"Về phần chi trả lương, tốt nhất có thể ký hợp đồng trao tặng và nếu được thì hãy công chứng càng sớm càng tốt."

"Mọi chi phí phát sinh trong quá trình công chứng sẽ do anh trả."

“Vả lại, anh còn phải chịu trách nhiệm nộp thuế giúp tôi.”

Cảnh Ngọc nhìn chằm chằm anh nói một lèo.

Klaus giật mình một cái, sau đó mỉm cười.

"Tất nhiên là được." Anh nói: "Cảm ơn cô đã bằng lòng xem xét chuyện này."

Klaus nói điều đó một cách chân thành đến nỗi khiến Cảnh Ngọc suýt cảm động.

Cuối cùng anh lại nhìn về phía mâm của Cảnh Ngọc, ngó những món cô vừa gọi và đồ ăn thức uống cô đang ăn dở.

"Cô còn muốn ăn thêm thứ gì nữa không?" Klaus chu đáo hỏi: "Hay là muốn đến nhà hàng khác ăn tiếp?"

Tuy từ nhỏ Cảnh Ngọc đã được mẹ dạy "tiền là phù du, hết mình lại kiếm", nhưng cô quả thật đã trải qua những ngày tháng đói khổ.

Đồ ăn vô cùng quý giá, Cảnh Ngọc không thể nhìn nó bị lãng phí được. Huống chi, nhà hàng này nấu đồ ăn cũng rất ngon.

Cô dứt khoát từ chối đề nghị "đổi nhà hàng" lãng phí của Klaus và muốn tiếp tục trò chuyện ở nhà hàng này.

Klaus hỏi: "Cô có yêu cầu gì không?"

Đương nhiên là có.

Cảnh Ngọc chần chờ vài giây rồi đáp: "Có lẽ mức lương mà tôi hy vọng sẽ hơi cao... Anh cảm thấy hai ngàn Euro thì sao?"

Klaus không trả lời, có vẻ như đang tự hỏi xem anh phải trả bao nhiêu mới thích hợp.

Trong lòng Cảnh Ngọc cũng hơi bồn chồn, cô thì thầm mong nó sẽ rơi vào khoảng hai ngàn Euro một tháng.

Suy cho cùng, Cảnh Ngọc vẫn còn quá trẻ nên có hơi thiếu kiên nhẫn bổ sung thêm một câu: "Nếu không được thì cũng có thể thấp hơn một chút, đánh nhanh thắng nhanh."

Đánh nhanh thắng nhanh.

Bốn chữ này khiến Klaus cau mày.

"Xin lỗi." Klaus nói: "Tôi quên không nói, có lẽ tôi sẽ chiếm rất nhiều thời gian của cô."

"Trong khoảng thời gian trị liệu cho tôi, cô không thể quen với người đàn ông khác với bất kỳ mục đích gì." Klaus nhìn chằm chằm vào Cảnh Ngọc nói: "Để lấy làm bồi thường, tôi sẽ tăng thêm một khoản tiền thưởng trong mức lương căn bản của cô."

Cảnh Ngọc chậm rãi tiêu hóa lời nói của anh.

"Nhà và xe mà tôi hứa hẹn lúc trước vẫn được tính, tôi sẽ thuê thêm nữ giúp việc, tài xế và quản gia để chăm sóc cho cô." Klaus nói: "Dựa theo giá cả mà cô đề nghị, mỗi tuần tôi sẽ trả cô hai ngàn Euro."

Hai ngàn Euro?

Một tuần?

"Tôi thích những nhân viên trung thành tận tâm." Klaus nhìn thẳng vào cô, tiếp tục nhấn mạnh vào điểm ấy: "Để bồi thường, tôi sẵn sàng trả cho cô thêm một ngàn Euro trên một tuần."

Cảnh Ngọc: "... Hở."

Klaus lại hỏi: "Xét thấy vấn đề của bản thân mình có lẽ sẽ gây áp lực về mặt tâm lý cho cô, cô cảm thấy mỗi tuần tôi trả thêm hai ngàn Euro có được không?"

