“Người giám hộ?”
Du Hạ thầm nghĩ.. Là ba mẹ hay những người thân quen lớn tuổi sao?
Cô lắc đầu:
“Tôi không còn người giám hộ nữa.”
Hoắc Lẫm khựng lại:
“Không còn nữa? Họ... đã mất rồi sao?”
Du Hạ im lặng gật đầu.
Giọng Hoắc Lẫm dịu xuống:
“Vậy còn những người giám hộ khác thì sao?”
Một người dẫn đường thường sẽ có ít nhất năm người giám hộ. Không thể nào tất cả đều đã mất được.
Du Hạ nói:
“Tôi không có người giám hộ nào khác.”
Hoắc Lẫm hơi sững người. Ngay sau đó, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh.
Chẳng lẽ... cô bị một lính gác giấu giếm đưa đi?
Chỉ có khả năng này mới giải thích được tại sao cô lại xuất hiện trên chiến trường.
Nếu là lính gác đem cô giấu đi, lại chỉ có một người giám hộ, thì không thể để cô ở bất kỳ nơi nào cố định, anh ta chắc chắn sẽ mang cô theo bên mình mới thấy yên tâm.
Một người dẫn đường bị giấu đi là một tội rất nghiêm trọng, nghiêm trọng hơn cả việc lén đưa họ rời khỏi căn cứ.
Không trách được lúc nãy, anh chẳng thấy bất kỳ dấu hiệu đánh dấu nào của lính gác trên người cô.
Thầm mắng người lính gác vô trách nhiệm kia một trận, Hoắc Lẫm đột nhiên nhận ra một vấn đề cực kỳ quan trọng.
Cô không có người giám hộ…
Thì ra là vậy. Đây chính là lý do vì sao cô có thể dễ dàng thiết lập kết nối tinh thần với anh, còn xây tổ trong không gian tinh thần của anh, cô cũng khao khát anh.
Có lẽ, độ tương thích gen giữa anh và cô cũng rất cao.
“Cô tên gì? Trước kia sống ở đâu?”
Hoắc Lẫm chống tay bên đầu cô, từ từ cúi người xuống.
“Tôi tên Du Hạ, trước kia sống ở...”
Du Hạ ngập ngừng, bỗng không biết nên trả lời thế nào.
Phải nói là cô từng sống ở căn cứ số 9 của đại lục Nam, hay ở Trái Đất?
Nơi này hoàn toàn không giống Trái Đất. Mà cô và người đàn ông trước mặt chỉ vừa mới gặp nhau, cô không dám tiết lộ quá nhiều.
Thấy cô lộ vẻ do dự, Hoắc Lẫm cũng hiểu được. Nếu đúng là từng bị lính gác đem giấu đi, thì cô hẳn đã trải qua không ít chuyện tồi tệ.
Anh không hỏi thêm nữa, mà tự giới thiệu:
“Tôi là Hoắc Lẫm, lính gác cấp S, 25 tuổi. Hiện đang làm lính đánh thuê thuộc đoàn lính số 7 của Liên bang. Không có chức vụ hay quân hàm gì.”
Nói đến đây, anh hơi ngượng ngùng. Anh sinh ra ở một hành tinh cấp D, xuất thân bình dân, không có bối cảnh gì.
Tuy năng lực không kém, nhưng từng đắc tội một cấp trên có thế lực, bị giáng chức và tước luôn danh hiệu “đơn binh thất tinh” mà anh từng phải nỗ lực chiến đấu mới giành được. Từ đó, tên anh cũng bị cho vào danh sách đen trong hệ thống lính gác.
Giờ đây, anh chỉ có thể làm lính đánh thuê, nhận một số nhiệm vụ, phần lớn đều là đến khu Ô Nhiễm, nơi nguy hiểm nhất để hành động.
Đối diện với một người dẫn đường vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu như Du Hạ, anh cảm thấy mình nên cho cô thấy mặt tốt nhất của bản thân. Nhưng hoàn cảnh của anh lại quá kém cỏi.
