Lộc Chi ở dưới lầu đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn bay ra từ cửa sổ nhà mình, là tay nghề độc nhất của ba Lộc Chi, Lộc Dương tiên sinh. Hai tay cô ôm đống hộp chuyển phát nhanh đã sắp chất cao đến cằm, ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại thì cô đã bước kịp vào.

Cô thở phào nhẹ nhõm, muốn thả một tay ra để bấm tầng, nhưng thấy nút tầng năm đã sáng, bèn rút tay lại.

Tiếp đó cô nghe thấy người đàn ông bên cạnh hỏi: "Tầng mấy?"

Cô cười cười: "Tôi cũng ở tầng năm."

Dứt lời, người đàn ông quay đầu lại nhìn thoáng qua cô, nhờ vậy mà cô cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh.

Gần như ngay lập tức, cô bắt đầu hối hận vì sao mình ra ngoài lấy hàng mà lại không trang điểm.

Sau khi tốt nghiệp Lộc Chi đã phấn đấu nhiều năm ở thành phố lớn, dù đã tích góp được một ít tiền, nhưng vẫn không chịu nổi cuộc sống áp lực, mong muốn có một cuộc sống tốt hơn nên đã quyết định trở về thành phố nhỏ ở quê nhà.

Sau khi trở về sống cùng ba mẹ, ăn uống đều được dâng tới tận tay, khi lên kế hoạch mua nhà cô mới phát hiện giá nhà ở quê so với thành phố lớn quả thật là rẻ không tưởng, cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái nhàn nhã.

Song có một điều duy nhất không tốt là, trong cái thế giới ít ỏi trai đẹp này, từ một thế giới lớn về một thế giới nhỏ, tài nguyên trai đẹp hiển nhiên sẽ càng thêm khan hiếm. Mẹ cô, Mạt Trúc cũng vì chuyện hôn nhân của cô mà lo lắng đến đau lòng, chỉ có điều mấy người mà bà giới thiệu, Lộc Chi vừa xem ảnh đã lướt qua luôn, gặp cũng không muốn gặp.

Mà vào lúc này, diện mạo của vị bên cạnh cô đây, so với những khuôn mặt từng khiến cô rung động, đây hoàn toàn là người xuất sắc nhất.

Cô len lén nhìn anh từ phía sau, nhu hòa mở miệng nói: "Thì ra chúng ta là hàng xóm à, hình như tôi còn chưa từng gặp anh."

Người đàn ông nhìn cô vài giây, nói: "Tôi không thường ở đây, là ba mẹ tôi sống ở đây."

"Ồ-" Lộc Chi kéo dài âm cuối, lén thả lỏng một chút đống chuyển phát nhanh vốn đã vô cùng chênh vênh, cái hộp trên cùng không phụ kỳ vọng mà rơi xuống đất: "Ơ-"

Người đàn ông khom người nhặt lên, cô nhìn thấy ngón tay trắng trẻo thon dài, khớp xương rõ ràng của anh.

Sau khi anh nhặt lên, còn đưa tay cầm lấy một hộp hàng trong tay cô: "Để tôi giúp cô."

Trong nháy mắt, tay Lộc Chi chỉ còn lại hai cái hộp nhỏ, bỗng chốc thoải mái hơn nhiều, cô mỉm cười nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh nha."

Rất nhanh thang máy đã đến tầng năm, họ lần lượt bước ra, cô xoay người: "Đưa tôi đi."

Người đàn ông nhẹ nhàng xếp chồng các hộp hàng lên, Lộc Chi lại lần nữa nói lời cảm ơn, anh lễ độ đáp đừng khách sáo, rồi cả hai xoay người đi.

Lúc Lộc Chi ra ngoài không đóng cửa, cô dùng chân đẩy cánh cửa khép hờ, đặt các hộp hàng xuống đất, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc quay lại đóng cửa thì thấy cửa nhà đối diện cũng vừa vặn đóng lại.

