Lúc Klaus chú ý tới Cảnh Ngọc ấy là vào một buổi chiều nọ, cô đang mặc một chiếc sườn xám màu đỏ bằng polyester rẻ tiền và tranh cãi với khách hàng trong một nhà hàng Trung Quốc.
Vị khách ngang ngược đó đến từ Nhật Bản khiến Cảnh Ngọc phải đau đầu, nhất là khi đối phương cứ nhất quyết gọi món Oden* không có trong thực đơn và liên tục nhìn trộm ngực cô.
*Oden: Món ăn Nhật Bản được làm từ trứng luộc, chả cá đã qua chế biến, đậu phụ,… trong nước dùng từ tảo bẹ.
“Tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi. Nhà hàng của chúng tôi bán lẩu Malatang và Xuyến xuyến hương*.” Cảnh Ngọc đáp lời đối phương với vẻ mặt vô cảm: “Nó khác với món mà anh muốn ăn.”
*Xuyến xuyến hương: Có nguồn gốc từ Thành Đô, Tứ Xuyên. Nó là một trong những món ăn nhẹ truyền thống đặc biệt ở Tứ Xuyên, dùng tre để xiên nhiều nguyên liệu khác nhau như rau, lòng, xúc xích, mực, xúc xích giăm bông, lát thịt, lát củ sen, nấm, da đậu phụ, đậu phụ, bắp cải, súp lơ, tảo bẹ, khoai tây, rau diếp, nấm, thịt viên, tôm, ngô, trứng cút… được cho vào nồi nước lẩu rồi ăn.
Ánh mắt của đối phương vẫn không ngừng quan sát quần áo của Cảnh Ngọc.
Bộ sườn xám mà Cảnh Ngọc đang mặc được chủ quán mua trên Taobao với giá 19,9 nhân dân tệ bao gồm phí vận chuyển, khi ông ấy về nước thăm người thân.
Chất lượng có thể miêu tả bằng hai chữ “thấp kém”. Nó có màu đỏ chót, điều khủng khiếp hơn là bề mặt còn có bông hoa mẫu đơn sặc sỡ cỡ lớn.
Từ khi bên cạnh mở ra một nhà hàng châu Á mới, hoạt động kinh doanh của cửa hàng Cảnh Ngọc làm thuê đột nhiên trở nên vắng vẻ, thảm thương.
Suy cho cùng, nhà hàng bên cạnh có đèn trắng, ghế Donghia* êm ái, sàn nhà bằng đá tự nhiên màu mật ong. Nghe nói bà nội của chủ quán còn từng làm đầu bếp cho hoàng gia Thái Lan nữa.
*Donghia: Sản phẩm ghế ngồi được thiết kế và sản xuất bởi thương hiệu nội thất Donghia của Ý.
Còn cửa hàng nơi Cảnh Ngọc đang làm việc chỉ có đèn đóm bình thường, sàn nhà bình thường, một người chủ kiêm đầu bếp bình thường đã từng làm việc hơn mười năm trời trong căng tin trường đại học, bị tay run trong lúc nấu ăn như thể mắc hội chứng Parkinson*.
*Parkinson là bệnh lý thoái hoá của hệ thần kinh. Các triệu chứng của bệnh Parkinson chia làm 2 nhóm: triệu chứng liên quan đến vận động và các triệu chứng không vận động. Hội chứng Parkinson là một khái niệm chung để chỉ các bất thường về vận động tương tự như trong bệnh Parkinson: run tay, đi lại chậm, cứng tay chân...
Trên con phố đầy rẫy các nhà hàng Thổ Nhĩ Kỳ, nhà hàng Trung Quốc này vốn chẳng có nhiều khách hàng, bây giờ lại càng vắng như chùa bà đanh.
Để mời chào trong lúc buôn bán, Cảnh Ngọc phải hóa trang thành “búp bê Trung Quốc” theo ấn tượng của người phương Tây, búi mái tóc đen nhánh thành hai búi nhỏ.
