Tuy người dân Đức rất thích dùng tiền mặt và ngài Klaus có thể sảng khoái chi trả cả hai trăm Euro, nhưng trên người anh lại chẳng có một đồng Euro nào.
Anh đứng trong căn nhà trọ hẹp hòi đơn sơ, ánh mắt chậm rãi lướt qua khuôn mặt rồi đến đôi môi Cảnh Ngọc.
Học tập và công việc làm thêm đã lấp đầy thời gian của cô nên trình độ trang điểm của Cảnh Ngọc cũng không được tốt cho lắm.
Viền son lẹm một góc, do mới ăn cơm và uống nước nên loang ra một vệt đỏ ở khóe môi.
Nên miêu tả chấm đỏ ấy như nào nhỉ?
Như thể thê tử lần đầu gặp mặt trượng phu trong đêm tân hôn ở Trung Quốc thời cổ đại, không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, lén ăn vụng táo đỏ và hạt hướng dương giấu trong chăn thì bỗng bị bắt quả tang. Nàng nhìn về phía phu quân của mình, gò má thoáng chốc đỏ hây hây.
Bản thân Cảnh Ngọc lại hồn nhiên không nhận ra.
Cô cũng không biết Klaus đã tưởng tượng mình thành dáng vẻ gì, chỉ thấy ngài Klaus bước từng bước một tiến về phía mình.
Cảnh Ngọc chợt cảnh giác, lùi ra sau một bước. Cô ngửi thấy mùi nguy hiểm, lo lắng nói: "Giờ không trả cũng được, nhưng ngài phải nhớ mình nợ tôi một Euro..."
Klaus khom lưng xuống, vươn tay chạm vào gò má Cảnh Ngọc.
Bàn tay của anh rất lớn, dường như có thể che khuất cả khuôn mặt cô.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Ngọc bị đàn ông chạm vào mặt và cảm nhận được nhiệt độ trên ngón tay anh. Không ngờ, người đàn có mái tóc vàng, đôi mắt xanh giống như rừng rậm kia lại có ngón tay ấm áp như vậy.
Ấm áp giống như ngọn lửa ngày đông.
Klaus cúi đầu xuống không ngờ lại hoàn toàn phù hợp với chiều cao của cô.
Gần như vậy.
Dù cho Cảnh Ngọc có cận ba trăm độ cũng có thể nhìn thấy hàng mi dày màu vàng của anh.
Và cô cũng không nhìn thấy bất kỳ lỗ chân lông nào trên mặt anh, làn da của Klaus quả thật cực kỳ bóng loáng và mịn màng.
Đôi mắt anh như cánh rừng rậm phủ kín sương mù, chẳng thể nhìn thấu hay chạm tới.
Các vấn đề chung thường gặp ở người dân Châu Âu như lão hóa sớm, mùi hôi cơ thể, đồi mồi không hề tìm thấy trên người Klaus.
Ngoại hình của anh hoàn mỹ còn hơn cả những vị thần do Michelangelo* điêu khắc, tựa như thủy tổ Vampire** vừa đẹp không tỳ vết lại thần bí trong truyền thuyết.
*Michelangelo là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ và kỹ sư thời kỳ Phục hưng Ý. Được coi là bạn bè và cũng là đối thủ của Leonardo da Vinci.
**Thủy tổ: Cách gọi người đầu tiên sáng lập ra dòng tộc đó.
Đẹp vượt ngoài sức tưởng tượng.
Cảnh Ngọc thoáng chốc mê muội trước sắc đẹp ấy, tạm thời quên đi một Euro ban nãy.
Ngón tay cái Klaus vuốt ve khóe môi cô, Cảnh Ngọc lại ngửi thấy mùi ngải đắng thoang thoảng bám trên đầu ngón tay anh.
Anh chạm lên môi cô, ngón tay ấm áp hơi dùng sức vuốt ve viền môi khiến cô cảm thấy nhoi nhói.
Chỉ hơi châm chích.
Còn không đau bằng bị kiến cắn.
Nhưng sau cảm giác nóng bỏng nhói đau nơi đầu ngón tay anh vừa vuốt ve qua là một sự tê dại.
