sẽ ra tay tấn công.
Thấy Hoắc Lẫm mặt không biểu cảm, Nicks cũng không nói thêm nữa, tiêm nốt ống dẫn đường tố cuối cùng cho mình rồi dựa vào khung cửa, thở dốc.
Ở tiền tuyến liên tục tiêu diệt dị chủng suốt mấy ngày, thể lực và tinh thần của anh ta đều đã chạm giới hạn. Không còn nhiều sức để suy nghĩ chuyện khác.
Thấy Nicks không tiếp tục truy xét về chuyện mùi hương, ánh mắt Hoắc Lẫm cũng dịu lại.
Dựa trên đánh giá về tinh thần lực của Du Hạ, anh đoán cô chỉ ở khoảng cấp B, không yếu. Nhưng vẫn có thể bị pheromone cấp S của anh lấn át.
Mùi hương mà Nicks ngửi được, chắc là lúc nãy khi anh chạm vào Du Hạ đã để lại.
Hoắc Lẫm liếc qua đám lính gác đang đứng, ai nấy đều đã cạn kiệt tinh thần lực, sát bên bờ bạo động, mỗi người đều trong trạng thái cực kỳ bất ổn.
Anh hỏi Nicks: “Chỉ còn mấy người các anh thôi à?”
“Đội tụi tôi bị đánh tan rồi.”
Nicks quay lại nhìn anh: “Một đợt dị chủng tấn công ồ ạt. Bây giờ chúng tạm thời rút lui ra khỏi vùng an toàn, nhưng nếu chưa nhận được tiếp viện mà chúng nó quay lại, tụi tôi chỉ còn cách chết sạch ở đây.”
Hoắc Lẫm nhíu mày: “Trong tháng này chỉ có hai đợt tiếp tế, người bên trên nói sao?”
“Mẹ kiếp, người bên trên cái quái gì, bóng dáng cũng không thấy.” Một thành viên khác phun nước bọt xuống đất.
"Chỉ toàn mấy đứa ngu phía sau cứ bắt tụi tôi đánh mãi, dọa là nếu lùi thì sẽ cho nổ hết cả lính lẫn dị chủng.”
“Còn tụi nó thì trốn trong trung tâm điều hành, sống như ông hoàng. Mẹ kiếp!”
Hoắc Lẫm hỏi tiếp: “Còn bao nhiêu cơ giáp?”
Một thành viên khác thở dài: “ Đội khác thì tôi không rõ lắm nhưng đội chúng t thì cơ giaáp của anh là cái cuối cùng, còn lại thì chỉ còn mạng sống mà ném vào thôi.”
Mọi người vừa nói vừa lục tục kéo vào trong phòng, tìm chỗ nào yên ổn để nằm nghỉ hoặc ngồi thiền hồi phục.
So với đói khát hay vết thương thể xác, tổn thương tinh thần mới là thứ khiến lính gác đau đớn nhất.
Họ vốn đã nhạy cảm hơn người thường gấp nhiều lần. Khi tinh thần bị tổn thương, cảm giác ấy như có một con dao cắt sâu vào linh hồn, khiến họ không thể mở lá chắn tinh thần để chống lại các tác động bên ngoài.
Đồng thời, tổn thương tinh thần còn khuếch đại cảm giác đau trên cơ thể họ.
Nếu nghiêm trọng hơn, nó sẽ kéo theo hỗn loạn trong ý thức, khiến những nỗi sợ, ký ức tiêu cực, ký ức đau đớn như bị vết thương giày vò... tất cả trỗi dậy và bắt họ sống lại cảm giác đó, lặp đi lặp lại đến khi chết vì đau đớn.
Lính gác tuy mạnh hơn người bình thường, lúc mới thức tỉnh ai cũng nghĩ đó là món quà của thần linh.
Nhưng mọi món quà đều đi kèm với cái giá.
Thần cho bao nhiêu, sẽ bắt trả lại bấy nhiêu.
Lính gác có thân thể và cảm quan mạnh hơn bình thường gấp mấy lần, đồng nghĩa với việc họ cũng cảm nhận đau đớn gấp bội.
Chính sự nhạy bén ấy khiến họ dễ bị kích thích, dễ nổi nóng, dễ xung đột. Thậm chí còn nguy hiểm hơn cả dã thú.
Hiện tại trong phòng này toàn là lính gác tinh thần bị tổn thương, thấp nhất cũng ở cấp B.
Với Du Hạ, người đang trốn trong chiếc lu lớn ở góc phòng thì chẳng khác nào một miếng thịt rơi vào bầy sói đói.
Hoắc Lẫm liếc nhanh về phía cái lu rồi hỏi Nicks: “Anh có quyền đưa người ra ngoài không?”
Nicks trợn mắt: “ Sao, cậu định ra ngoài à?”
“Ai ở đây mà không muốn ra ngoài?” Hoắc Lẫm nói.