Vị khách nói một tràng tiếng Anh kiểu Nhật trôi chảy, mỗi từ đều có cách phát âm và ngắt nghỉ bất ngờ.
Cảnh Ngọc nghe gã bắt bẻ: “... Chỉ cần dùng Katsuobushi* cùng với tảo bẹ rồi hầm thành nước...”
*Katsuobushi: Còn được gọi là cá ngừ bào, làm từ cá ngừ xông khói và muối khô. Đây là một phần quan trọng trong cách nấu ăn của người Nhật.
Vừa nói chuyện, vị khách có mùi rượu này vừa tiến lại gần, ngó chòng chọc vào đôi chân trắng nõn đang lộ ra dưới bộ sườn xám của cô. Thậm chí gã còn cố tận dụng vóc dáng không cao hơn Cảnh Ngọc là bao để thò đầu sang, hòng ngửi mùi nước hoa vương trên cổ cô.
Cảnh Ngọc rất muốn đập gã này một trận tơi bời.
Nhưng cô chỉ có thể nói rằng: “Xin lỗi, nơi này của chúng tôi không có thứ anh cần, khách…”
Đối phương chợt đưa tay ra định sờ cằm cô, lại còn nở nụ cười xấu xa: “Vậy cô có muốn một công việc làm thêm nữa không?”
“… Vị khách này, cho tôi hỏi thăm tổ tiên mười tám đời của anh nhé!”
Cảnh Ngọc rút thực đơn lại rồi tát một cái vào mặt gã.
Cô nói rõ từng chữ một: “Tên Nhật quỷ sứ này, ông nội nhà mày.”
Đối phương không hiểu tiếng Trung, bắt đầu la hét dữ dội vì bị cô đánh.
Tiếng Nhật của Cảnh Ngọc cũng không tốt nhưng cô vẫn hiểu được câu “Baka, baka*” mà đối phương thốt ra.
*Baka: Một từ dùng để chửi mắng trong tiếng Nhật, có ý nghĩa xúc phạm như ngu ngốc, đồ đần…
Chủ quán chạy tới với sắc mặt tái nhợt, không ngừng cúi đầu xin lỗi.
Gã khách hàng kia lải nhải bằng tiếng Nhật xen lẫn tiếng Anh kiểu Nhật một cách lộn xộn, khiến Cảnh Ngọc nhức cả đầu.
Cô vừa cau mày vừa ấn vào thái dương, vô tình trông ra ngoài lớp kính, sau đó nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng, mắt xanh đang đứng ngoài tấm kính. Dường như anh đang xem trò hề này.
Theo khảo sát chính thức, trong hai mươi người Đức chỉ có một người sở hữu tóc vàng mà thôi. Mái tóc vàng của đối phương chói mắt đến mức Cảnh Ngọc không khỏi liếc nhìn thêm vài lần nữa.
Ánh mắt cô lướt qua cực nhanh chứ không hề dừng lại. Chủ quán lớn tiếng yêu cầu Cảnh Ngọc nhận lỗi.
Cô bèn đáp bằng tiếng Trung: “Đáng đời.”
Ông chủ dịch sang tiếng Anh: “Cô gái này đang nói xin lỗi đấy.”
Tuy nhiên, gã khách Nhật lại không chịu bỏ qua: “Các người xin lỗi một cách tùy tiện vậy sao?”
Cảnh Ngọc vẫn dùng tiếng Trung như trước: “Thế thì sao nào? Đồ biến thái, động tay động chân mà không biết xấu hổ.”
Khách hàng: “Cái gì?”
Ông chủ cười xòa rồi đưa gã ra ngoài: “Không sao, không sao đâu. Cô gái này đang nói cảm ơn vì anh đã nhắc nhở, sau này nhất định sẽ chú ý hơn, lần sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này nữa đâu.”
Vất vả lắm mới tiễn được gã khách khó chơi kia, chủ quán đứng thẳng người rồi chỉ vào Cảnh Ngọc với vẻ bó tay:
“Tiền thưởng tuần này của cháu mất sạch rồi nhé!”
