Trần Trác chưa kịp nói gì thì Lâm Vụ đã bước vào trong thang máy, chẳng buồn quay đầu nhìn lại.

Nhìn theo bóng cô dần biến mất trong cánh cửa thang máy, Trần Trác nhẹ nhàng mỉm cười tựa như giễu cợt, đạp ga rời đi.

Rời khỏi bãi đỗ xe, Trần Trác rẽ vào ngã tư ở đằng trước, sau đó quẹo vào một khu dân cư cao cấp ở đối diện.

Trước khi Lâm Vụ nói địa chỉ cho anh, anh không ngờ hai người sống ở gần nhau tới vậy.

“...”

Về nhà, Lâm Vụ rửa mặt sạch sẽ, tạm thời quẳng hết sự mệt mỏi ra sau ót.

Màn hình điện thoại sáng lên rồi tắt ngúm nhiều lần. Lâm Vụ cầm lên xem là gì thì thấy mấy tin nhắn mà Hà Gia Vân gửi tới: [Cuồng công việc đã tan tầm chưa vậy?]

Hà Gia Vân: [Có cần sếp đây gọi giúp cậu một phần thức ăn khuya rồi gửi cho cậu không?]

Mấy phút sau, cô ấy lại gửi tin nhắn tới: [Bảo vệ nói tầng hai mươi sáu của cậu tắt đèn rồi, cậu về nhà chưa?]

Hà Gia Vân: [Nếu mười phút sau cậu không trả lời tin nhắn của tớ, tớ sẽ lập tức báo cảnh sát.]

Lâm Vụ bật cười thành tiếng, nhanh chóng trả lời: [Tớ vừa mới tắm xong.]

Hà Gia Vân: [… Tớ đoán ngay mà.]

Lâm Vụ mỉm cười: [Sao giờ này cậu còn thức thế?]

Hà Gia Vân: [Giờ này mới mấy giờ, chẳng lẽ cậu mệt hả?]

Lâm Vụ: [… Không phải.]

Cô thoáng nhìn thời gian thì thấy vẫn chưa được mười hai giờ khuya, vẫn chưa tới giờ cô đi ngủ.

Nghĩ đoạn, Lâm Vụ mang dép lê bước đến thư phòng ở bên cạnh. Nếu đã không ngủ được thì đi làm việc vậy.

Hà Gia Vân: [Tớ cũng đoán thế, cậu định mấy giờ mới ngủ?]

Lâm Vụ suy nghĩ rồi đáp: [Cố gắng ngủ lúc hai giờ sáng.]

Hà Gia Vân: [Vậy giờ cậu định làm gì? Đừng nói giờ này cậu định đi đọc tài liệu bằng chứng gì đó nha?]

Lâm Vụ: [Dù sao tớ cũng không ngủ được mà.]

Hà Gia Vân: [Ơ kìa, tớ phục cậu quá, cậu không thể xem phim thôi miên bản thân à? Cậu càng đọc tài liệu thì càng phấn khích chứ đùa!]

Cô ấy rất hiểu Lâm Vụ.

Lâm Vụ: [Đọc tài liệu xong càng sớm càng tốt, để sang bước tiếp theo nữa.]

Hà Gia Vân: [… Được, cậu đi đi, tớ không thể cản bước luật sư Lâm tiến tới tương lai tươi sáng. Cậu nhớ có chừng mực, đến giờ thì uống thuốc ngủ rồi đi ngủ nhé.]

Lâm Vụ: [Tớ biết rồi.]

Hai người chấm dứt cuộc trò chuyện, Lâm Vụ mở đống tài liệu chứng cứ ra.

Đèn trong thư phòng được chế tạo đặc biệt, tuy ánh sáng đầy đủ nhưng không chói mắt, tạo được bầu không khí ấm cúng cho không gian.

Lâm Vụ rất thích đọc tài liệu trong hoàn cảnh thế này.

Vạn vật đều yên tĩnh, ngay cả tiếng gió heo hút cũng bị chặn ngoài cửa sổ.