Cảnh Ngọc đặt tay lên bàn.

"Được, quá được là đằng khác." Cô háo hức nhìn Klaus hỏi: "Vậy khi nào thì chúng ta có thể bắt đầu?"

"Đừng có gấp." Klaus cười an ủi cô như thể đang nhìn một đứa trẻ vội vã đòi kẹo ăn: "Cô còn chưa nghe yêu cầu của tôi mà."

Cảnh Ngọc muốn mình tỉnh táo hơn nhưng lại không thể làm được.

Cô vừa nghĩ tới việc sau này tuần nào cũng có năm ngàn Euro chuyển vào tài khoản của mình thì không kiềm được cong môi cười tủm tỉm.

"Ăn cơm trước đã." Klaus bảo cô: "Sau khi ăn xong, chúng ta lại bàn kỹ hơn."

Cuối cùng Cảnh Ngọc mới chậm rãi nhận ra sau nhiều lần ám chỉ của anh. Có vẻ như Klaus không thích bàn về chuyện riêng tư của mình ở đây.

Cảnh Ngọc nhìn ngó xung quanh, trong lòng cũng đoán được sơ sơ.

Quả thật như thế.

Ở đây có rất nhiều người, khoảng cách giữa các bàn cũng gần, đúng là sẽ khiến một người Đức luôn quan tâm đến việc giữ khoảng cách giữa người với người cảm thấy không được tự nhiên.

Có vẻ như cô đã chọn sai địa điểm để nói chuyện. Ban nãy, đối phương ám chỉ muốn đổi một chỗ khác, nhưng Cảnh Ngọc lại ngu ngơ từ chối.

Tuy nhiên như vậy cũng không sao, Klaus là một quý ông lịch thiệp nên chắc hẳn sẽ không để ý đến những lỗi nhỏ nhặt của một quý cô Trung Quốc.

Anh kiên nhẫn chờ Cảnh Ngọc ăn xong rồi đi tính tiền.

Cảnh Ngọc thấy cảnh người Đức chia đôi hóa đơn rất nhiều lần và hiểu biết sâu sắc về sự khôn khéo của họ. Vì vậy, cô đã cực kỳ thưởng thức trước hành động hào phóng của anh Klaus.

Xe của Klaus đậu gần đó, anh chủ động mở cửa kính cho cô. Đợi đến khi cả hai bước xuống bậc thang, xe cũng đã chạy đến trước mặt. Tài xế là một người Đức cao to có mái tóc màu nâu, mặc chiếc áo sơ mi đen.

Cảnh Ngọc ngồi lên xe, Klaus đóng cửa lại giúp cô.

Anh đưa cô về nhà, bóng cây đung đưa, ánh trăng sáng trong dịu dàng như nước, tiếng nước trong trẻo trên dòng Isar như len lỏi qua làn gió mát thổi tới bên này. Cảnh Ngọc cúi đầu, nhìn thấy bàn tay Klaus.

Anh cực kỳ chú trọng vẻ bề ngoài, mu bàn tay trắng, ngón tay thon dài và sạch sẽ, khuy măng sét màu đen lấp lánh vẻ huyền bí.

Giờ ngồi gần, Cảnh Ngọc có thể ngửi thấy một mùi nước hoa hương gỗ hòa quyện giữa ngải đắng và cỏ Vetiver thoang thoảng tỏa ra từ trên người anh. Mùi hương ấy khiến cô như đặt mình giữa một rừng cây tùng, cảm nhận từng làn gió mát lạnh lướt qua bên người.

Cảnh Ngọc ngồi thẳng người dậy.

Cô cảm thấy may mắn vì hôm nay không có ai tổ chức tiệc trên lầu trong khu nhà trọ, cũng chẳng có nhân tố nào làm phiền đến cuộc trò chuyện giữa anh và cô.

Klaus ngồi trước cái bàn học nhỏ duy nhất của Cảnh Ngọc, ngón tay vuốt ve chiếc laptop đang mở của cô rồi ngẩng đầu lên.

