Sau khi chúc ngủ ngon với Lăng Hạc, Lộc Chi quay đầu tìm người bạn thân Sầm Tuyết.
Cô linh hoạt gõ tách tách trên bàn phím điện thoại.
[Trường cấp ba của chúng ta có người nào tên là Lăng Hạc không?]
Sầm Tuyết là một "cú đêm" chính hiệu, trả lời rất nhanh: [Lạy cụ, cậu thử hỏi thăm từ trên xuống dưới mười khóa của trường Trung học số 1 xem, ai mà không biết cái tên Lăng Hạc này chứ?]
Có cần phải cường điệu đến thế không.
Lộc Chi không cho là đúng: [Cường điệu quá rồi đó, từ khi chúng ta tốt nghiệp đến giờ cũng chưa đến mười năm mà.]
Nhưng sau khi được Sầm Tuyết nhiệt tình phổ cập kiến thức, Lộc Chi lại có chút ấn tượng.
Hồi đó Lăng Hạc là một nhân vật thần thánh trong khóa của họ, luôn đứng đầu bảng thành tích môn khoa học tự nhiên. Đương nhiên, không chỉ vì thành tích mà anh trở thành huyền thoại trong mắt đàn em, mà còn bởi vì khuôn mặt sáng sủa nổi bật của anh, dù ở trên bảng vinh danh của trường mà mọi người xem là ảnh đen lịch sử nhưng vẫn khiến người ta phải chú ý.
Hồi đó Lộc Chi học ở lớp khoa học xã hội, không quan tâm lắm đến thành tích của lớp khoa học tự nhiên, hơn nữa lúc đó tâm trí cô không đặt vào việc học, ngày ngày cùng bạn trai bận rộn nói chuyện yêu đương, chia tay người này rồi lại có người khác, rất ít khoảng trống giữa các mối quan hệ.
Theo lý mà nói, khuôn mặt của Lăng Hạc chắc chắn sẽ để lại ấn tượng với cô, nhưng tiếc là lúc đó cô chỉ một lòng thích kiểu nam sinh hư hỏng, đối với loại học sinh xuất sắc như Lăng Hạc thì không có chút hứng thú nào. Khi biết Lăng Hạc là học sinh ngoan, cô đã từ bỏ ý định chọc ghẹo, lâu dần cũng quên mất người này, huống chi bây giờ đã bảy năm trôi qua kể từ thời cấp ba.
Cô không khỏi tiếc nuối, cảm thán lúc đó mình đúng là bị mỡ heo che mắt rồi.
Khi Lộc Chi đến quán cà phê đã hẹn, Lăng Hạc đã ngồi sẵn ở đó.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác dài, so với chiếc hoodie anh mặc trong thang máy hôm đó, càng thêm trưởng thành và chững chạc, cả người trông càng nghiêm túc và cấm dục.
Hôm nay cô đã cố ý ăn diện một phen, đoán rằng học sinh giỏi hẳn đều sẽ thích kiểu dịu dàng, nên cô đã mặc một chiếc váy liền màu be và trang điểm nhẹ nhàng.
Cô ngồi xuống một cách duyên dáng, mỉm cười dịu dàng với anh.
Sau khi cả hai lễ phép chào hỏi nhau xong, Lăng Hạc mở lời: "Nếu mọi người đều có mục đích rõ ràng, vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề."
Lộc Chi chớp mắt, khôn khéo đáp: "Được, anh nói đi."
"Hiện tại tôi đang làm việc tại Viện Bảo Tàng Thiên Văn Học, 25 tuổi, không có thói xấu, có một căn hộ và một chiếc xe, tính cách có một số điểm không hoàn hảo, nhưng tôi có thể thay đổi vì bạn đời, về các thói quen sinh hoạt khác, tôi nghĩ chúng ta có thể từ từ hòa hợp, tất nhiên, tôi cũng sẽ đảm bảo tuyệt đối chung thủy với bạn đời."
"Nếu em thấy không có vấn đề gì, chúng ta có thể đăng ký kết hôn ngay lập tức."
"Anh, anh nói gì cơ?" Lộc Chi tròn mắt, há hốc miệng, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần: "Đăng ký? Hôm nay?"
Lăng Hạc uống một ngụm cà phê, gật đầu.
Lộc Chi nghi ngờ hỏi: "Anh không muốn tìm hiểu thêm về hoàn cảnh của tôi à?"
Lăng Hạc hơi dừng lại, lễ phép đáp: "Nếu quý cô sẵn lòng nói."
Lộc Chi hắng giọng một cái: "Hiện tại tôi đang là một beauty blogger, tuy so với đồng nghiệp thì không kiếm được nhiều bằng, nhưng nuôi sống bản thân thì không thành vấn đề, anh không cần lo lắng về điều này, vả lại tôi cũng không có thói xấu gì cả."
Nói đến đây, cô nghiêng đầu suy tư một lúc, lại có hơi chột dạ mà bổ sung: "Thỉnh thoảng có uống chút rượu với bạn bè, nhưng không nhiều đâu."
"Tôi không có nhà cũng chưa mua xe, song gần đây cũng có ý định muốn mua nhà, tính cách tôi cũng không tệ lắm, ừm..." Cô cố nhớ lại những lời anh vừa nói: "Tôi cũng có thể cam đoan sẽ chung thủy."