Lâm Vụ tập trung tinh thần đọc tài liệu trên bàn một lúc lâu. Đến khi đôi mắt mỏi nhừ, cô mới cầm di động xem giờ, thấy hiện giờ đã là hai giờ sáng.

Nghĩ đến việc hôm sau còn phải đi làm, Lâm Vụ mới khép tài liệu lại, đứng dậy bước ra khỏi thư phòng.

Lâm Vụ uống thuốc ngủ rồi quay về phòng, leo lên giường nằm nhưng vẫn không tài nào ngủ được. Trong lúc vô thức, một gương mặt lạnh lùng từ từ hiện lên trong đầu cô.

Nhớ đến cuộc trò chuyện của hai người trong xe ô tô, Lâm Vụ bỗng hơi hối hận, tự hỏi có phải bản thân đồng ý quá dễ dàng rồi không. Nhưng cô phải thừa nhận một điều rằng cô thật lòng không muốn chấm dứt mối quan hệ “gặp nhau vào tối thứ sáu” này với Trần Trác.

Sau nửa năm qua lại cùng với Trần Trác, cô cảm thấy tâm lý của mình đã được cải thiện hơn nhiều.

Tuy chất lượng giấc ngủ của cô vẫn kém như trước nhưng ít nhất mỗi tuần cô đều sẽ có một ngày được ngủ thoải mái, trọn vẹn và thư giãn.

Cô không dám tưởng tượng nếu ngay cả ngày thư giãn này cũng biến mất, liệu có phải cô sẽ quay lại những ngày tháng sinh hoạt vô hồn như trước đây không.

Lâm Vụ suy nghĩ miên man, chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.

Đến khi thức dậy thì chỉ mới qua sáu giờ sáng.

Không biết cơn mưa rơi xuống bên hiên cửa sổ từ bao giờ. Hạt mưa chạm vào cửa kính tạo thành những âm thanh trầm đục. Âm thanh rất khẽ, không khiến người ta phiền lòng.

Lâm Vụ nhắm mắt lại, kéo chăn đắp lên người.

Cô nhắm mắt lại lần nữa, hòng dỗ bản thân chìm vào giấc ngủ. Lâm Vụ có thể ngủ ngon khi trời đang mưa. Cô lắng nghe tiếng mưa rả rích bên ngoài, bất giác thiếp đi lúc nào không hay.

Lâm Vụ thức giấc, bị chiếc đồng hồ báo thức đánh thức.

Cô mở mắt ra, thẫn thờ khoảng nửa phút mới dứt khoát xốc chăn lên, rời giường, rửa mặt, trang điểm rồi đi ra ngoài.

Khi lái xe đến bãi đỗ xe của công ty, Lâm Vụ xách túi bước xuống xe, đi về phía thang máy. Trong một thoáng lơ đãng, cô nghiêng đầu nhìn về một phía.

Không có gì bất ngờ, chiếc xe của Trần Trác vẫn đỗ ở chỗ cũ tối hôm qua.

“...”

Tới sớm quá nhỉ - Lâm Vụ thầm nghĩ.

Sáng nay Lâm Vụ không có lịch ra ngoài gặp mặt khách hàng, vả lại ngoài trời đang mưa to.

Cô bận rộn trong văn phòng suốt buổi sáng, đến gần tới giờ cơm trưa, Triệu Vũ Hân gõ cửa phòng cô rồi hỏi: “Luật sư Lâm, hôm nay chị có muốn gọi thức ăn ngoài không?”

Lúc này Lâm Vụ mới nhận ra thời gian trôi qua nhanh quá. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, chần chờ giây lát rồi đáp: “Không cần, tôi xuống lầu ăn cơm.”

Ánh mắt Triệu Vũ Hân sáng bừng: “Chị định xuống quán cơm ở dưới lầu ạ? Vậy chị có muốn ăn cùng bọn em không?”

Lâm Vụ nâng mắt lên, cười hỏi: “Ở bên dưới có quán cơm mới khai trương à?”

Triệu Vũ Hân gật đầu: “Đúng là có quán cơm Vân Nam vừa mới khai trương hôm nay. Ba ngày khai trương đầu tiên có giảm giá.”

“Được.” Lâm Vụ không đắn đo quá lâu: “Bọn em có mấy người?”