"Con nói xem suốt ngày con cứ mua cái gì thế, ngày nào cũng có hàng cầm không hết." Thấy cô trở lại, Mạt Trúc đang ngồi trên sô pha xem TV như thường lệ quở trách cô.

"Vì công việc mà mẹ."

Lộc Chi là một beauty blogger có chút tiếng tăm, cần phải liên tục thử nghiệm các loại sản phẩm, còn phải luôn tay nhận quà tặng từ các nhãn hàng, kể từ khi cô về nhà, mỗi ngày trong nhà đều phải dọn dẹp bao bì đóng gói một lần.

Lộc Dương và Mạt Trúc không hiểu những thứ này, nhưng cũng đăng ký tài khoản để xem video của cô mỗi ngày. Ban đầu bọn họ còn nghĩ Lộc Chi làm công việc không chính đáng, sau đó mới biết là cô nhận quảng cáo nên mới kiếm nhiều tiền như vậy, họ cũng không nói gì nữa, mà chuyển sang thúc giục chuyện hôn nhân của cô.

Trên bàn ăn, Lộc Chi cắn đũa, hai mắt đảo qua đảo lại: "Mẹ, thì ra dì ở đối diện có con trai à?"

Mạt Trúc giống như là chợt nhớ ra điều gì, vỗ trán một cái: "Con không nói thì mẹ cũng quên mất, mấy hôm trước cô ấy còn nói muốn giới thiệu cho hai đứa gặp nhau, con trai cô ấy bằng tuổi con, hồi trước cũng học ở Trung học số 1, không chừng hai đứa còn biết nhau ấy chứ."

"Anh ấy tên gì vậy?"

"Hình như tên là... Lăng Hạc nhỉ."

Lăng Hạc?

Lộc Chi lục soát một lượt nhân vật này trong đầu, xác nhận hồi bản thân đi học không hề quen biết người như vậy.

Không thể nào, theo lý mà nói, một anh chàng đẹp trai cực phẩm như thế, hồi cấp ba cô không thể nào bỏ qua được.

Nhưng vấn đề này không quan trọng, quan trọng là bây giờ lại để cô gặp phải rồi.

Cô bật cười: "Thế dì ấy có nói khi nào sẽ giới thiệu cho hai đứa con gặp nhau không?"

Mạt Trúc liếc con gái, nói xéo: "Ô, lần này sao tích cực thế, không chê người ta xấu xí méo mó nữa à?"

Lộc Chi nghĩ trong lòng, còn không phải là vì cô đã biết người ta không những không xấu xí méo mó mà còn đẹp đến mức kinh ngạc như gặp thần tiên hay sao.

Cô cười nịnh nọt: "Chẳng phải là vì sợ mẹ ngày nào cũng lo lắng cho con, con cũng muốn nhanh chóng ổn định mà."

Không thể không nói, hiệu suất làm việc của Mạt Trúc thực sự rất cao.

Buổi tối khi Lộc Chi vừa mới tắm xong bước ra, thì thấy Mạt Trúc đang ngồi trên ghế sô pha ăn trái cây do Lộc Dương cắt sẵn, nói: "Mẹ đã nhờ dì Mạnh gửi WeChat của con cho con trai cô ấy rồi, con nhớ đồng ý nhé."

Lộc Chi vui vẻ ra mặt: "Dạ."

Mạt Trúc lại căn dặn thêm: "Con phải nói chuyện tử tế với người ta, quan hệ của mẹ với dì Mạnh không tệ, cho dù các con không thành thì cũng đừng có làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của mẹ với dì Mạnh biết chưa?"

"Biết rồi mẹ~"

Lộc Chi trở về phòng, ngồi khoanh chân trên giường nhìn chằm chằm vào màn hình WeChat.

Cô còn chưa đợi đến vài phút thì đã có yêu cầu kết bạn mới gửi tới.

Avatar của người này là một con nai sừng tấm đang ở trong rừng rậm, biệt danh là elk, tên tiếng Anh của nai sừng tấm.