“Tôi có khoảng năm triệu tinh tệ tiết kiệm, tuy không nhiều, nhưng tôi sẽ cố gắng kiếm thêm.”
Lần đầu tiên trong đời, Hoắc Lẫm cảm thấy mình nghèo đến thế. Số tiền ấy chẳng đủ để nuôi nổi một người dẫn đường quý giá như cô.
“Tôi còn một căn nhà trên tinh cầu Lộ Pháp. Nếu cô không quen sống ở đó, chúng ta có thể tìm nơi khác tốt hơn.”
“Tôi sẽ thi lại chứng nhận lính gác, cố gắng giành lại danh hiệu ‘đơn binh thất tinh’ trong vòng một năm.”
Giọng anh nghiêm túc đến mức như muốn móc hết gia tài ra trước mặt cô ngay lập tức, sợ bị ghét bỏ.
Du Hạ nghe những lời đó mà chẳng hiểu gì cả. Không phải chỉ đang giới thiệu bản thân thôi sao? Sao lại khai cả tài sản ra cho cô biết?
Mà những từ như "tinh tệ", "Lộ Pháp tinh", "lính gác", "đơn binh"... nghe lạ hoắc.
Ánh mắt của Hoắc Lẫm nhìn cô cũng rất nóng bỏng, như dán chặt lên người, mang theo một cảm giác khó tả khiến lòng cô thấy kỳ quái.
Cái ánh mắt đó... giống hệt như lúc cô nuôi con đại kim mao trong căn cứ.
Lần đầu gặp anh, ánh mắt còn lạnh lùng hung dữ, mà giờ lại như ánh mắt của một chú chó con, khiến cô muốn giơ tay lên xoa đầu anh.
Không biết từ lúc nào, Hoắc Lẫm đã tiến sát đến trước mặt cô. Cô có thể cảm nhận rõ hơi thở ấm nóng của anh phả lên mặt.
Du Hạ khẽ nghiêng mặt sang bên để tránh, nhỏ giọng nói:
“Cảm ơn anh đã giúp tôi, Hoắc... Lẫm...”
Cô còn chưa nói hết câu, Hoắc Lẫm đã cung kính nâng tay cô lên, đưa đầu lưỡi liếm nhẹ một cái:
“Không cần cảm ơn. Đây là điều tôi nên làm.”
Đầu lưỡi anh có gai nhẹ như họ nhà mèo, khiến cảm giác khi bị liếm vừa thô ráp vừa đặc biệt mạnh mẽ.
Du Hạ giật mình rụt tay về, thì anh đã lao vào ôm chặt lấy cô, gục đầu vào ngực cô như một chú mèo lớn làm nũng. Trên đầu anh thậm chí lộ ra đôi tai thú phủ lông đen mềm mại, chiếc đuôi mượt cuốn lấy cổ tay cô.
Du Hạ sững sờ nhìn người đàn ông cao lớn lạnh lùng vừa rồi, giờ lại như biến thành một con mèo con ngoan ngoãn đang dụi vào lòng mình.
Đó là dáng vẻ hoàn toàn thuận phục, không chút đề phòng, tràn đầy tín nhiệm.
Tinh thần thể của Hoắc Lẫm ẩn mình trong bóng tối cũng lật ngửa bụng ra, vẫy vuốt với con cá heo nhỏ đang lơ lửng bên cạnh.
Chú cá heo uể oải xoay tròn một vòng rồi bay lên nằm trên bụng báo đen mềm mại kia.
Du Hạ quá sốc với hành động của anh nên đứng đờ ra không phản ứng gì được.
Thấy cô không phản kháng, Hoắc Lẫm lại càng làm càn hơn. Anh ngẩng đầu, dụi mặt vào cổ cô, rồi khẽ liếm lên làn da trắng mịn.
Cảm giác thô ráp, ấm nóng giống như bị mèo liếm vào cổ.
Lúc này Du Hạ cuối cùng cũng tỉnh hồn lại. Cô giật mình lùi sang một bên:
“Anh… anh… anh đang làm gì vậy?!”
