Nhóm của Nicks vô thức thu lại toàn bộ pheromone vừa giải phóng.

Thấy mọi người đều đã kiểm soát được bản thân, Hoắc Lẫm cũng thu lại vũ khí, tuy vậy vẫn che chắn cho Du Hạ sau lưng, không hề lơ là cảnh giác.

“Ầm!” Một quả đạn pháo nữa rơi xuống gần đó, tiếng nổ lớn khiến Du Hạ theo phản xạ ôm chặt tai mình. Con cá heo nhỏ bên cạnh cô cũng bắt chước động tác đó, dùng vây che tai như cô.

Hoắc Lẫm lập tức kéo cô vào lòng, mở lớp khiên tinh thần, ngăn chặn tiếng nổ vang vọng xung quanh.

Bên ngoài, tiếng pháo vẫn rền rĩ không ngớt, mặt đất rung chuyển dữ dội. Nơi lính gác trú đóng dường như sắp đổ sụp trước loạt pháo công kích.

Nicks cau mày: “Chỗ này gần chiến tuyến quá! Đám khốn đó không chừng đang muốn xóa sổ chúng ta cùng đám dị chủng một lượt. Tìm nơi an toàn rồi tính tiếp chuyện cô ấy!”

Không còn thời gian do dự. Hoắc Lẫm lập tức bế Du Hạ lên bằng một tay, lao ra ngoài.

Cô được anh bế nhẹ nhàng như một đứa trẻ, cánh tay vững chắc đỡ lấy toàn bộ thân người cô. Hai người sát lại gần, đến mức dù có lớp đồ bảo hộ, cô vẫn cảm nhận rõ cơ ngực rắn chắc của anh. Mặt cô hơi nóng lên, vô thức né tránh.

Tuy nhiên, sức phản kháng yếu ớt của cô không khiến Hoắc Lẫm nhận ra điều gì. Anh chỉ tưởng cô cảm thấy không thoải mái nên liền điều chỉnh lại tư thế bế cho cô thoải mái hơn.

Nhìn những quả đạn pháo vẽ đường sáng ngoài trời, Du Hạ bám chặt vai Hoắc Lẫm, không dám động đậy.

Vừa rời khỏi chốt gác, sau lưng họ vang lên một tiếng nổ lớn. Cả chốt gác chìm trong lửa, hóa thành tro tàn.

“Lũ súc sinh này! Định xử luôn cả chúng ta cùng dị chủng sao?!”

Đám lính gác giận dữ, lập tức bao vây xung quanh Du Hạ, hộ tống cô tiến sâu vào vùng ô nhiễm, tránh xa khu vực bị pháo kích.

Lúc này đã nửa đêm. Dưới ánh sáng rực của đạn pháo, Du Hạ thấy qua màn sương mù thấp thoáng bóng dáng những tàn tích kiến trúc. 

Dù phần lớn đã đổ nát, nhưng dấu vết tinh xảo trên tường vẫn hé lộ một thời kỳ huy hoàng xưa cũ.

Hoắc Lẫm cùng nhóm lính gác vây quanh cô, len lỏi xuyên qua phế tích, phản xạ linh hoạt tránh khỏi các điểm pháo rơi như thể mọc mắt sau lưng.

Du Hạ bị tiếng nổ làm cho cứng đờ, không biết từ lúc nào đã vòng tay ôm chặt cổ Hoắc Lẫm.

Con cá heo nhỏ cũng bị dọa, chui tọt vào không gian tinh thần của cô. Đôi tai cô hiện lên một lớp vây hồng nhạt mờ trong suốt, biểu hiện rõ nét của việc tinh thần thể lộ ra.

Việc tinh thần thể hiện hình thường chỉ xảy ra với lính gác hoặc người dẫn đường có trạng thái tinh thần yếu hoặc nhạy cảm.

Du Hạ rõ ràng là bị dọa sợ.