Trách thì trách vậy thôi, nhưng trước khi tan ca, chủ quán ngoài lạnh trong nóng này vẫn trả cho Cảnh Ngọc một khoản tiền lớn.
Dù sao bọn họ cũng là đồng hương nên chủ quán đối xử với cô rất tốt. Lần trước Cảnh Ngọc bị một vị khách Thổ Nhĩ Kỳ say rượu quấy rối, cũng chính chủ quán đã ra mặt, vung cả nồi lẫn xẻng để hung hăng đánh đuổi đối phương.
Vậy nên Cảnh Ngọc mới dám ngạo mạn đối đãi với mấy khách hàng quấy rối như vậy.
Ở nơi đất khách quê người, cô may mắn gặp được một người đồng hương tốt bụng.
“May là tôi sắp đóng cửa rồi. Nếu không, cứ tiếp tục thế này thì tôi thực sự không bảo vệ cháu nổi đâu.” Chủ quán thở dài: “Kinh doanh không dễ làm chút nào, chậc.”
Cảm thán xong, chủ quán chợt bắt gặp một bản tin trên báo nên lại bùi ngùi: “Sao lại có người có số mệnh tốt đẹp thế nhỉ?”
Buổi chiều có rất ít khách nên Cảnh Ngọc cảm thấy cực kỳ buồn chán. Cô bèn đọc tờ báo do chủ quán đặt một lúc. Tờ báo đưa tin về tập đoàn Essen, một ngân hàng đang chiếm giữ vị thế độc quyền.
Cảm thán xong, chủ quán lại đóng gói vài món thức ăn nhanh mà hôm nay chưa bán hết để cho Cảnh Ngọc: “Cháu cầm về ăn đi.”
Cảnh Ngọc biết chủ quán sắp đóng cửa để về nước rồi.
Hiện giờ, Cảnh Ngọc đang theo học tại một trường đại học công lập ở Đức. Các trường đại học công lập ở Đức được miễn phí. Mặc dù học phí không đắt bằng các trường đại học ở Anh, Mỹ hay đại học tư nhân với hàng chục nghìn đô la/bảng Anh /Euro mỗi năm, mỗi học kỳ chỉ cần nộp phí quản lý là 58 Euro, nhưng đối với Cảnh Ngọc - người đến đây một mình thì chi phí sinh hoạt vẫn là một khoản tiền khiến cô trầy trật vô cùng. Loại công việc bán thời gian mà du học sinh có thể tìm được cũng rất hạn chế, còn bị yêu cầu cố định về mặt thời gian.
Song năm nay, cô không cần phải lo lắng nữa. Bởi mặc dù đã ban hành văn kiện với chủ trương tăng tiền bảo lãnh... Nhưng dự tính phải mất mười sáu năm nữa, quy luật này mới được thực thi. Bây giờ, Cảnh Ngọc đang cố gắng gom góp để chuẩn bị tiền gia hạn visa vào năm tới.
Việc đăng ký một căn hộ vẫn còn rất xa vời. Thế nên hiện tại, Cảnh Ngọc chỉ có thể tìm được một nhà trọ giá rẻ thông qua môi giới nhà ở, mỗi tháng chỉ cần trả 350 Euro tiền thuê nhà.
Giờ đây, nhà hàng Trung Quốc mà Cảnh Ngọc làm việc sắp sửa đóng cửa vì thu không bằng chi.
Cô cũng sắp thất nghiệp rồi.
Chủ quán vẫn không yên lòng về cô, bởi suy cho cùng thì Cảnh Ngọc cũng chẳng có khuyết điểm nào khác ngoại trừ tính khí nóng nảy. Cô vừa cần mẫn vừa giỏi giang, ăn nói cũng khéo léo, lại còn trạc tuổi con của chủ quán. Thương thì củ ấu cũng tròn, vậy nên ông ấy cũng kìm lòng không đậu mà quan tâm cô nhiều hơn. Dù bây giờ đã sắp về nước nhưng đối phương vẫn liên lạc với bạn bè khắp nơi để giới thiệu một công việc mới cho Cảnh Ngọc.
