Vì đã là quan hệ sống chung hợp pháp, nên ngày hôm sau Lộc Chi bị cha mẹ xua đuổi thúc giục dọn đến nhà Lăng Hạc.

Ngày hôm sau, Lăng Hạc phải đi làm, bèn giúp cô liên hệ với công ty chuyển nhà, hình như anh còn cảm thấy rất thẹn thùng vì không thể giúp cô việc này.

Lộc Chi không có đồ đạc gì lớn, nhưng mỹ phẩm và quần áo của cô đã có thể chiếm đến mấy vali hành lý.

Lăng Hạc đã nói cho cô biết mật mã nhà, 58944. Cô không hiểu hàm ý của dãy số này, trông không giống như một ngày tháng nào đó, nhưng giờ cô không có thời gian để suy tính những thứ này. Điều làm cô đau đầu hơn lúc này là làm thế nào để sắp xếp đống hành lý to đùng trước mặt.

Cô nhắn tin hỏi Lăng Hạc xem cô có thể để quần áo và mỹ phẩm của mình ở đâu.

Có lẽ Lăng Hạc đang bận rộn với công việc nên một lúc lâu sau mới trả lời: [Em muốn sắp xếp thế nào thì cứ đặt thế ấy, đều được cả.]

Ngay sau đó anh lại bổ sung thêm một câu: [Căn phòng ở cuối bên trái kia là của chúng ta.]

Của, chúng, ta.

Cô nhẩm đi nhẩm lại ba từ này, vui vẻ đến mức nằm trên sô pha trợn mắt nhìn chân mình một lúc lâu.

Vốn dĩ cô còn đang do dự không biết nên chuyển đồ của mình vào phòng nào - dù sao thì nghiêm túc mà nói, cô và Lăng Hạc cũng chỉ có thể coi là nửa người lạ.

Nhưng Lăng Hạc lại nói như vậy, không cho cô cơ hội lựa chọn những cái khác. Vì vậy cô bèn chuyển từng món đồ của mình vào phòng của Lăng Hạc.

Phong cách trang trí trong nhà của anh cũng giống như con người anh vậy, trông có vẻ nhạt nhẽo.

Cô mở tủ quần áo ra, phát hiện quần áo của anh cũng chỉ toàn là màu đen, trắng, xám, đơn giản không thể tả. Quần áo của anh không nhiều, tủ còn trống hơn nửa chỗ, giống như cố ý để dành cho cô.

Cô vừa hát ngân nga vừa treo từng bộ đồ của mình lên, gấp gọn áo lót và quần lót đặt ở tầng thứ hai.

Tủ quần áo vốn vắng lặng tĩnh mịch bỗng trở nên sống động hơn, xanh xanh đỏ đỏ, khiến cho màu sắc tăng thêm mấy phần tươi đẹp.

Cô lại xoay người đặt tất cả những chai lọ mỹ phẩm của mình vào phòng tắm, nơi vốn trống trải bỗng chốc trở nên đầy ắp.

Làm xong tất cả những việc này, cô bỗng nhiên lại cảm thấy hơi chột dạ, nói cho cùng thì đây vẫn là nhà của Lăng Hạc. Dù anh tỏ vẻ như muốn cô coi mình là nữ chủ nhân, nhưng lỡ đâu người ta chỉ nói chuyện khách sáo thì sao?

Thôi, Lộc Chi lắc lắc đầu, đó là lời anh tự nói, cho dù sau này hối hận cũng không thể bắt cô dọn hết những thứ này ra ngoài được.

Cô nhàn rỗi thoải mái nằm xuống ghế sô pha, thu dọn đồ đạc xong có hơi mệt. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô nhắn tin cho Sầm Tuyết, tuyên bố mình đã kết thúc cuộc sống độc thân.

Sầm Tuyết không mấy ngạc nhiên mà trả lời: [Lần này định quen bao lâu?]

Cô trả lời: [Lần này không phải yêu đương, là kết hôn.]

Một lúc sau, Lộc Chi nhận được một màn hình đầy dấu hỏi và dấu chấm than, phản ứng nằm trong dự liệu.