Thế giới của cô từ lâu đã không còn chiến tranh. Dù từng trải qua một thời kỳ tận thế khiến văn minh tụt lùi cả trăm năm, nhưng cũng chưa từng xuất hiện sinh vật biến dị hay thây ma khủng khiếp. 

Mọi người chỉ chăm lo tái thiết, sinh tồn, tìm kiếm di vật từ thời văn minh cũ. Phiền toái lớn nhất chỉ là thiếu lương thực và thuốc men, nhưng tình hình đang dần cải thiện.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thấy loại vũ khí có sức sát thương kinh hoàng như thế này. Vũ khí mạnh nhất cô từng biết chỉ là vài loại súng nhỏ để tự vệ trước thú dữ.

Cảm nhận được cô đang run rẩy, Hoắc Lẫm siết chặt tay ôm cô, đồng thời mở rộng lá chắn tinh thần để che chở cho cô, tăng tốc tìm nơi có thể trú ẩn.

Chốt gác khác thì không thể quay về. Hiện tại đang là giờ nghỉ của các đội gác, nếu đụng phải họ thì chỉ gây thêm rắc rối.

Dù vậy, khu vực này vẫn còn nhiều ngôi nhà bỏ hoang có thể dùng tạm. Dù hầu hết đã thành đống đổ nát vì pháo kích, cũng có vài chỗ còn nguyên vẹn.

Họ đang ở hành tinh Đức Mạn, trước kia là tinh cầu cấp S, nhưng do bị dị chủng xâm nhiễm, điều kiện sống dần suy giảm, giờ chỉ còn cấp D.

Dị chủng tại các khu ô nhiễm có hình dạng muôn hình vạn trạng, không phải sinh vật bản địa mà đến từ những hệ sao xa xôi, hoàn toàn không thể sống chung với bất kỳ sinh vật nào trong tinh hệ này.

Một khi khu ô nhiễm được hình thành, mọi sinh vật bản địa đều bị chúng ăn mòn, môi trường cũng bị biến đổi để thích nghi với chúng.

Hiện nay hơn một nửa khu dân cư trên Đức Mạn đã bị ô nhiễm, chỉ có thể cử lính gác đến định kỳ để dọn sạch.

Tuy vậy, chỉ có một phần nhỏ dị chủng có thể bị tiêu diệt hoàn toàn, còn lại đều rất khó kiểm soát. Mục tiêu hiện giờ chỉ là cố gắng kìm hãm tốc độ lan rộng của chúng.

Hoắc Lẫm dẫn Du Hạ vào khu nội thành bị bỏ hoang, tìm được một căn nhà còn khá nguyên vẹn.

Đội lính đã được huấn luyện kỹ, nhanh chóng kiểm tra toàn bộ nơi ở, loại trừ mọi nguy hiểm rồi phân công nhau đi tìm các vật dụng cần thiết.

Hoắc Lẫm đặt Du Hạ lên mặt bàn đã được lau sạch, nhẹ nhàng vuốt tóc rối của cô, dịu giọng trấn an: “Đừng sợ, an toàn rồi.”

Thấy cô ôm tay, run rẩy vì lạnh, anh liền tháo dây lưng, chuẩn bị cởi chiến phục cho cô mặc tạm.

Lúc chạy vội ban nãy, chiếc áo choàng tìm được cho cô đã không biết rơi mất ở đâu.

Chưa kịp cởi đồ, Nicks đã mang tới một tấm chăn lông, phủi sạch rồi quấn lấy người Du Hạ.

Nhìn cô chỉ mặc một chiếc áo sát nách trắng và quần short, Nicks không khỏi nghi hoặc, nhiệt độ khu này luôn duy trì ở mức 3°C–6°C, không rõ cô đã ở đây bao lâu mà vẫn chịu được cái lạnh như vậy?

Du Hạ quấn chăn thật chặt, cuối cùng cũng cảm thấy ấm hơn một chút.

“Cảm ơn.” cô chân thành nói với Nicks.

Anh bật cười. “Không cần khách sáo.”

