Sau khi đưa Sầm Tuyết về nhà, Lộc Chi an tĩnh ngồi ở ghế phụ, tựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần.
Cô bỗng cảm thấy trước mặt có luồng khí ấm áp thổi đến, nhạc nền trong xe đang dịu nhẹ cũng bị tắt đi, xung quanh trở nên yên tĩnh, ấm áp, thoải mái vô cùng, khiến người ta mơ màng buồn ngủ.
Cô không ngủ hoàn toàn, cảm nhận được xe dần dần dừng lại thì cô mở mắt, thấy xe đã dừng trong hầm đỗ xe.
Cô dụi dụi mắt rồi tháo dây an toàn, đẩy cửa muốn xuống nhưng lại phát hiện Lăng Hạc đã đi tới bên này.
Một tay anh chống lên nóc xe, hơi cúi người, nhẹ giọng hỏi cô: "Còn có thể tự đi được không?"
Được, tất nhiên là được, cô vẫn chưa say đến mức đó.
Nhưng cô nhìn vào đôi mắt đẹp đến quá đáng kia của Lăng Hạc, vài giây sau, cô chìa tay ra, bày ra dáng vẻ say bí tỉ: "Muốn bế."
Thế là Lăng Hạc bèn đưa tay ra giống như bế trẻ con mà bế cô lên, hai chân cô quấn quanh eo anh, hai tay ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào hõm cổ anh mà cười trộm.
Lăng Hạc cứ như thế bế cô vào thang máy, lần đầu tiên anh cảm giác được cơ thể phụ nữ hóa ra có thể mềm mại đến như vậy, cô dán người vào anh, dường như đâu đâu cũng mềm mại, như chỉ cần bóp nhẹ một cái thì sẽ tan thành nước.
Đến nhà, Lăng Hạc đặt cô xuống sofa, lại giúp cô tháo giày, sau đó đắp cho cô một tấm chăn.
Được chăm sóc như vậy, Lộc Chi thật sự có hơi lơ mơ, cô nghĩ, thì ra đây chính là cảm giác khi kết hôn sao?
Cũng không tệ lắm.
Một lúc sau, cô cảm nhận được mặt mình bị vỗ nhẹ một cái, sau đó lại nghe thấy giọng nói êm tai của Lăng Hạc: "Uống cái này trước được không?"
Cô mở mắt ra, thấy Lăng Hạc đang bưng một cốc nước mật ong.
Cô ghét nhất là vị của mật ong, luôn cảm thấy khó ngửi cực kỳ, uống vào miệng cũng ngọt đến phát ngán.
Cô nhăn mặt bịt mũi: "Không muốn —"
Lăng Hạc không ngờ cô lại kháng cự như trẻ con vậy, ngẩn ra, rồi lại đành phải nhẹ nhàng dỗ dành nói: "Ngoan, uống một chút thôi được không? Nếu không ngày mai dạ dày sẽ khó chịu."
Cô bĩu môi ngồi dậy, cực kỳ miễn cưỡng uống một ngụm nhỏ.
Lăng Hạc vẫn nhìn chằm chằm vào cô, cô có hơi chột dạ cười nói: "Nhìn em làm gì? Em sẽ uống hết mà, anh đi tắm trước đi, lát nữa em còn phải tắm đấy."
Đến đây thì đầu óc cô đã tỉnh táo hơn.
Lăng Hạc không nhịn được nhéo nhéo mặt cô, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
Thấy Lăng Hạc đi khỏi, cô ngay lập tức đặt cốc xuống, nằm vật ra sofa.
Đang lúc mơ màng ngủ thiếp đi, cô lại vì mắc tiểu mà tỉnh dậy. Cô đứng dậy, đầu óc choáng váng, không chút nghĩ suy mà đi thẳng vào phòng tắm đẩy cửa ra.
Cô vừa mở cửa, đập vào mắt là hình ảnh Lăng Hạc trần truồng đứng dưới vòi sen.
Anh nghe thấy động tĩnh nên quay lại, thấy Lộc Chi đang vô cùng ngơ ngác.
Lộc Chi nắm lấy tay nắm cửa, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới —— không ngờ trông thì gầy như thế, nhưng thân hình lại rất rắn chắc. Cô nhìn từ cơ bụng của anh, dọc theo đường viền cơ bụng xuống dưới, thì thấy được một cây gậy với kích thước đáng sợ.
Cô nhướn mày, lần này thì đã hoàn toàn tỉnh ngủ.
Lăng Hạc nhìn cô, còn chưa kịp phản ứng, Lộc Chi đã thản nhiên đóng cửa lại rồi lùi ra ngoài.
Ngoài cửa truyền đến giọng của cô: "Xin lỗi, em quên anh đang tắm."
Lăng Hạc không nói gì, chỉ là mặt đã đỏ đến tận mang tai.
Lộc Chi ngồi lại vào sofa, bây giờ đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cô nhớ tới ánh mắt mở to của Lăng Hạc lúc nãy, còn có gương mặt đỏ bừng mà mắt thường có thể thấy được, không nhịn được bật cười.
Quả thật là một cậu bé ngoan ngoãn ngây thơ.
Cô nhìn cốc nước mật ong trên bàn, hiếm hoi mà cầm lên ngửa đầu ực một cái uống hết.
Nhưng uống xong cô vẫn chép miệng chê bai đặt cốc sang một bên.