Cảnh Ngọc nhìn thấy hình bóng của mình qua đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp của anh, cảm giác như mình đang bị nhốt trong cánh rừng sương mù ấy.
Cô nói: "Thưa ngài, hợp đồng còn chưa có hiệu lực, ngài đụng chạm như vậy hình như không thích hợp cho lắm."
Klaus cười.
Anh cẩn thận lau sạch vết son môi loang ra trên môi Cảnh Ngọc, rút tờ khăn giấy bên cạnh ra, thong thả lau đi chút đỏ dính lên đầu ngón tay.
Cảnh Ngọc nói: "Miếng khăn giấy kia giá..."
Klaus lấy ra một tờ tiền màu vàng, săn sóc đặt vào tay Cảnh Ngọc nói: "Khỏi cần thối lại."
Chẳng biết có phải do ảo giác của cô hay không mà Cảnh Ngọc lại cảm thấy khi anh nói ra bốn chữ ấy còn đẹp trai hơn cả lúc lau vết son cho cô ban nãy nữa.
Dáng vẻ đặt tiền của anh vào trong tay cô càng khiến trái tim Cảnh Ngọc đập loạn nhịp.
Quý ông hào phóng đã trả hai trăm Euro cho một ly nước, một cái chạm và một tờ khăn giấy.
Đến cả kẻ lừa đảo cũng không đành lòng nhìn anh bị “vét túi” đến mức như vậy.
Tuy nhiên, khi rời khỏi căn nhà trọ có thể sánh ngang với động đào mỏ của Cảnh Ngọc, anh vẫn giữ vững phong độ của mình, mỉm cười chúc cô ngủ ngon.
"Tôi cực kỳ mong chờ vào lần gặp mặt ở ngày mai." Klaus từ biệt cô dưới ánh trăng dịu dàng như nước: "Ngủ ngon, mơ đẹp nhé quý cô đến từ Trung Quốc."
...
Ngày hôm sau, Cảnh Ngọc vừa mới ngủ được một lúc đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Trên màn hình hiện lên dãy số đến từ Trung Quốc.
Tiền điện thoại gọi ra nước ngoài rất cao, Cảnh Ngọc chần chờ vài giây mới nghe máy.
Ai ngờ lại phải đối mặt với vô số lời trách cứ tràn ngập tức giận của Đồng Tuyên Sinh: "Mày làm cái công việc lăng nhăng gì ở ngoài thế? Suốt ngày khiến tao mất mặt! Vì vài đồng tiền lại đi bán..."
Cảnh Ngọc cúp điện thoại.
Hầy, hỏng rồi.
Phí cả tiền.
Tốn tiền nghe chó sủa.
Đối phương lại bám dai như đỉa gọi tới tiếp, cô thấy phiền quá không chịu nổi nên lập tức chặn số điện thoại.
Nếu không phải đau lòng tiền điện thoại, cô đã chửi ông ta xối xả rồi.
Cảnh Ngọc vệ sinh cá nhân trong buồng vệ sinh nho nhỏ của mình, tiện thể cẩn thận chà lau cái gương và bồn rửa tay một lượt.
Nhà vệ sinh ẩm ướt rất dễ bị nấm mốc nên phải sử dụng những dụng cụ có chất nhám mới lau chùi sạch sẽ được.
Lúc Cảnh Ngọc vừa chuyển đến, cô đã phí mất cả buổi trưa mới dọn xong nơi này.
Bây giờ mới có sáu giờ sáng.
Trong nước chắc cũng giữa trưa, không biết Đồng Tuyên Sinh nghĩ gì mà lại cố tình gọi điện thoại đến cho cô vào giờ này.
Lẽ nào cảm thấy buổi trưa có nhiều dương khí nên trợn mắt nói dối sẽ không bị sét đánh à?
Trong thời gian chờ nước chảy, Cảnh Ngọc lơ đãng lướt đến weibo tối qua của Đồng Trăn.
Cách thể hiện sự tức giận của thằng em trai bị bệnh hoang tưởng kia vẫn ngu ngốc như xưa, điên cuồng đăng một bài viết thật dài rồi lại đặt một tiêu đề giật gân.