Trước khi rời khỏi Đức, cuối cùng ông ấy cũng đã giúp Cảnh Ngọc tìm được một nơi thật tốt.
Chỗ làm việc mới là một nhà hàng Ý thời thượng và cao cấp, nằm gần nhà hát Prince Regent, được trang trí bằng gỗ tối màu. Nó được biết đến là một trong những nhà hàng hàng đầu ở Munich. Giá tiền một món ăn chính ngang bằng chi phí một học kỳ mà Cảnh Ngọc cần nộp cho trường.
Nội dung công việc của Cảnh Ngọc cũng hết sức đơn giản. Cô hoàn toàn không cần rửa bát đĩa sau bếp, chỉ cần mặc quần áo sạch sẽ và chỉn chu để làm một nhân viên bồi bàn. Vì cô đã quen làm công việc này nên tổ trưởng rất hài lòng. Do đó vừa làm việc chưa đầy một tuần, Cảnh Ngọc đã được giao nhiệm vụ quan trọng là tiếp đón một số vị khách quý.
Vừa bước vào cửa, Cảnh Ngọc đã lập tức chú ý tới một vị khách cao lớn trong nhóm người Đức kia.
Màu tóc của anh quá đẹp.
Khác với mái tóc nâu nhạt thường thấy của người Đức, màu tóc của anh y hệt ánh nắng mặt trời, tựa như loại vàng kim tuyệt đẹp và rực rỡ.
Tuy nhiên, Cảnh Ngọc chỉ nhìn thoáng qua rồi cụp mắt xuống ngay, sau đó kính cẩn phục vụ rượu sâm panh được sản xuất tại vùng Lombardy cho những vị khách quý này.
Trong số nhiều người như vậy, rõ ràng vị khách tóc vàng mới là nhân vật chính.
Những người khác đều thể hiện sự tôn trọng phảng phất thông qua giọng điệu khi trò chuyện, hướng nhìn lúc cười rộ lên. Chúng đều là những thay đổi cực nhỏ.
Trong nhóm còn có một người phụ nữ xinh đẹp tên là Mia. Cô gái này thường xuyên mỉm cười với vị khách tóc vàng, đồng thời hàn huyên với anh bằng chất giọng như chim sơn ca.
Tuy nhiên, dường như vị khách tóc vàng kia không thích mánh khóe vặt vãnh của cô gái đó.
Lúc Mia nghiêng người vì muốn rót rượu cho anh, vị khách tóc vàng bỗng nhìn sang Cảnh Ngọc bên cạnh.
Cô nhận ra mắt anh có màu xanh biếc như rừng rậm.
Vô cùng đẹp đẽ.
“Cô gái Trung Quốc.” Vị khách tóc vàng gọi Cảnh Ngọc: “Phiền cô rót cho tôi một ly rượu, được không?”
“Được.”
Cảnh Ngọc không biết vì sao đối phương vừa liếc mắt đã biết rõ quốc tịch của mình, nhưng cô vẫn nhanh chóng trả lời rồi bước tới rót đầy rượu cho anh.
Rót rượu xong, vị khách tóc vàng mỉm cười cảm ơn: “Cảm ơn cô.”
Lúc này Mia chợt lên tiếng, đồng thời đánh giá Cảnh Ngọc bằng đôi mắt như hồ ly rồi hỏi: “Tại sao rượu vang trắng tôi gọi vẫn chưa được mang lên?”
Cảnh Ngọc xin lỗi rồi vào bếp lấy rượu, nhưng còn chưa thuận lợi mang rượu lên thì người quản lý đã kéo cô lại với vẻ khó xử, sau đó nói rằng: Vì bị cô Mia phàn nàn nên tối nay Cảnh Ngọc không thể tiếp tục phụ trách việc tiếp đãi những vị khách kia nữa.
Cảnh Ngọc bị mất một khoản tiền boa đáng kể nên đau lòng đến nỗi giậm chân hậm hực.