Đến lượt Lộc Chi đi tắm, lúc này Lăng Hạc mới phát hiện mọi ngóc ngách trong nhà đều đã có không ít đồ của cô, nhà cửa bỗng chốc rực rỡ sắc màu, đầy ắp, giống như tràn đầy sức sống và sinh khí.
Anh mở tủ quần áo, thấy đủ loại đủ kiểu váy của cô, sau đó tầm mắt lại rơi vào đồ lót đã được xếp gọn của cô, chúng có đủ kiểu dáng, màu sắc, ren, viền hoa, hở, đa dạng các loại...
Anh nuốt nước bọt, đóng mạnh cửa tủ lại.
Anh nghe thấy tiếng nước chảy róc rách truyền tới từ trong phòng tắm, hít thở lâu một tý rồi ngồi vào đầu giường đeo kính lên lật mở một cuốn sách, ý đồ muốn chuyển dời sự chú ý của mình.
Nhưng những nỗ lực đó đều tan thành mây khói khi Lộc Chi mặc đồ ngủ bước ra.
Thực ra thì bình thường Lộc Chi đều theo phong cách gợi cảm chín chắn, cũng chỉ có ngày đó cùng anh gặp mặt xem mắt mới ăn mặc đàng hoàng một chút.
Đồ ngủ của cô tất nhiên cũng thiên về gợi cảm, vải lụa đen cổ chữ V, chân váy chỉ dài đến bắp đùi, bầu ngực trắng nõn lộ ra một nửa, cô không mặc nội y, chỗ nhô lên rất rõ ràng.
Anh chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đầu óc đã bắt đầu suy nghĩ lung tung, chữ trên sách làm sao cũng không thể vào đầu nổi.
Lộc Chi tắm xong, đầu óc minh mẫn hơn rất nhiều, hình như cô đã phát hiện ra tân đại lục gì gì đó: "Anh còn bị cận nữa à?"
Anh không ngẩng đầu: "Ừm" một tiếng.
Anh cảm giác được cô bò lên giường nằm bên cạnh mình, anh ngửi thấy một mùi hương thuộc về cô.
"Bao nhiêu độ vậy?"
"Mắt trái 100, mắt phải 200."
"Ồ — Thế cũng không cao lắm."
Lộc Chi kéo chăn che nửa mặt, mở to mắt nhìn trộm anh.
Anh đeo một chiếc kính gọng vàng trông càng cấm dục gợi cảm hơn, cô không kiềm được nhớ lại kích thước đáng kinh ngạc vô tình thấy trong phòng tắm, không khỏi cảm thấy rộn ràng trong lòng.
Đã rất lâu rồi, cô không quan hệ tình dục, không ngờ cô chỉ nghĩ vậy thôi đã cảm thấy dưới thân có hơi nóng.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô đối diện với Lăng Hạc thế này, nhất thời cũng không biết nên động thủ thế nào.
Cô mở to mắt nghĩ bậy nghĩ bạ một hồi, nghe được tiếng động Lăng Hạc đặt sách xuống, lại nghe thấy tiếng anh tháo kính ra đặt lên bàn.
Sau đó anh tắt đèn rồi nằm xuống, bốn bề chìm vào trong bóng tối, yên tĩnh không tiếng động.
Hai người đều nằm ngay ngắn chỉnh tề, giữa họ cách một đoạn.
"Em uống rượu với bạn bè, anh có ghét không?" Lộc Chi nhìn chòng chọc vào trần nhà, đột nhiên hỏi.
Thật ra thì Lộc Chi vốn không phải kiểu người sẽ vì ai mà thay đổi, nguyên tắc yêu đương trước đây của cô luôn là có thể yêu thì yêu không thể yêu thì bái bai, ai cũng đừng mong trói buộc cô. Có điều bây giờ cô đã kết hôn rồi, nếu không có gì bất ngờ thì họ sẽ sống cùng nhau rất lâu, mà đối phương lại là một người dịu dàng chu đáo như vậy, để đáp lại, cô không ngại cho phép anh cũng sống thoải mái một chút.
Nhưng cô lại nghe được Lăng Hạc nói ——
"Không đâu, em cứ làm những gì em muốn là được."
Cõi lòng Lộc Chi nóng lên, không nói rõ là cảm giác gì, chỉ biết bây giờ mình rất muốn đến gần anh một chút.
Nhưng cô không động đậy, chỉ gọi anh: "Lăng Hạc."
"Ừm?"
Cô lại không nói lời nào.
Một lúc sau, cô cảm giác được có hơi thở đột nhiên kề sát vào mặt mình.
Cô mở mắt ra, trong bóng tối, cô thấy Lăng Hạc đang đè lên cô, tay chống bên tai cô, cơ thể lại không hề đụng phải cô.
Anh hỏi: "Anh có thể hôn em không?"
Lộc Chi không nhịn được cười thành tiếng, cô đưa tay véo véo tai anh: "Lăng Hạc, trong chuyện này không cần phải lễ phép như vậy đâu. Chúng ta là vợ chồng, anh muốn làm gì em, đều được cả." Giọng cô mềm mại tựa như có thể nhỏ ra nước.
Lăng Hạc nhìn thấy rõ đôi mắt của cô, ở trong bóng tối vẫn trong veo lóng lánh.
Anh cúi người tiến gần đến môi cô rồi hôn lên.