Nụ hôn của anh rất dịu dàng, cẩn thận ngậm lấy môi dưới của cô khẽ mút, tay anh luồn vào dưới váy cô, vuốt ve bắp đùi cô rồi di chuyển lên trên, nắm lấy bộ ngực ngay cả khi đang nằm cũng không hề trũng xuống mà còn nhô lên.

Dù là trên môi hay lực đạo trên tay, anh đều rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm hỏng cô, từ sự cẩn thận từng từng tí đó, Lộc Chi cảm nhận được một chút lúng túng không được lưu loát.

Cô đột nhiên lật người đổi khách thành chủ đè anh xuống dưới, ngón tay lướt qua gò má anh: "Không lẽ anh... là lần đầu tiên à?"

Dù trong bóng tối cô không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng cô có thể đoán rằng anh nhất định lại đang đỏ mặt.

Tay cô bị nắm lấy, cô không nhận được câu trả lời nào, anh giữ lấy gáy cô, tiến tới tiếp tục hôn cô, vụng về muốn tách đôi môi cô ra, so với trước đó lại có thêm mấy phần vội vã và lỗ mãng hơn.

Cô càng chắc chắn rằng đây là lần đầu của anh, ngay cả hôn môi cũng vậy.

Cô thầm cười ở trong bóng tối, đầu lưỡi cô câu lấy lưỡi anh cùng anh quấn quanh, trao đổi nước bọt, tựa như một người thầy kiên nhẫn dẫn dắt từng bước.

Mà Lăng Hạc không thể nghi ngờ gì chính là một học sinh có thiên phú dị bẩm. Anh nhanh chóng nắm bắt được kỹ thuật, chủ động đưa lưỡi vào sâu trong khoang miệng cô, lại ngậm lấy đầu lưỡi cô mà mút.

Anh dường như rất thích hôn, cứ mãi đuổi theo lưỡi cô, giống như có thể hôn mãi không dứt.

Lộc Chi bắt đầu thấy hơi khó thở, chống tay vào ngực anh hơi lui ra một chút, anh mới dừng lại, có chút ngẩn ngơ: "Là... không thoải mái sao?"

Anh hơi lo lắng, sợ mình thiếu kinh nghiệm, sẽ khiến cô không dễ chịu.

Cô cười, hôn một cái lên môi anh, như là khen ngợi: "Rất thoải mái, em rất thích."

Lăng Hạc thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại nghe cô nói: "Em muốn bật đèn."

Cô muốn nhìn thấy mặt anh khi làm.

Cô muốn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ chìm trong dục vọng của anh, người mà ngày thường luôn chững chạc đàng hoàng, nhất định là vô cùng mê người.

Dù Lăng Hạc không hiểu, nhưng chỉ nói "được", rồi ôm cô ngồi dậy, tay anh không rời eo cô, một mực ôm chặt cô, với tay bật đèn đầu giường.

Căn phòng trong nháy mắt sáng lên, hai người đối mặt nhau, Lộc Chi ngồi lên người anh.

Anh thấy mái tóc tán loạn của cô, dây áo đã tuột xuống khỏi vai, còn có bầu ngực căng tròn sống động trước ngực cô, tất cả đều được anh thu hết vào tầm mắt.

Lăng Hạc nuốt nước bọt, Lộc Chi cười, cô đưa tay từng nút từng nút một cởi áo ngủ của anh.

Lăng Hạc có hơi ngỡ ngàng, hồi trung học cô chưa bao giờ liếc nhìn anh một lần chứ đừng nói chi là cười với anh, cho dù là những ngày gần đây, khi cô cười với anh, tuy trông có vẻ thân thiện và dịu dàng nhưng dường như ngay cả độ cong của khóe miệng cũng được kiểm soát một cách hoàn hảo, nụ cười không hề chạm đến đáy mắt.

Có điều hôm nay khi uống say, cô lại rất khác.