“Chỉ cần báo giá, bao nhiêu cũng được.”
Nicks kéo ghế ngồi xuống, rút ra ống dẫn đường tố rồi châm thuốc, thổi khói về phía Hoắc Lẫm: “Tôi còn bao nhiêu anh em ở đây, mà quyền hạn của tôi chỉ cho phép đưa một người ra. Cậu nghĩ mạng mình đáng giá bao nhiêu? So với anh em tôi thì có đáng không?”
Rõ ràng, Nicks không coi Hoắc Lẫm một lính gác không thuộc hệ thống chính quy, là anh em hay đồng đội.
Hoắc Lẫm cũng chẳng để tâm đến chuyện đó. Điều anh quan tâm duy nhất là: làm sao để đưa Du Hạ an toàn rời khỏi đây.
“Anh thấy tôi đáng bao nhiêu thì tôi đáng bấy nhiêu.”
Hoắc Lẫm nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói từng chữ: “Ra giá đi.”
Nicks thấy ánh mắt kiên quyết của Hoắc Lẫm, động tác rít thuốc cũng ngưng lại, “Muốn ra ngoài đến vậy sao?”
Anh bật cười khinh khỉnh, “Hoắc Lẫm, cậu từng đi qua khu Ô Nhiễm còn nguy hiểm hơn chỗ này, gặp tình huống còn khó hơn thế này. Mỗi lần đều bình an trở ra. Vậy mà lần này, chuyện gì khiến cậu sợ đến mức như tè ra quần thế?”
Hoắc Lẫm vẫn giữ gương mặt lạnh tanh: “Tôi chỉ cần quyền hạn của anh. Mọi thứ khác không liên quan tới anh.”
“Mơ đi. Trừ khi dị chủng bên ngoài bị dọn sạch, còn không thì chúng ta chẳng ai ra nổi. Lúc đó quyền hạn cũng vô dụng.”
Một người đồng đội bên cạnh lên tiếng, sợ Hoắc Lẫm vì muốn ra ngoài mà liều mạng với Nicks.
Dù Hoắc Lẫm là người có tinh thần lực ổn định nhất ở đây, anh chỉ là một lính đánh thuê, không chịu sự quản thúc của quân đoàn. Lúc nguy cấp sẽ không ai dám ngăn.
Một người khác không nhịn được lầm bầm: “Chỗ này từ lâu đã là sào huyệt của đám dị chủng. Nếu không giết sạch tụi nó thì chỉ cần sót lại một con, chúng cũng sẽ sinh sôi vô tận. Còn bọn người bên trên thì cứ kéo dài việc tiếp tế, coi tụi mình như cỏ rác, muốn đem chúng ta chôn ở đây thì có!”
Và đó cũng chính là điều mà Hoắc Lẫm lo nhất…
Khu Ô Nhiễm này không phải là nơi nguy hiểm nhất mà anh từng đi qua, nhưng lại là nơi dễ khiến con người ta mất mạng nhất.
Nếu cứ tiếp tục tiêu hao sức lực ở đây, đến khi Quân đoàn Thứ Bảy điều thêm lính tới, không biết sẽ còn chôn bao nhiêu người ở chỗ này.
Hoắc Lẫm trầm giọng nói: “Nhất định phải rời khỏi đây.”
Nơi này có một người dẫn đường rất quý giá và yếu ớt. Không chỉ vì điều kiện vật chất ở đây quá tệ hại, mà môi trường còn luôn đầy rẫy những chất độc và biến động nguy hiểm, hoàn toàn không thích hợp để cô ở lại lâu.
Thể chất của người dẫn đường không thể so với lính gác được huấn luyện để chịu đựng đạn pháo. Chỉ một biến cố nhỏ cũng có thể trở thành hiểm họa chí mạng với cô ấy.
Nicks đã nhận ra nhiệm vụ lần này có điều không ổn từ mấy ngày trước, nhưng bọn họ cùng lắm chỉ có thể liên lạc với cấp trên.
Vấn đề là cấp trên không những không cung cấp thêm vật tư, mà còn cấm tuyệt đối bất kỳ ai rời khỏi khu Ô Nhiễm nửa bước. Trừ việc chiến đấu thì cũng chỉ có chiến đấu.
Những khu dân cư từng phồn hoa giờ đây đều bị họ đánh chiếm sạch sẽ.
Tuyến phòng thủ phía sau được trang bị vũ khí có sức sát thương cực mạnh, ban đầu dùng để chống lại dị chủng, giờ lại dùng để ngăn cản chính họ.
Nicks cũng đành bất lực. Giờ anh chỉ là một đội trưởng nhỏ, cấp bậc Thiếu tá cùng quân hàm đều đã bị tước, nên rất nhiều quyền hạn anh cũng không thể sử dụng.
Nếu không, mấy tên khốn ở phía sau đừng hòng ngăn cản anh đưa nhóm lính gác của mình ra khỏi chốn này.