Thích nai sừng tấm đến vậy sao?

Lộc Chi không nghĩ nhiều, nhìn thấy tin nhắn xác nhận của anh: [Xin chào, tôi là Lăng Hạc.]

Thì ra là Hạc này. Cái tên cũng giống như con người anh vậy, trông có vẻ không màng khói lửa nhân gian.

Cái tin nhắn xác nhận này quá mức nghiêm túc, khiến Lộc Chi bật cười thành tiếng.

Cô nhấn đồng ý, sau đó gửi một sticker mèo con dễ thương.

Anh hồi âm rất nhanh, vẫn là hai từ: [Xin chào.]

Lộc Chi thở dài, người này sao lại khô khan thế nhỉ?

Cô bình thản hồi âm lại: [Xin chào nha, tôi là Lộc Chi.]

[Tôi biết.]

Lộc Chi ngẫm nghĩ một chút, rồi tiếp tục nói: [Hôm nay lúc ở trong thang máy cảm ơn anh nhé.]

[Chuyện nhỏ thôi.]

Nói chuyện với người không biết bắt chuyện thực sự rất mệt. Bạn trai cũ và những người theo đuổi Lộc Chi trước kia chỉ cần cô nói một câu là họ có thể nói mãi không ngừng để chọc cô cười.

Lộc Chi nằm trên giường cầm điện thoại vừa vắt óc nghĩ ra vài câu chuyện vặt vãnh để trò chuyện với anh, trong lòng tự hỏi chẳng lẽ người này còn muốn con gái chủ động hẹn gặp luôn đấy à? Không thể nào lại không biết cách làm quen như vậy chứ.

May mắn thay, không lâu sau Lăng Hạc đã nói: [Khi nào em có thời gian rảnh? Chúng ta có thể cùng đi uống cà phê, chính thức làm quen một chút.]

Anh nói chuyện cứ như đang mở hội nghị chính thức gì đó vậy, thậm chí từng dấu chấm, dấu phẩy cũng nghiêm trang cẩn thận mà đánh ra, khiến Lộc Chi lại một lần nữa không nhịn được mà cười xùy ra tiếng.

Thực ra cô rất ít khi tiếp xúc với kiểu con trai như này, từ nhỏ đến lớn kiểu mà cô thích chính là bad boy, bạn trai cô cũng không có ai là đứng đắn cả, tóm lại đều không phải là kiểu học sinh giỏi gương mẫu như thế này.

Nhưng Lộc Chi năm nay 25 tuổi, là loại người phân biệt rất rõ giữa lý tưởng và thực tế. Ai thích hợp để yêu đương, ai thích hợp để kết hôn, cô cực kỳ hiểu rõ. Cô vẫn luôn cảm thấy bản thân ở một mức độ nào đó chính là một người theo chủ nghĩa vị kỷ*.

*Chủ nghĩa vị kỷ: Theo định nghĩa của Cambridge Dictionary: “Người vị kỷ là người chỉ nghĩ đến lợi ích của cá nhân mình, đặt bản thân trên lợi ích của người khác, của xã hội, trái với Chủ nghĩa vị tha.”

25 tuổi là độ tuổi kết hôn lý tưởng trong kế hoạch cuộc đời của cô, cô cảm thấy mình cần phải ổn định, vì vậy kiểu người như Lăng Hạc sẽ được đưa vào trong phạm vi xem xét của cô.

Hai người đã hẹn thời gian và địa điểm, rồi chúc nhau ngủ ngon.

Sau khi đặt điện thoại xuống, Lộc Chi có hơi phấn khích một cách khó hiểu, có lẽ là vì gương mặt kia của Lăng Hạc, hoặc có thể là vì tính cách chững chạc đàng hoàng của anh có vẻ cũng rất thú vị.

Nhưng dù sao đi nữa thì hiện tại cô cũng cực kỳ chắc chắn rằng mình vô cùng hứng thú với anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play