Cô sẽ nũng nịu, sẽ có những cảm xúc nhỏ nhặt, giống như một đứa trẻ, cũng sẽ giống như bây giờ, mỉm cười như một yêu tinh hút hồn người.

Nhưng rất nhanh anh đã ý thức được rằng, bất kể là Lộc Chi nào, anh đều rất thích, thích đến mức hết cứu rồi. Cô giống như thuốc độc của anh, còn anh chính là kẻ nghiện mà ngay cả bản thân anh cũng xem thường.

"Không sao, em sẽ dạy anh." Cô thì thầm bên tai anh.

Cô cởi áo của anh ra, đẩy anh ngã xuống giường, bắt đầu hôn từ cổ anh, đi xuống, ngậm lấy nhũ hoa phấn nộn của anh, đầu lưỡi xoay tròn trên đó.

Cơ thể anh khẽ run rẩy, cô ngước mắt nhìn anh, anh nhắm mắt, chân mày nhíu lại, nhưng cô biết giờ phút này anh đang rất thoải mái.

Cô tiếp tục mò xuống, cởi quần của anh, thứ kia đã cứng ngắc từ lâu, không thể chờ được mà bật ra ngoài.

Mặt anh đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi.

Cô rất thích cơ bụng của anh, là cái loại mà cô thích không quá cường tráng mà vừa phải.

Cô cởi đồ của mình, không một mảnh vải che thân cưỡi lên người anh, chỗ thô to của anh chống vào giữa hai chân cô, anh nhìn thấy nơi riêng tư trắng nõn của cô, sạch sẽ, cảm giác như toàn bộ mạch máu trong cơ thể mình đều đã dồn xuống dưới.

Giờ đây, nơi riêng tư của cô đang áp lên bụng anh, cô bắt đầu cọ xát trước sau.

Anh nhìn người đang ở trên thân mình, ngực cô tựa như hai quả đào mật, lúc này theo chuyển động của cô mà đung đưa, anh không nhịn được cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Phần kín của cô không ngừng trào ra nước, chảy xuống bụng anh, ẩm ướt ấm nóng.

Cô bắt đầu thoải mái rên lên, giọng không lớn, uyển chuyển kéo dài, quyến rũ lòng người.

"Muốn em không?"
...
 Ngón tay cô lướt qua ngực anh, như dự đoán nghe được một tiếng rên rỉ.

Mặt anh đã đỏ bừng, giống như một thư sinh bị nữ yêu tinh quấn lấy.

Anh không nói lời nào, cô bèn chọc vào ngực anh: "Anh nói đi, không nói gì em sẽ đi đấy."

Cô nói xong thì làm bộ như thật sự muốn đứng dậy, anh ngay lập tức nắm lấy cổ tay cô.

"Muốn." Anh gấp gáp đáp: "Muốn em."

Anh rất ít khi nói những lời thẳng thắn trắng trợn như vậy, cả người đều nóng bừng lên.

Lộc Chi bật cười, cảm thấy trêu anh quả thật là rất thú vị.

"Phải vậy chứ, học sinh giỏi thì phải thành thật."

Cô vừa nói vừa nhấc mông lên, đưa côn thịt đang chịu lạnh nhạt nhưng vẫn luôn đứng sừng sững và ngày càng thô to kia của anh nhắm vào miệng huyệt mình, sau đó từ từ ngồi xuống, từng chút một nuốt vào.

Tư thế này đi vào tận sâu bên trong, ở khoảnh khắc khi đã hoàn toàn ngồi xuống, Lộc Chi không kiềm được mà rên lên, Lăng Hạc cũng nặng nề thở gấp một tiếng.

Lộc Chi rất hài lòng với phản ứng của anh, cô chống tay vào người anh, bắt đầu ma sát theo vòng, gậy thịt đâm vào chỗ sâu nhất trong hoa tâm của cô, theo từng động tác của cô mà khuấy động.

