[Công chúa tiểu muội] là bộ phim mà Cảnh Ngọc thích xem nhất hồi còn học trung học.

Lúc đó, ba mẹ vừa mới ly hôn, mẹ cô bị bệnh, ông ngoại phải chạy vạy xung quanh để trả nợ. Sau khi Cảnh Ngọc tan học, việc đầu tiên là nấu cơm cho mẹ ăn, lại đun nướng ấm cho mẹ uống thuốc rồi vào nhà vệ sinh cố gắng giặt một ít quần áo.

Cô sợ sự im lặng nên lúc nào cũng bật tivi trong phòng khách lên. Cảnh Ngọc ngồi trên một chiếc ghế đẩu gấp gọn bị mẻ một góc, sức trẻ con thì yếu nên lúc vắt quần áo nước sẽ chảy ngược từ dưới cổ tay lên trên cánh tay, nhớp nháp lạnh lẽo cực kỳ khó chịu.

Giai đoạn đó là thời kỳ thịnh hành nhất của phim thần tượng Đài Loan, chẳng hạn như [Sợi dây chuyền định mệnh], [Định mệnh anh yêu em]... Đài truyền hình phát bộ nào là Cảnh Ngọc đều xem bộ đó.

Ở thời điểm ấy, Cảnh Ngọc còn chưa hiểu phá sản nghĩa là gì.

Cô chỉ biết ba mẹ đã ly hôn, ba đón con gái riêng và tình nhân đến biệt thự của nhà mình ở.

Bọn họ tạo thành một gia đình mới và vứt bỏ gia đình cũ.

Cảnh Ngọc xem [Công chúa tiểu muội] và cũng từng mơ mộng sẽ phất nhanh trong một đêm, có được một khoản tiền kếch xù.

Có tiền có thể trả nợ giúp ông ngoại và chữa bệnh cho mẹ.

Nó còn có thể khiến cô không cần bị đói nữa.

...

Đợi đến khi lớn hơn một chút, Cảnh Ngọc tiếp xúc đến tiểu thuyết mạng thì cô bắt đầu thích xem một số bộ truyện có thể loại thế thân.

Nào là "Một người đàn ông cưới cô, mỗi tháng đều cho cô năm trăm ngàn tệ. Anh ta có thể cho cô mọi thứ, nhưng sẽ không yêu cô. Cô chỉ có thể sống cô đơn một mình, trải nghiệm một quãng đời cô độc của kẻ giàu có trong căn biệt rộng lớn lạnh như băng".

Cảnh Ngọc cảm thấy mình cũng có thể nếm thử nỗi buồn của kẻ có tiền.

Tiếc là trong hiện thực không có chuyện ngồi mát ăn bát vàng.

Ít nhất, mười chín năm trong cuộc đời Cảnh Ngọc chưa từng được trải nghiệm cảm giác ấy.

Tuy nhiên, cô lại gặp được nó vào tối nay.

Cảnh Ngọc chậm rãi ăn hết một cái bánh kem nhỏ.

Cô cần phải bĩnh tĩnh lại một chút.

Thậm chí, Cảnh Ngọc còn nghi ngờ có lẽ do quá đói dẫn đến máu không lên não mới khiến mình có ảo giác như vậy.

Trong lúc cô cúi đầu ăn bánh kem, Klaus đều nhìn Cảnh Ngọc với vẻ đầy trìu mến như nhìn một chú cún bị mắc mưa đang run lẩy bẩy ở ven đường.

Nhưng sự thật cũng quả thật là như thế này.

Một quý ngài giàu có tốt bụng gặp một cô gái cơ cực nghèo xác nghèo xơ chỉ có thể mua đồ ăn sắp hết hạn dưới bầu trời đầy tuyết.

Đối phương bằng lòng thuê cô, giúp cô có được một cuộc sống khá giả hơn.

"Như cô thấy đó." Klaus hơi nghiêng đầu, đôi mắt xanh biếc xinh đẹp như lấp lánh ánh sáng. Cảnh Ngọc cũng không biết là do ánh đèn hay do mình hoa mắt mà lại thấy ánh sáng lấp lánh ấy. Cô chỉ nghe thấy Klaus dùng tiếng Trung nói: "Tôi không phải người đồng lứa với cô nên không có nhiều thời gian như vậy."