Đến tối, khi cô trở về khu nhà trọ rẻ tiền, những người ở tầng trên lại còn ồn ào, liên tục cãi vã ầm ĩ, còn cô gái nhà bên thì không ngừng rên rỉ.
Cảnh Ngọc vùi mình trong chăn, tính toán số tiền tiết kiệm của mình rồi lẳng lặng thở dài.
Quá nghèo.
Thật sự là nghèo rớt mồng tơi luôn.
Nếu tình trạng này tiếp diễn, e là Cảnh Ngọc phải làm thêm một công việc nữa mới có thể cố gắng góp đủ tiền.
Cảnh Ngọc khố rách áo ôm bèn lướt Weibo, đoạn trông thấy cập nhật mới nhất được đăng bởi chị kế của mình.
Trong một khách sạn cao cấp được trang trí bằng vải dệt và đồ cổ, trên tấm thảm Ba Tư cùng với đèn chùm đắt đỏ, chị kế đang nằm trên ghế sofa, vắt tréo chân một cách tao nhã.
Khu bình luận bên dưới tràn ngập một loạt câu “Á á á á” liên tiếp, cũng có bình luận khen ngợi chị kế là một tiên nữ tuyệt trần giữa nhân gian, là cô gái ngọt ngào sang chảnh.
Cảnh Ngọc tắt Weibo rồi trùm chăn lên đầu.
-
Ngày hôm sau, Cảnh Ngọc nhận được một tin tức tồi tệ: Hôm qua có một vị khách quý đã khiếu nại cô.
Do nhà hàng không muốn mất đi vị khách quý nọ nên họ chỉ có thể chọn cách sa thải cô.
Cảnh Ngọc nhận tiền bồi thường, đi tới một cửa hàng thức ăn nhanh có cơ sở ở khắp thành phố để mua một chiếc sandwich thịt cay cùng với một ly Coca, sau đó ngồi trên ghế đá công viên cạnh đài phun nước để ăn.
Cảnh Ngọc cắn một miếng sandwich rồi mở điện thoại lên.
Cô lục tìm thông tin về vị khách tóc vàng ngày hôm qua.
Tên đầy đủ của anh là Klaus Jörg Essen.
Trong lịch sử, tập đoàn Ngân hàng Essen đã kiểm soát mạch máu của nền kinh tế Đức suốt thời gian dài, hiện đang là tập đoàn vốn độc quyền, đồng thời chiếm vị trí thống trị trong đời sống kinh tế Đức. Đây cũng chính là sản nghiệp của gia đình anh.
Thật là biết cách đầu thai mà.
Cảnh Ngọc buồn bã thở dài.
Vừa mới thở dài xong, cô bỗng chợt nghe thấy câu hỏi từ một người đàn ông xa lạ: “Cô gái Trung Quốc, sao cô thở dài thế?”
Cảnh Ngọc lơ đãng gặm sandwich: “Không có gì.”
“Cô gặp rắc rối à?” Người đàn ông kia tiếp tục hỏi han: “Tôi thấy cô có vẻ không vui.”
Cô khẽ cau mày.
Bởi Cảnh Ngọc thực sự chán ngấy những kẻ thợ săn gái đẹp.
Cô bèn ngẩng đầu rồi trả lời một cách không hề khách khí: “Mẹ nó, chuyện này liên quan gì đến anh?”
Cảnh Ngọc chợt bắt gặp một mái tóc vàng rực như vàng và đôi mắt trầm lặng tựa rừng cây.
Dưới ánh nắng mặt trời xán lạn, đôi mắt xanh biếc đẹp đẽ này trông lộng lẫy như đá quý.
Klaus vừa mỉm cười vừa hỏi cô: “Cô vừa nói gì nhỉ? Xin lỗi, tôi không nghe rõ.”
Cảnh Ngọc lập tức đáp lại với vẻ nho nhã, lịch sự: “Tôi vừa nói là cảm ơn anh đã quan tâm.”