[Lộc Chi, cậu có còn coi tớ là bạn bè không đấy, chuyện lớn như vậy mà bây giờ tớ mới biết? Là ai? Tên gì? Đẹp trai không?]

Lộc Chi vui vẻ hớn hở, chậm rãi trả lời.

[Ngoài ba mẹ tớ ra, cậu là người đầu tiên biết đấy.]

[Chính là Lăng Hạc mà lần trước tớ đã hỏi thăm cậu đấy.]

Khi gõ tên của anh ra, Lộc Chi không biết tại sao lại còn cảm thấy có chút vui vẻ.

Không chịu nổi sự nài nỉ dai dẳng của Sầm Tuyết, Lộc Chi đã đồng ý mời cô bạn mình ăn tối để thỏa mãn sự tò mò của cô ấy.

Trong quán ăn Nhật, nồi lẩu sukiyaki trên bàn đang bốc hơi nghi ngút, Sầm Tuyết đã uống đến mức hơi mơ màng rồi, Lộc Chi cũng đã có chút say, nhưng tửu lượng của cô không tệ, nên vẫn còn tỉnh táo.

"Nè, tớ nói cậu được thật đấy, Lăng Hạc kia, chính là đóa hoa kiêu sa của trường chúng ta, vậy mà cậu cũng tóm được." Sầm Tuyết bóp mặt Lộc Chi, nói trong cơn say.

Lộc Chi gạt tay cô ấy ra, đối với chuyện này bản thân cô cũng có hơi mờ mịt: "Ơ nhưng tớ chẳng làm gì cả, giống như là anh ấy tự dâng mình đến cửa."

Sầm Tuyết đột nhiên cười phá lên, đè giọng ghé sát bên tai cô: "Nhưng mà cậu khờ thật, trước khi cưới cũng không thèm kiểm tra hàng, lỡ đâu anh ta không tốt ở khoản đó thì sao."

Lộc Chi vỗ đầu Sầm Tuyết một cái, nói với giọng đầy triết lý: "Làm người đừng nên quá tham lam, đẹp trai, có tiền, kỹ năng giỏi, có một cái thôi cũng đủ rồi."

Sầm Tuyết ngây ngô cười, đồng ý nói: "Nói cũng đúng, nếu không được thì cậu nhìn mặt anh ta mà tự sướng cũng có thể đạt cực khoái mà."

Càng nói càng mất kiểm soát rồi đó.

Lộc Chi đỡ lấy cơ thể sắp ngã của cô ấy: "Được rồi được rồi, đủ rồi, để tớ đưa cậu về nhé."

"Thế cậu về bằng cách nào?"

Lộc Chi thở dài: "Dĩ nhiên là tớ sẽ bắt xe về."

"Không được!" Sầm Tuyết bất ngờ vung tay lên, lấy điện thoại Lộc Chi đặt trên bàn để mở khóa: "Giờ cậu đã là người có chồng rồi, phải bảo anh ta đến đón cậu chứ!"

"Chồng, chồng, chồng đâu rồi." Sầm Tuyết mở danh bạ lướt tìm.

Lộc Chi bất lực đỡ trán, tìm tên chồng thì làm sao có thể thấy được chứ.

Hiện giờ, cô chẳng biết chút gì về thói quen sinh hoạt và tình hình công việc của Lăng Hạc. Giờ này cũng không rõ Lăng Hạc đã tan làm chưa, sao mà dám phiền đến anh.

Cô đang định lấy lại điện thoại, lại thấy Sầm Tuyết không biết từ lúc nào đã tìm được hai chữ Lăng Hạc rồi gọi đi.

"Alô? Là chồng của Tiểu Lộc à? Tôi là bạn của Tiểu Lộc, Tiểu Lộc uống say rồi, anh đến đón cô ấy đi." Nói xong, còn rất chu đáo báo cả địa chỉ.

Một chuỗi động tác như nước chảy mây trôi, Lộc Chi phiền muộn giật lại điện thoại: "Sợ là anh ấy sẽ chỉ cho rằng tớ bị khùng thôi."