Cảnh Ngọc hiểu ẩn ý đằng sau lời nói của Klaus.

Ừm, anh rất bận.

Vậy có nghĩa là số lần hai người gặp nhau sẽ rất ít?

Chẳng phải cô sẽ có thể sống một cuộc sống cô độc trong căn biệt thự rộng lớn mà mình hằng mong ước?

Và cuối cùng cũng được như ước nguyện nếm thử nỗi khổ của kẻ có tiền?

"Tôi biết vấn đề này hơi vô lễ." Klaus nêu rõ quan điểm của mình bằng tiếng Trung một cách điêu luyện, ánh mắt nhìn cô cũng chân thành tha thiết đến mức khiến Cảnh Ngọc thậm chí nghi ngờ đối phương đang tỏ tình với mình: "Nhưng mà, tôi quả thật rất thích cô."

Thích.

Like.

Cảnh Ngọc biết ý nghĩa của từ này.

Đa số người da trắng đều phân chia rõ ràng hai từ like và love, bọn họ có thể nhiệt tình nói thích cô ở ngay lần gặp đầu tiên, nhưng sau vô số lần lên giường thì vẫn chỉ dừng lại ở mức thích.

Thích khác với yêu.

"Tôi biết bây giờ cô đang gặp phải một vài rắc rối nhỏ." Klaus bình tĩnh mở miệng: "Tôi muốn giúp cô, hoặc có thể nói là tôi muốn cho cô một cuộc sống thư thả và thoải mái hơn một chút."

Cảnh Ngọc cảm thấy ngón tay mình dần ấm lên, vết lằn đỏ nóng bỏng do bị túi nhựa thít chặt cũng chậm rãi biến mất.

"Còn về phần lương bổng." Klaus lại tung ra một điều kiện càng hấp dẫn: "Bây giờ cô có thể nói thoải mái con số mình muốn."

Nói thoải mái.

Ba chữ ấy mới tuyệt vời làm sao.

Cảnh Ngọc cảm thấy Klaus càng đẹp trai hơn nữa.

Mái tóc của anh giống như phát sáng, lấp lánh ánh vàng.

Chỉ là ba chữ "nói thoải mái" cũng không phải dễ quyết định như vậy.

Cảnh Ngọc không biết quý ngài hào phóng trước mặt bằng lòng trả bao nhiêu tiền, cô lo mình ra giá quá cao sẽ dọa đối phương bỏ chạy.

Sau đó, cô tự hỏi mình có cần phải thật sự chọn điều này không?

Klaus ngả người tựa ra sau, khác với dáng vẻ chăm chú lắng nghe ban nãy, anh hơi lùi lại một chút, giảm bớt khí thế trên người khiến cho cô có đủ không gian để ngẫm nghĩ.

"Cô không cần phải vội đưa ra câu trả lời cho tôi." Klaus nói: "Đây là một chuyện lớn, cô có thể suy xét kỹ càng. Nếu muốn thì chúng ta có thể hẹn hôm khác nói chuyện tỉ mỉ hơn, vậy được không?"

Cảnh Ngọc: "..."

Có điều, Klaus cũng không bàn tiếp về vấn đề này mà là dời đề tài, mỉm cười hỏi Cảnh Ngọc: "Chương trình học thế nào? Có quá sức không?"

Anh quan tâm đến bài vở của Cảnh Ngọc như vậy, trái lại khiến cô ngượng ngùng.

Cô cũng không thể hỏi lại vấn đề lương bổng vừa nhắc đến ban nãy.

Điều này khiến Cảnh Ngọc có hơi thất vọng, hối hận và còn có đôi chút mất mát.

Lần sau khi Klaus nhắc tới vấn đề này, cô chắc chắn sẽ bắt lấy cơ hội kịp thời trả lời anh.

Klaus đứng dậy, nho nhã lễ độ đưa cô về nhà. Hai người chào tạm biệt nhau dưới lầu, Cảnh Ngọc nhìn anh ngồi trên siêu xe rời đi.

Mãi đến trưa ngày thứ hai, Cảnh Ngọc mới đến nhà hàng chay làm việc tiếp.

Tuyết trên con đường chính gần như đã được quét dọn sạch sẽ, Cảnh Ngọc cầm vé xe đóng tem thời gian trên xe buýt, đôi giày mỏng của cô không chống chọi lại được cái rét buốt khiến ngón chân dần lạnh cóng, chết lặng.