[Là mất hết đạo đức? Hay là không có tình người? Du học để mở mang tri thức? Hay vì lấy tiếng mà bán mình cho bọn Tây?]
Bên dưới là một đoạn văn dài mấy ngàn chữ như viết tiểu thuyết.
Cảnh Ngọc đọc sơ qua, phát hiện nội dung mà cậu ta viết cực kỳ đơn giản. Tóm lại là một cô gái người Trung Quốc ra nước ngoài du học, vì ham hư vinh ở nước Đức mà vứt bỏ bạn trai, bán mình cho một ông Tây già tóc vàng mắt xanh có vẻ ngoài đẹp trai lắm tiền, nhưng thực ra lại nợ nần ngập đầu.
Cuối cùng, lời nói dối của ông già kia bị vạch trần, cô gái du học người Trung Quốc cũng gánh chịu hậu quả. Người bạn trai tốt bụng lựa chọn tha thứ cho cô ta và vươn tay giúp đỡ, nhưng cô gái lại cảm thấy hết sức xấu hổ, chán nản rời đi.
Bài đăng với lời mở đầu là "tôi có một người bạn" không biết sao lại chọt trúng chỗ ngứa của nhiều người. Bọn họ sôi nổi tới bình luận, chửi cô gái đi du học người Trung Quốc và ông già người Đức kia tới tấp.
Đồng Khinh Giới là kẻ chủ mưu đứng đằng sau nick ảo "anh chị em mình cùng giàu sang" nên đương nhiên cũng đăng, còn cố ý bình luận một câu.
Đồng Khinh Giới: "Câu chuyện này là có thật, người cũng có thật ngoài đời. Tiếc là lại để mọi người biết đến chú cừu con lạc đường ấy bằng cách như thế này."
Cảnh Ngọc gửi cho Đồng Khinh Giới một tin nhắn.
Đơn giản dễ hiểu.
Cảnh Ngọc: "Mả cha nhà mày."
Cảnh Ngọc: "Không muốn ngày mai bị nick ảo tế chuyện xấu lên sóng thì xóa bài ngay cho tao."
Chưa đến hai phút, Đồng Trăn đã lặng lẽ xóa bài đăng trên weibo.
Kế tiếp là Đồng Khinh Giới, bài đăng mà cô ta đăng cũng bị xóa sạch sẽ.
Bữa sáng của Cảnh Ngọc rất đơn giản, bỏ sữa bò được giảm giá vào chiếc nồi nhỏ săn sale hâm lên, cắt hai miếng bánh mì đen kẹp với thịt xông khói sắp hết hạn, rồi bắt đầu gặm từ các góc.
À, còn một ít khoai tây nghiền trộn với bột thì là.
Có đôi khi khoai tây nghiền sẽ được đổi thành một số trái cây hay rau củ khác, nhưng bữa sáng cũng sẽ không thay đổi là bao.
Từ ban đầu chê bánh mì đen của nước Đức chua khó nuốt, giờ đây Cảnh Ngọc đã tiến bộ đến mức chỉ cần hai ngày không ăn là đã thấy nhớ.
Cảnh Ngọc cảm thấy may mắn vì bản thân có khả năng thích ứng mạnh như vậy.
Nghèo khó quả thật đã ép con người ta từ bỏ thói kén ăn của mình.
Thực ra, nguồn cung cấp hệ thống sưởi cũng không được liên tục khi đến mùa đông. Klaus hẹn tám giờ đến đón, Cảnh Ngọc cũng không hoang phí hai tiếng này. Cô quấn chặt mền nằm sấp lên cái bàn vừa là bàn ăn lẫn bàn học, đọc cuốn sách mượn được từ thư viện trường.
Sau đó, cô lại lấy bức ảnh chụp ông ngoại và mẹ ra đặt lên bàn.
Khi nào mệt mỏi, Cảnh Ngọc lại ngẩng đầu lên xem.
Tay cầm bút lâu rồi sẽ lạnh, cô rót một ly nước nóng uống cho ấm người. Có đôi khi lạnh đến mức đau, cô bèn đặt sách lên giá cố định, rụt tay vào trong chăn chậm rãi xoa nắn cho ấm người lên.