Triệu Vũ Hân liệt kê: “Bọn em và hai trợ lý của luật sư Vu, tổng cộng có khoảng bốn, năm người.”

Lâm Vụ gật đầu: “Được, em bảo với mọi người là trưa nay tôi mời cơm.”

Triệu Vũ Hân trả lời, vội vàng ra ngoài báo tin tốt này với các đồng nghiệp.

Công ty luật Hạng Hợp không quản lý chặt chẽ thời gian làm việc của các nhân viên. Trong hầu hết các tình huống, vì để tránh giờ ăn trưa cao điểm, các nhân viên trong công ty luật đều sẽ xuống dưới ăn cơm trước giờ nghỉ trưa mười mấy, hai mươi phút.

Mười một giờ bốn mươi phút, Triệu Vũ Hân tới nơi này gọi Lâm Vụ.

Lâm Vụ khép tài liệu lại, đứng dậy đi xuống lầu ăn cơm cùng mọi người.

Từ tầng một đến tầng sáu trong tòa nhà trung tâm tài chính CBD là khu thương mại, với nhiều cửa hàng thức ăn, trang phục, trang sức, làm đẹp v.v… Ngoài ra ở tầng 6 còn có một căng tin với thức ăn chất lượng cao mà giá cả rất phải chăng.

Quán cơm Vân Nam vừa khai trương tọa lạc ở tầng bốn. Lâm Vụ và các đồng nghiệp qua đó, chọn ngồi ở một chiếc bàn tròn lớn.

“Chúng ta gọi món trước.” Lâm Vụ nhận lấy menu mà phục vụ đưa cho, thoáng nhìn rồi nhẹ nhàng nói: “Mọi người đừng xót ví của tôi, muốn ăn gì thì cứ gọi nhé.”

Triệu Vũ Hân hiểu rõ con người Lâm Vụ nhất, vì vậy cô ấy mỉm cười nói: “Đúng, luật sư Lâm đã bảo chúng ta không khách sáo thì chúng ta phải gọi nhiều món hơn, ăn sập ví của luật sư Lâm luôn.”

Lâm Vụ chống cằm: “Vậy thì làm khó mọi người quá.”

Nghe vậy, các đồng nghiệp đều bật cười.

Trong lúc đợi đồ ăn, một đồng nghiệp ngồi chéo với Lâm Vụ nhận một cuộc điện thoại, sau đó nhìn cô.

Lâm Vụ khó hiểu, đợi cô ấy nói chuyện điện thoại xong mới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Luật sư Vu về rồi.” Người vừa lên tiếng là trợ lý của Vu Tân Tri - luật sư công ty luật Hạng Hợp: “Anh ấy bảo tôi mua một phần cơm trưa mang lên cho anh ấy.”

Lâm Vũ hiểu rõ, bình tĩnh nói: “Cô hỏi anh ấy có muốn xuống đây ăn cùng mọi người không.”

Đồng nghiệp đó ngạc nhiên: “Để tôi hỏi anh ấy xem sao.”

Khi nhận được câu trả lời Vu Tân Tri sẽ xuống ăn cùng, Lâm Vụ bảo phục vụ mang thêm một bộ bát đũa lên đây.

Chưa được vài phút, Vu Tân Tri đã đến.

“Chào luật sư Vu.” Mấy đồng nghiệp đứng dậy chào hỏi anh ấy. Trợ lý của Lâm Vụ còn nhường ghế bên cạnh Lâm Vụ cho anh ấy.

Vu Tân Tri ngồi xuống, mỉm cười: “Cảm ơn, nghe nói hôm nay luật sư Lâm mời khách đúng không?”

Lâm Vụ trêu ghẹo trả lời: “Cho luật sư Vu một cơ hội cắt thịt tôi, xem xem anh còn muốn thêm gì nữa không.”

Cô tiện tay đưa menu cho anh ấy.

Vu Tân Tri xua tay: “Lát nữa ăn không đủ hẵng gọi thêm, anh đoán mọi người đã gọi nhiều lắm rồi.”

Anh ấy nói đúng sự thật.