Nhưng nghĩ lại, với tư cách là người chồng mới nhậm chức của cô, cho dù anh có nghĩ như vậy, chắc cũng sẽ không thể hiện ra.

Sầm Tuyết đã hoàn toàn say khước, ngã ở bên cạnh cô, Lộc Chi hoàn toàn không chắc liệu Lăng Hạc có đến đón cô hay không. Cô quyết định chờ ở đây ba mươi phút, nếu anh không đến, cô sẽ tự bắt xe về.

Trong quá trình chờ Lăng Hạc, cô vừa nghĩ anh chắc hẳn sẽ không đến, vừa nghĩ anh chắc sẽ không phải loại người vô trách nhiệm như vậy đâu, dù sao họ cũng được coi là vợ chồng mới cưới - tuy là không có chút nền tảng tình cảm nào.

Cô cứ trong trạng thái mâu thuẫn như vậy, vừa nghĩ anh sẽ không đến, vừa hy vọng anh sẽ đến, uống hết ly này đến ly khác, đầu óc dần dần cũng có hơi choáng váng nặng nề.

Thực ra Lăng Hạc không đến muộn, nhưng có lẽ vì chờ đợi trong sự không chắc chắn luôn khiến người ta lo lắng, cô uống càng nhiều thì đầu óc càng không tỉnh táo, còn nghĩ đợi khi Lăng Hạc đến, cô nhất định sẽ mắng anh một trận, hoàn toàn quên mất rằng quan hệ của hai người kỳ thực còn chưa có thân thiết gì.

Nhưng khi cô thực sự thấy Lăng Hạc bước vào quán và tìm kiếm mình, dường như mọi giận dữ đều tan biến hết.

Cô không biết xấu hổ mà nghĩ, nếu một ngày nào đó Lăng Hạc làm điều gì khiến cô không vui, chỉ cần dùng gương mặt này vụt qua trước mặt cô hai lần, có lẽ cô sẽ dễ dàng tha thứ cho anh.

Sắc mặt của Lăng Hạc trông có vẻ hơi lo lắng, cô mơ màng nghĩ, anh ấy đang lo lắng cho mình sao?

Khi Lăng Hạc đã đứng trước mặt cô, cô vịn vào bàn đứng dậy, kiễng chân lên ôm cổ anh.

Lăng Hạc rõ ràng không ngờ cô sẽ đột nhiên ôm mình, có hơi không phản ứng kịp, nhưng tay theo bản năng vẫn ôm lấy eo cô.

Cô giơ một tay chọc chọc vào ngực anh, có chút tủi thân nói: "Anh làm chồng kiểu gì vậy, đến muộn như thế, em cứ tưởng là anh không đến cơ."

Càng nói cô càng tủi thân, môi mím lại, hốc mắt cũng đỏ lên.

Cô thấy bản thân có hơi say thật rồi, thậm chí còn học theo Sầm Tuyết gọi anh là chồng.

"Thật xin lỗi." Anh dịu dàng dỗ dành: "Là lỗi của anh, anh đến muộn rồi."

Cô nhìn vào mắt anh, sau đó chuyển tầm mắt sang đôi môi hồng hào của anh, đột nhiên lại có ý nghĩ muốn hôn một cái, cô vội vàng che miệng, buông anh ra và lui về sau một bước, xoay người mạnh mẽ xoa xoa mặt mình.

Khi lần nữa xoay người lại dường như cô đã tỉnh táo hơn một chút, cô đỡ Sầm Tuyết ở bên cạnh dậy: "Còn phải làm phiền anh đưa bạn em về nhà trước."

Giọng điệu của cô thay đổi quá nhanh, vừa rồi còn là cô gái nhỏ nũng nịu trong lòng anh, giờ lại là vẻ khách sáo và xa cách.

Lăng Hạc hơi không hiểu, có phải mình vừa làm gì sai rồi không?

Tim anh vì mấy lời của cô mà đập loạn nhịp, giờ đây cũng vì một câu của cô mà dần dần lắng xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play