Cảnh Ngọc không sợ lạnh, chỉ sợ ngón tay bị tổn thương do giá rét sẽ ảnh hưởng đến việc cô tìm việc làm thêm. Cảnh Ngọc vẫn không dám dồn hết toàn bộ hy vọng lên người Klaus.
Cô vẫn giữ một thái độ cảnh giác nhất định với việc này.
Khi Klaus lái xe đến, Cảnh Ngọc mặc bộ váy sạch sẽ mới nhất của mình, nhưng bên ngoài vẫn khoác thêm một chiếc áo khoác dày.
Nể mặt năm ngàn Euro mỗi tuần, cô đã cố gắng thể hiện ra sự tôn trọng nhất có thể của mình.
Tài xế vẫn là người đàn ông cao to kiệm lời tối qua, anh ta hầu như không nói thêm bất cứ câu từ dư thừa nào y như một người máy.
Klaus cũng không có đến, xe chở Cảnh Ngọc tới khu Ludwigstrasse – một khu bất động sản xa hoa mà anh đã hứa sẽ để cho cô ở trước đó.
Lời nói của anh quả thật rất khiêm tốn.
Căn nhà này cũng không phải là một căn biệt thự, mà quả thật giống như một tòa lâu đài nhỏ với giàn nho được trồng quấn quanh trên sân thượng. Ánh mặt trời rọi lên những giọt nước bắn tung tóe từ đài phun nước tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Nữ quản gia có mái tóc bạc lễ phép mời Cảnh Ngọc tiến vào, cô ấy chẳng những biết tiếng Trung mà giọng nói còn dịu dàng dễ nghe.
Cảnh Ngọc thấy Klaus và bản hợp đồng của mình trong căn phòng được trải thảm Ba Tư.
Thời hạn của hợp đồng là bốn năm.
Bản hợp đồng này càng chi tiết, tỉ mỉ, dễ hiểu hơn bản hôm qua. Klaus cũng đã ký tên của mình.
Klaus Jörg Essen.
Chữ của anh rất đẹp.
Chỉ còn một khoảng trống chờ Cảnh Ngọc ký tên.
Klaus quả nhiên rất bận rộn.
Bận đến mức buộc phải lỡ hẹn.
Anh gửi tin nhắn cho Cảnh Ngọc, giải thích sơ lý do mình trễ hẹn.
Cảnh Ngọc lập tức trả lời: "Không sao cả."
Klaus: "Cô là cô gái hiểu chuyện nhất mà tôi từng gặp."
Cảnh Ngọc: "Đừng khen quá sớm."
Cảnh Ngọc: "Đừng quên hai ngàn Euro mà chúng ta đã hứa trước đó."
Klaus: "?"
Năm phút sau, Cảnh Ngọc nhận được thông báo tin nhắn tài khoản ngân hàng vừa nhận được tiền.
Cô gửi tin nhắn tỏ vẻ biết ơn Klaus từ tận đáy lòng: "Ngài là một quý ông rộng rãi hào phóng nhất mà tôi từng gặp."
Lần này, quý ông rộng rãi hào phóng nhất lại không trả lời tin nhắn của cô.
Trong căn phòng đọc sách được trang trí từ những chiếc bình cổ, Cảnh Ngọc ký hợp đồng, đọc sách một lát rồi thấy hơi buồn ngủ.
Cô nằm nhoài lên bàn rồi ngủ lúc nào không hay, ngay khi Cảnh Ngọc đang mơ mơ màng màng thì chỉ cảm thấy có người chạm vào má của mình.
Cảnh Ngọc mơ màng nỉ non gọi một tiếng: "... Mẹ ơi?"
Bàn tay khựng lại một chút rồi rút về như định rời đi.
Một cảm giác sợ hãi nảy lên trong lòng khiến cô vội vàng nắm lấy bàn tay ấy: "Mẹ ơi!"
Cảnh Ngọc dùng sức giữ chặt lấy đôi bàn tay ấy, độ ấm truyền đến trên da thịt tựa như một làn khói dịu dàng bao trùm lấy cô như bao bọc một đứa trẻ.