Xe buýt đi ngang qua nhà thờ Michaelis có mái vòm được trang trí lộng lẫy, sau đó tiếp tục chạy về phía đông, xuyên qua phố Salinger là thiên đường dành cho những người thích mua sắm.

Cảnh Ngọc thấy những người giàu có ăn bận sang chảnh, các cô đều có boot lông và áo lông vũ để mặc, không cần phải đau đầu vì ngứa ngáy khó chịu do ngón chân nứt da.

Điều duy nhất có thể khiến các cô buồn rầu là thú nuôi trong nhà sinh bệnh hay khó chịu, chẳng giống Cảnh Ngọc lúc nào cũng phải lo lắng chủ nhà người Do Thái sẽ tăng giá tiền thuê nhà hoặc không có tiền để ký hợp đồng tiếp.

Nỗi muộn phiền của nhà giàu đều giống nhau.

Nhưng người nghèo lại có đủ thứ phải đau đầu.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Cảnh Ngọc.

Đồng Khinh Giới lại đến nữa.

Cô ta cố tình đến nhà hàng của Cảnh Ngọc, sau khi gây khó dễ cho cô, trước lúc đi còn tìm quản lý khiếu nại Cảnh Ngọc.

"Tay cô bị bệnh ngoài da à?" Đồng Khinh Giới che miệng hỏi: "Anh nhìn tay cô ta xem, đỏ như thế kia, mà hình như còn sưng lên nữa..."

Cảnh Ngọc giải thích với quản lý: "Thưa anh, tôi chỉ bị dị ứng với nước lạnh thôi."

Quản lý sử dụng kỹ năng ăn nói khéo léo của mình mời Đồng Khinh Giới ra về, sau đó lại nói chuyện riêng với Cảnh Ngọc, đề nghị cô ra sau bếp làm việc.

"Có lẽ công việc ấy càng thích hợp với cô." Quản lý nói: "Jemma, chúng tôi không thể bởi vì cô mà gây ảnh hưởng đến khách hàng tôn quý được."

Cảnh Ngọc im lặng.

"Tất nhiên, thực ra một cô gái xinh đẹp như cô cũng không cần vất vả như vậy." Quản lý ngồi sáp lại, nhỏ giọng hỏi với một giọng điệu khiến người ta khó chịu: "Hình như cô chưa có bạn trai đúng không?"

Giọng nói của gã tràn ngập vẻ phỏng đoán ác ý nghe mà buồn nôn giống như mấy con trùng dính nhớp: "Tối nay chúng ta có thể uống với nhau vài ly chứ?"

Cảnh Ngọc chẳng nói chẳng rằng.

Cô lấy cái mũ của mình xuống.

Sau đó, Cảnh Ngọc ném nó xuống dưới chân quản lý rồi chỉ vào mũi gã chửi: "Anh uống nước nhiều quá nên não cũng bị úng rồi à? Sao anh dám làm thế?"

Quản lý bị cô chửi ngây người, còn chưa kịp hoàn hồn thì Cảnh Ngọc đã tức giận nói: "Tôi không làm nữa."

Cô cầm lấy túi và quần áo của mình rồi rời đi, vẻ mặt của quản lý cực kỳ kém nhưng bên ngoài có rất nhiều nhân viên nên gã không dám làm gì.

Cảnh Ngọc còn chẳng thèm nhận lương, cô rời khỏi nhà hàng chay đi bộ đến quảng trường Đức Mẹ cạnh tòa thị chính mới.

Cô ngồi bên cạnh đài phun nước có nền lát xanh rồi gọi điện thoại cho Klaus.

Anh bắt máy ngay lập tức: "Cảnh Ngọc?"

"Anh Klaus." Cảnh Ngọc nói: "Tôi muốn nhận lời mời làm thuê của anh, không biết bây giờ chúng ta có thể gặp nhau không?"

"Bây giờ à? Đương nhiên là được."

Cảnh Ngọc hẹn gặp anh ở một nhà hàng phục vụ các món ăn kiểu Trung Á ở gần đó. Cô rất đói bụng nên đã gọi thịt gà chiên xù, súp Dal Bhat, cơm rang hạt dẻ và nho khô cùng một loại phô mai và bánh mì nhân thịt.

Cô tin chắc rằng anh Klaus hào phóng sẽ sẵn sàng trả tiền cho bữa cơm này.