Hình như Lộc Chi thấy anh mỉm cười, một thoáng như vậy thôi mà cô đã bị gương mặt này của anh mê hoặc.
"Tôi không có dị nghị gì."
Lộc Chi có hơi sững sờ, nói: "Tôi cũng không."
Điên rồi, điên thật rồi.
Dù Lộc Chi luôn tự nhận mình là người phóng túng không chịu gò bó muốn tự do yêu đương, nhưng cô cũng chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ đi nhận giấy chứng nhận kết hôn với một đối tượng chỉ mới quen biết chưa đến ba ngày.
Thẳng đến khi trên đường trở về từ Cục Dân chính, cô ngồi trên xe Lăng Hạc, nhìn hai cuốn sổ đỏ in dấu thép, mới từ từ lấy lại tinh thần.
Cô nghiêng đầu hỏi: "Chúng ta đã kết hôn rồi à?"
Lăng Hạc đang nghiêm túc lái xe, nghe vậy bèn quay đầu nhìn thoáng qua cô, khóe miệng cong lên một độ cong nhẹ: "Ừm."
Lộc Chi sờ lên ngực mình, thở ra một hơi.
Việc này quá táo bạo, quá điên cuồng rồi.
Lộc Chi nhìn anh, dè dặt hỏi: "Có phải anh đang trải qua thời kỳ nổi loạn muộn không?"
Lăng Hạc bật cười, trông anh có vẻ rất vui: "Anh không nổi loạn, mẹ anh rất hài lòng với em."
Mẹ của Lăng Hạc, Mạnh Quân, quả thực mỗi lần gặp cô là dì ấy đều hỏi han đủ điều, nhiệt tình đến mức coi cô giống như con gái ruột vậy.
Lộc Chi thở dài, cúi đầu nhìn hoa văn trên váy mình, không nói lời nào.
Thấy cô im lặng, Lăng Hạc nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô: "Xin lỗi, đã không cho em nhiều thời gian suy nghĩ."
Lộc Chi vội vàng lắc đầu: "Là em tự nguyện mà."
Người ta cũng không ép mình đến Cục Dân chính, là do cô cũng bốc đồng, nhất thời xúc động về nhà lấy sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn luôn, cô quy tất cả hành động không thể tưởng này thành - bị sắc đẹp mê hoặc.
Có điều là sau khi đã bình tĩnh lại, cô cũng không cảm thấy hối hận lắm, ngược lại còn cảm thấy có hơi phấn khích, hưng phấn, như thể cả người đều đang bay bổng, trái tim cũng như đang bay lên, có lẽ là mong đợi vào cuộc sống mới, cũng có lẽ là mong đợi vào người chồng mà cô chưa hiểu rõ, cô không biết, nhưng cô sẵn lòng thử một lần, cùng anh ở bên nhau.
Mạt Trúc và Lộc Dương đến giờ ăn tối mới trở về nhà, Lộc Chi ngăn Lộc Dương đang định đi làm bữa tối lại, bảo họ ngồi xuống ghế sô pha, tự mình ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc.
Hai người đều cảm thấy kì lạ, dự cảm đã có chuyện lớn gì đó xảy ra.
Lộc Chi hít một hơi thật sâu, cấp tốc nói: "Ba mẹ, con kết hôn rồi."
Không khí im lặng ba giây.
Có lẽ khi con người ở trạng thái nhiều cảm xúc giao thoa, thì ngược lại sẽ tỏ ra càng bình tĩnh, Mạt Trúc hít sâu một hơi, hỏi: "Với ai?"
Nói xong, Lộc Chi thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu cũng bắt đầu trở nên thoải mái: "Là, Lăng Hạc ạ."
Mạt Trúc vỗ mạnh vào lưng cô một cái: "Con bảo mẹ nói với con cái gì mới được đây! Chuyện lớn như vậy mà các con lại tự quyết định, không bàn bạc với phụ huynh, người mẹ này là hàng trưng bày à! Mặc dù mẹ rất ưng Lăng Hạc, nhưng cũng không thể để các con làm bừa như vậy được! Con có am hiểu người ta sao? Con mới quen cậu ta được bao lâu? Hả? Chuyện cả đời mà con làm như trò đùa vậy hả? Hả?"
Bà liên tục đánh cô mấy cái, Lộc Chi đau đớn kêu lên, tránh sang một bên: "Biết rồi biết rồi, sẽ không có lần sau đâu."
Mạt Trúc tức giận nhắm mắt xoa xoa huyệt thái dương, Lộc Dương ngồi xuống bên cạnh vỗ về bà.
"Còn có lần sau? Con muốn ly hôn hay gì? Mẹ nói cho con biết, bây giờ phải sống cho tốt vào, đã kết hôn rồi thì không còn là trẻ con nữa đâu." Chuyện đã đến nước này, Lộc Dương cũng không nói thêm được gì.
Còn về phía Lăng Hạc, Lộc Chi không biết anh đã giải thích với gia đình ra sao, nói chung cuối cùng hai nhà đã cùng nhau ăn một bữa cơm, hòa thuận, ấm áp.
Sau khi ba mẹ hai bên chậm rãi chấp nhận sự thật thì đều rất hài lòng với cuộc hôn nhân này.
-
Đừng ai kết hôn kiểu này nha, vậy là không tôn trọng cha mẹ đó.