Cảnh Ngọc mở mắt ra.
Klaus với mái tóc xoăn vàng đang đau lòng nhìn chằm chằm vào mình.
Anh đứng ngược sáng khiến dáng người cao to của anh trông như một vị thần đang đứng trong bóng đêm.
Cảnh Ngọc thả tay anh ra: "Chào ngài."
"Mơ thấy ác mộng?" Klaus đau lòng hỏi: "Mơ thấy mẹ à?"
Cảnh Ngọc nhỏ giọng ậm ừ một tiếng, cô không muốn nói nhiều về chuyện này với anh.
Những con người ưu tú xuất sắc sẽ không dành quá nhiều tình cảm cá nhân vào trong công việc.
Cảnh Ngọc ngồi thẳng người dậy, ánh mắt vẫn mờ mịt, cô nhẹ nhàng xoa nắn cổ tay mình.
Hôm nay, Klaus mặc một chiếc áo sơ mi đen, cởi bỏ cà vạt lộ ra xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp.
Anh có một cơ thể đẹp như một bức tượng bằng ngọc.
Cảnh Ngọc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Có điều, cô vẫn nghiêm túc nhớ kỹ quy định trên hợp đồng.
"Trừ khi được Klaus cho phép, nếu không thì không được chủ động chạm vào người đối phương."
Anh đúng là một người kỳ lạ.
Nhưng bây giờ, Klaus lại chủ động.
Anh cúi đầu vươn tay nắm lấy hai má Cảnh Ngọc, nhìn vẻ mặt mờ mịt giật mình tỉnh giấc vì mơ thấy ác mộng của cô.
Tựa như một viên thủy tinh bị rơi vỡ chằng chịt vết nứt, vừa xinh đẹp lại nguy hiểm. Có lẽ ban đầu còn có thể kiên cường chống cự lại, nhưng giây tiếp theo có thể sẽ tan xương nát thịt.
Klaus muốn cô ngẩng đầu lên, kiên nhẫn hỏi: "Ban nãy mơ thấy cái gì mà lại khiến cô sợ hãi đến như vậy?"
Cảnh Ngọc không muốn nói.
Cô gần như phản xạ có điều kiện nhớ lại nỗi đau cùng cực khi mẹ vừa mới mất.
Người vừa mới tỉnh dậy từ ác mộng cực kỳ yếu ớt, bất cứ nỗi đau nào cũng có thể bị nhân đôi.
Klaus thở dài một tiếng, dịu dàng ôm cô vào lòng, vươn tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen dài của Cảnh Ngọc: "Bé con đáng thương, đừng sợ."
Khuôn mặt Cảnh Ngọc dán lên áo sơ mi màu đen của anh, ngửi thấy mùi hương khiến con người ta thả lỏng cả về thể xác lẫn tâm hồn, nhưng cũng tràn ngập sự mê hoặc chết người trong cái ôm này.
Vừa cho một chút ấm áp, lại thêm chút ngon ngọt và rồi dẫn người ta mắc câu.
Bàn tay Klaus dán lên lưng Cảnh Ngọc, vuốt ve chiếc váy của cô, cảm nhận phần xương bả vai gầy gò chỉ rộng bằng hai ngón tay anh dưới lớp vải dệt mỏng manh.
Sự đụng chạm ấm áp đến từ những ngón tay anh như mở ra chốt khóa trong cô.
Nhưng mà, ngay khi nó vừa mở ra thì Cảnh Ngọc chợt mở miệng nói chuyện.
"Thưa ngài." Cảnh Ngọc nhắc nhở: "Sáng mai hợp đồng mới có hiệu lực, mấy thứ này đều phải bị tính phí ngoài giờ."
Bàn tay đang vuốt ve tóc cô của Klaus chợt khựng lại: "Cảnh Ngọc."
Cảnh Ngọc: "Vâng?"
Anh chậm rãi nói: "Tôi đang nghĩ không biết hai trăm Euro có thể khiến cô tạm thời im lặng trong năm phút được không?"
Cảnh Ngọc lập tức ngoan ngoan đáp: "Dạ được chứ, thưa ngài."