“Đừng sợ. Tôi sẽ không làm hại em.”
Hoắc Lẫm nhẹ nhàng tiến lại gần, tỏa ra hương vị tin tức tố của mình, hy vọng có thể xoa dịu cô:
“ Hãy để tôi làm người giám hộ của em, bảo vệ và chăm sóc em.”
Anh cần tạm thời đánh dấu tin tức tố của mình lên người cô. Nếu không, một người dẫn đường không có người giám hộ như cô, tồn tại ở nơi này quá nguy hiểm.
Du Hạ dựa lưng vào tường, chẳng còn chỗ nào để lùi, chỉ có thể co người lại.
Nghe Hoắc Lẫm nói, cô kinh ngạc hỏi:
“Anh... anh muốn làm ba tôi à?”
"......" Hoắc Lẫm nghẹn lời.
Anh còn chưa kịp nói thêm gì thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân.
“Mẹ nó! Đánh cái gì mà đánh! Lại coi tụi mình là bia đỡ đạn! Vật tư đã cắt ba ngày nay rồi!”
“Không đánh thì làm sao? Bọn họ phong tỏa biên giới, ai rút lui cũng chết!”
“Lũ chó chết đó! Coi tụi mình là lũ ngốc chắc?!”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, mắng người thì mắng, đừng lôi chó ra chửi. Vậy mà còn dám mắng cả đội trưởng à.”
“Ha ha ha ha!”
“Ui da! Đánh thật luôn kìa!”
Mấy người đàn ông hùng hổ kéo tới, tiếng nói ngày một gần hơn.
Hoắc Lẫm nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức bế Du Hạ lên, giấu cô vào một cái lu lớn chuyên để chứa đồ linh tinh.
“Đừng phát ra tiếng.”
Hoắc Lẫm nhìn cô chui vào bên cạnh cái thùng lớn, thấy đôi mắt to màu lam của cô chớp chớp đầy đáng yêu, khiến anh không nhịn được mà xoa nhẹ hai cái lên đầu cô.
Sau đó, anh còn mang theo con cá heo nhỏ, tinh thần thể của cô lại gần, đặt vào lòng Du Hạ, rồi kéo một tấm vải bạt to phủ lên nắp chum, để chừa ra một góc nhỏ cho thoáng khí.
Du Hạ và con cá heo nhỏ mặt đối mặt nhìn nhau. Cá heo nhẹ nhàng kêu “ưm” một tiếng, rúc vào lòng cô, cọ qua cọ lại rồi tìm một tư thế thoải mái để nằm xuống.
Du Hạ: “......!”
Thì ra cái đó không phải là mơ, thực sự có một con cá heo nhỏ màu hồng phấn!
Hoắc Lẫm giăng kết giới tinh thần quanh khu vực Du Hạ đang ẩn nấp, rồi mới vừa bước ra cửa thì đụng ngay nhóm người đang kéo đến.
“Hoắc Lẫm?” Người đàn ông dẫn đầu ngạc nhiên.
“Tôi cứ tưởng cậu chết rồi chứ. Tôi nhìn thấy cơ giáp của cậu, đã nát bấy ra rồi mà.”
Hoắc Lẫm khẽ gật đầu với anh ta: “Đội trưởng Nicks.”
Nicks liếc nhìn anh, thấy anh tuy lấm lem chẳng khác gì họ, nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo, trông như có thể tiếp tục chiến đấu liền ba ngày ba đêm mà không ngừng nghỉ.
" Thằng nhóc này, ở đây lăn lộn suốt một tháng, sao trông vẫn còn khỏe mạnh thế?”
Nói rồi, Nicks chợt ngửi thấy trong không khí có một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng. Tuy mùi ấy bị mùi phenomome mạnh mẽ của Hoắc Lẫm lấn át, nhưng vẫn có thể nhận ra lúc ẩn lúc hiện.
Anh khịt khịt mũi hai lần, hỏi: “Cậu đang dùng loại tin tức tố dẫn đường nào vậy? Ngửi có vẻ cao cấp thật đấy.”