Sau khi Cảnh Ngọc ăn hết món thịt gà chiên xù thì Klaus mới khoan thai đến muộn.

Hôm nay, anh mặc một bộ vest cực kỳ chỉnh tề trông như vừa mới bước ra từ trong phòng họp.

Cảnh Ngọc chờ anh mở miệng trước.

"Cảnh Ngọc." Klaus chậm rãi nói: "Trước khi chúng ta ký hợp đồng, tôi có chuyện cần nói cho cô biết."

Cảnh Ngọc cũng nói: "Mời anh."

Klaus dùng ngón tay viết vài từ đơn giản lên chiếc khăn ăn sạch sẽ.

Nhưng Cảnh Ngọc chỉ cần liếc mắt một cái là đọc được.

"Tôi mắc hội chứng Hiệp sĩ trắng nhẹ." Klaus thú nhận khuyết điểm của mình: "Tuy nhiên cô đừng lo, tôi sẽ không làm cô bị thương. Cảnh Ngọc, cô có biết về chứng bệnh tâm lý này không?"

Cảnh Ngọc trả lời: "Vâng, tôi biết."

Người mắc hội chứng Hiệp sĩ trắng sẽ có một ham muốn giúp đỡ và cưu mang cực kỳ mãnh liệt với bạn gái và những người thân xung quanh.

Bọn họ có thể đạt được niềm hạnh phúc vô bờ bến từ trong quá trình giúp đỡ người khác, còn thích quy hoạch cuộc sống cho người bên cạnh, đóng vai trò là một người thầy hướng dẫn họ trở nên ưu tú hơn.

Tựa như vở "Cứu phong trần" trong văn học cổ đại của Trung Quốc, nó cũng chỉ là một loại hiệp sĩ khác mà thôi.

Nhưng cũng có một vài trường hợp khá cực đoan chẳng hạn như sẽ chủ động tạo ra người bị hại để người ta phải cần đến họ. Căn bệnh này giống như hội chứng Munchausen syndrome by proxy*.

*Hội chứng Munchausen syndrome by proxy: Hội chứng Munchausen là một dạng rối loạn tâm lý mà người mắc liên tục và cố tình hành động như mình bị bệnh về thể chất hoặc tinh thần (mặc dù họ không thực sự bị bệnh).

"Đừng lo lắng." Klaus như hiểu được suy nghĩ của Cảnh Ngọc, điềm nhiên nói: "Hội chứng Hiệp sĩ trắng của tôi không đến nỗi cực đoan như vậy. Cảnh Ngọc, bác sĩ tâm lý của tôi đã đưa ra chẩn đoán cho tôi là mình cần một người bạn gái để phối hợp trị liệu."

Cảnh Ngọc hỏi: "Ví dụ như?"

Đôi mắt xanh biếc của Klaus như một cánh rừng rộng lớn giấu một con dã thú đang âm thầm ẩn náu, cẩn thận đánh giá con mồi của mình.

Anh bình tĩnh đáp: "Tôi sẽ không kiềm được lên kế hoạch học tập cho cô, mà điều này có lẽ sẽ khiến cô cảm thấy phiền chán."

Cảnh Ngọc ngẫm nghĩ ý nghĩa trong câu nói đó của anh.

Klaus vén một góc khăn ăn lên, gấp nó một cách tao nhã rồi trả lại vị trí cũ.

Anh rũ mắt xuống nói: "Đương nhiên, nếu cô không chấp nhận nổi thì tôi cũng có thể hiểu được."

Giọng điệu của anh cũng không có vẻ gì là tiếc nuối khi đề nghị của mình bị từ chối, chỉ có sự thấu hiểu, khoan dung và lý giải như đã bình tĩnh chấp nhận việc cô không đồng ý với chuyện này.

Ngay khi Klaus chuẩn bị bảo nhân viên phục vụ lấy hóa đơn đến, Cảnh Ngọc lại gọi anh lại: "Đợi đã."

Klaus nhận ra được vẻ chần chờ và giãy giụa trên khuôn mặt cô.

Cuối cùng Cảnh Ngọc cũng mở miệng.

Cô nói đầy vẻ khí phách: "Vậy phải tăng lương."

"Xét thấy anh bị bệnh tâm lý, tôi muốn được trả lương cao hơn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play