Klaus thấy Cảnh Ngọc cẩn thận cất khung ảnh bằng gỗ bỏ vào trong ngăn kéo.

Sau khi làm xong mọi thứ, Cảnh Ngọc mới ngồi xuống đối diện Klaus. Cô mở một chai nước uống ra, quay đầu ngó Klaus, ngẫm nghĩ một lát rồi rót cho anh ly nước.

Cô cầm cái ly đặt vào trong tay Klaus rồi nói: "Bây giờ anh có thể nói ra yêu cầu của mình rồi."

"Tôi mong sau này cô sẽ gọi tôi là 'ngài'." Klaus nói: "Cô cần phải sử dụng kính ngữ."

"Được thôi."

"Tôi sẽ lên kế hoạch học tập và hy vọng cô có thể dựa theo mong muốn của tôi để thực hiện. Cô hiểu mà, nếu làm vậy thì tôi có thể đạt được sự thỏa mãn về tâm lý."

Cảnh Ngọc: "Điều này hoàn toàn không thành vấn đề."

"Rất tốt." Klaus nở nụ cười rồi nói: "Kế tiếp, chúng ta sẽ bàn về yêu cầu của tôi."

Cảnh Ngọc ngừng thở.

Sau đó, cô nghe thấy Klaus bình tĩnh nói:

"Tôi muốn cô vâng theo kế hoạch mà tôi đã vạch ra cho việc học cũng như trong sinh hoạt của cô."

"Đổi lại thì tôi sẽ chăm sóc, đắp nặn, bồi dưỡng cô trở thành một người phụ nữ độc lập và thành đạt."

Cảnh Ngọc nhìn chằm chằm vào bộ vest, gân xanh hằn lên trên mu bàn tay và chiếc cà vạt đậm màu của anh.

Nếu theo như lời Klaus, người mắc hội chứng Hiệp sĩ trắng sẽ có một ham muốn giúp đỡ cháy bỏng với cuộc sống của bạn gái và người xung quanh.

Vậy ngay từ lần gặp đầu tiên, anh cũng đã bắt đầu quan sát cô một cách kỹ càng và tỉ mỉ.

Bắt đầu từ khi ấy, Klaus cũng đã tự hỏi xem nên kéo Cảnh Ngọc ra khỏi cái cuộc sống tối tăm như vũng bùn kia như thế nào và làm sao để đào tạo cô trở thành một người phụ nữ ưu tú.

Klaus nghiêng người nhích lại gần, kiên nhẫn bàn với Cảnh Ngọc một số quy tắc và chi tiết khác. Chúng cũng không quá đáng, vẫn nằm trong phạm vi mà cô có thể chấp nhận được.

Cảnh Ngọc nghiêm túc nghe anh nói xong.

Cuộc trao đổi lần này đều khiến cả hai bên hài lòng, cuối cùng Klaus còn nói: "Ngày mai, tôi sẽ cho người của mình đến đón cô. Chúng ta có thể ký kết một bản hợp đồng chi tiết hơn."

Cảnh Ngọc lại bảo: "Ngày mai là thứ bảy."

Klaus nhướn mày: "Hử?"

"Dựa theo pháp luật của nước chúng tôi, làm thêm giờ vào ngày nghỉ sẽ được nhận gấp đôi tiền lương." Cảnh Ngọc nói: "Nếu ngày mai ngài muốn gặp tôi, mong ngài trả thêm hai ngàn Euro trừ thuế."

Klaus bất ngờ.

Anh đánh giá cô lại lần nữa rồi nở nụ cười nói: "Được thôi."

Ngay khi anh chuẩn bị rời đi, Cảnh Ngọc lại gọi anh lại: "Đợi đã."

Klaus dừng lại.

Cảnh Ngọc chỉ cái ly không trên bàn nói: "Ban nãy ngài uống một chai evian của tôi, hết một Euro, nhớ trả tiền đấy nhé."

"Tôi kiến nghị ngài nên trả tiền mặt, giờ cũng không ủng hộ việc cà thẻ đâu."


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play