Tinh thần thể của anh vô thức muốn lại gần cô, nhưng con báo đen của Hoắc Lẫm gầm gừ cản đường, bảo vệ cô kín kẽ.

Nicks bĩu môi, quay sang Hoắc Lẫm: “Cô ấy thật sự không phải người mà anh giấu đi đấy chứ?”

Hoắc Lẫm hờ hững đáp: “Tôi đọc làu làu 136 điều bảo vệ người dẫn đường đấy. "

Thấy môi Du Hạ đã khô trắng, Hoắc Lẫm đưa cho cô nửa bình nước cuối cùng: “Uống chút nước đi.”

Du Hạ khát đến mức chưa từng có, cầm lấy bình nước, uống liền hơn nửa. Cô liếm môi, cố kìm nén cơn khát, rồi đưa lại cho anh.

Hoắc Lẫm lại đưa bình lên miệng cô: “Uống tiếp đi, không cần tiết kiệm. Vẫn còn nước.”

Vừa dứt lời, Nicks cũng đưa thêm một bình khác đặt trước mặt cô.

Những lính gác khác cũng lần lượt tìm ra nước của mình đưa cho cô.

Họ đã nhìn thấy tinh thần thể của cô và hiểu rằng giờ đây, không ai cần nước hơn cô lúc này.

Do thuộc tính của thể tinh thần khác nhau, nên khả năng và thể chất của lính gác và người dẫn đường cũng bị ảnh hưởng tương ứng.

Ở đây, chỉ có mỗi Du Hạ sở hữu thể tinh thần hệ Thuỷ. Vậy nên trong khu Ô Nhiễm này, hầu như chẳng có ai là lính gác thuộc hệ Thuỷ cả.

Thông thường, những lính gác có thể tinh thần hệ Thuỷ sẽ được điều tới các khu Ô Nhiễm có biển, hồ, hay ao. Nơi phù hợp hơn với thuộc tính của họ.

Hiện tại, sau khi tình hình đã tạm ổn, trừ hai người vẫn đứng gác ở cửa, tất cả lính gác còn lại đều vây lấy Du Hạ.

Du Hạ bị nhóm lính gác cao lớn vây kín không kẽ hở. Cô ngẩng đầu nhìn lướt qua họ, ánh mắt bọn họ nhìn cô không khác gì ánh mắt trước đó Hoắc Lẫm dành cho cô, mềm nhũn, ướt át và đầy vẻ… cún con.

Cô cảm giác như bản thân đang bị một bầy chó to bao vây.

Thấy Hoắc Lẫm che chở cô sát rạt, vẻ mặt cảnh giác, Nicks mở miệng trấn an:

“Yên tâm đi, bọn tôi còn kiểm soát được. Mà có không kiểm soát được thì tôi sẽ cho họ hai cú trước đã.”

Những lính gác đang nuốt nước bọt vì ngửi thấy pheromone từ Du Hạ, im lặng lùi về sau hai bước.

Ngay cả Nicks cũng phải âm thầm hít sâu một hơi, cố dằn xuống làn sóng kích thích đang bùng lên trong cơ thể, rồi kéo ghế ngồi xuống trước mặt Du Hạ.

Anh nở một nụ cười tiêu chuẩn, đè nén pheromone đang toả ra, cố làm bản thân trông ôn hòa và thân thiện.

Chỉ là.. nụ cười kia vẫn để lộ ra chiếc răng nanh nhọn hoắt, cộng với khí chất ngang tàng, cùng luồng tinh thần lực bất giác phát ra trên người anh ta thật sự không khiến Du Hạ cảm thấy thân thiện cho lắm.

Ngược lại, cô lại có cảm giác như đang bị một tên phản diện cố dụ dỗ con tin.

Thể tinh thần của Nicks là một con sói tuyết, nó "gâu" lên một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh anh, trông chẳng khác gì một chú chó to ngoan ngoãn, thè lưỡi, nhe răng cười với Du Hạ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play