"Ah... Ưm a..." Cô rõ ràng đang rất sướng, bất chấp mà rên lên.

Cô nâng mông lên, rồi lại ngồi xuống, tiểu huyệt bị căng ra, mỗi lần đều đâm rất sâu.

Nhưng vì ngày thường Lộc Chi không thường xuyên tập thể dục, lặp đi lặp lại như vậy chưa được mấy lần thì đã kiệt sức.

Cô mềm nhũn ngã xuống nằm sấp trên người anh, yếu ớt nói: "Mệt quá..."

Lần đầu Lăng Hạc nếm trải mùi vị sao có thể dừng lại như vậy được, một tay anh ôm chặt eo cô, tay kia giữ lấy mông cô, bắt đầu đâm lên, nơi giao hợp của hai người va chạm vào nhau phát ra tiếng bạch bạch.

Cô vùi đầu vào vai anh nhỏ giọng nức nở, vài sợi tóc của mái tóc dài dính vào người anh, ngực cô bị dồn nén.

Anh nhấp vừa nhanh vừa gấp, dường như còn chê bản thân phát huy như vậy chưa đủ, anh ôm cô ngồi dậy, ấn chặt cô vào người mình, Lộc Chi không chịu nổi khoái cảm mà ngẩng đầu lên, anh hơi cúi đầu, hai bầu vú đung đưa lên xuống đưa đến miệng anh.

Anh há miệng ngậm vào, miệng lớn nuốt lấy, cô tự giác lắc nhẹ người.

Anh trở mình đè cô xuống, hai bắp đùi cô mở rộng, anh cúi người cùng cô hôn môi, bên dưới vẫn không ngừng rút ra cắm vào.

Lộc Chi đã lâu không có quan hệ, chặt khít như lần đầu tiên, mà anh lại còn đâm vừa sâu vừa nhanh, khóe mắt cô ướt đẫm, miệng há to thở dốc.

"Ha a... Đừng... Chậm một chút..."

Rõ ràng anh đã đỏ cả mắt, nhưng khi nghe vậy vẫn thả chậm tốc độ xuống, chậm rãi rút ra cắm vào, đưa cả cây vào trong.

"Thế này thì sao? Thế này có được không?" Anh lấy ngón cái lau nước mắt ở khóe mắt cô, giọng khàn khàn.

"Ư ưm... Lăng Hạc..." Cô căn bản không thể suy tính nổi, nức nở gọi tên anh.

Cô nằm ở trên giường quyến rũ mê người gọi tên anh, Lăng Hạc lại lần nữa không thể kiềm chế được mình, bắt đầu va chạm nhanh và mạnh hơn, mỗi lần đều sâu và mạnh hơn lần trước.

Cuối cùng Lộc Chi thậm chí còn không biết mình đã ngủ thiếp đi từ khi nào, chỉ nhớ rằng sau đó bản thân được bế vào phòng tắm rửa ráy, trong bồn tắm cô cảm nhận được nơi vừa mới được phóng thích của Lăng Hạc lại có dấu hiệu thức tỉnh.

Cô nằm trong lòng anh, uể oải vỗ anh một cái: "Không được làm nữa, mệt lắm rồi."

Anh ngoan ngoãn đáp "được", vì vậy mà thật sự đàng hoàng không làm gì thêm nữa, nhưng anh luôn sáp lại gần hôn cô, cô cảm thấy môi mình đã sắp bị hôn sưng lên luôn rồi.

Lộc Chi mơ màng nghĩ người này thật kỳ lạ, bạn tình không phải đều không hôn sao, nhưng rồi cô chợt nhớ ra họ không phải là bạn tình, mà là vợ chồng.

Cô không nhịn được nhớ lại lời Sầm Tuyết nói hôm nay, trong lòng lặng lẽ đưa ra kết luận, Lăng Hạc không chỉ có tướng tá ngon, mà làm tình cũng rất tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play