Vu Tân Tri không muốn gọi thêm món nên Lâm Vụ không cưỡng ép.

Chốc lát sau, những món mà họ gọi lần lượt được mang lên, mọi người vừa nói vừa cười, bầu không khí vô cùng thoải mái.

Các luật sư trong công ty luật Hạng Hợp đều còn khá trẻ, vì vậy không có sự phân cấp rõ ràng giữa luật sư, trợ lý và các đồng nghiệp khác. Ngoài thời gian làm việc ra, Lâm Vụ, các luật sư, trợ lý luật sư, thậm chí đến cả nhân viên lễ tân và tài chính đều có thể trò chuyện với nhau.

Khi Trần Trác và các đồng nghiệp đi ngang qua quán cơm, anh vô tình bắt gặp  nụ cười tươi tắn hiếm hoi nở rộ trong quán cơm được trang hoàng vô cùng độc đáo.

Tính cách Lâm Vụ lạnh lùng nhưng vẻ ngoài đẹp đến mức choáng ngợp. Vì vậy mỗi khi cô cười lên đều đẹp xuyến xao lòng người.

Trần Trác dừng bước, trợ lý Uông Lập Quần ở bên cạnh anh nhận ra sự khác thường của anh. Anh ấy nhìn quán cơm trước mặt theo tầm mắt của Trần Trác, khó hiểu hỏi: “Tổng giám đốc Trần, đây là một quán cơm vừa mới khai trương, hay là chúng ta thử ăn bữa trưa ở chỗ này nhé?”

Trần Trác liếc nhìn Uông Lập Quần, mặt mày lạnh lùng khẽ “ừ” đáp: “Hỏi xem còn bàn hay không.”

Mọi người cùng bước vào quán cơm.

Vì quán cơm không có phòng riêng, Trần Trác không ngại ngồi ở không gian chung bên ngoài.

“Tổng giám đốc Trần, anh muốn ngồi ở đâu?” Uông Lập Quần hỏi.

Trần Trác nhìn xung quanh, chọn một vị trí khá ổn.

Sau khi ngồi xuống, anh mới ngước lên nhìn xéo qua một hướng. Lâm Vụ ngồi ngay ngắn trên ghế, dù cô đang cười nhưng cơ thể không nghiêng ngả qua hai bên.

Nhưng người đàn ông ngồi cạnh cô thì lại khác.

Khi đồng nghiệp ngồi đối diện Lâm Vụ lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp hình, rõ ràng anh ấy đã nhích đến gần Lâm Vụ.

Trần Trác nhìn đăm đăm sang bên đó, hơi nheo mắt lại rồi nhếch môi cười.

Nhận ra anh đang không vui, vị phó tổng giám đốc ngồi cạnh anh hoang mang hỏi: “Sếp Trần, có chuyện gì vậy?”

Phó tổng giám đốc nọ làm việc ở chi nhánh bên này nên không thân với Trần Trác - người vừa được điều từ trụ sở chính qua đây, cũng không biết gì về anh.

Tất nhiên dạo gần đây phó tổng giám đốc đã hỏi thăm đủ chỗ thì biết tổng giám đốc điều hành mới được bổ nhiệm này là người cuồng công việc nổi tiếng, làm việc nghiêm khắc, dù đối nội hay đối ngoại đều như vậy. Hơn nữa anh ghét những quy tắc ngầm ở chốn công sở, một khi làm việc dưới trướng của anh, những thủ đoạn mờ ám trong làm ăn đều không phát huy được tác dụng.

Anh là kiểu lãnh đạo cứng mềm đều không chịu, cả đối tác lẫn đối thủ đều rất khó nắm bắt được tính tình và sở thích của anh.

Vì lẽ đó, khi nghe trợ lý của Trần Trác nói muốn ăn cơm tại quán cơm bình thường này, dù phó tổng giám đốc không hiểu nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

“...”

“Không có gì.” Trần Trác thôi không nhìn nữa, cất giọng lạnh nhạt: “Gọi món đi.”

Uông Lập Quần cũng được điều từ trụ sở chính đến đây theo Trần Trác nên rất hiểu về con người anh. Thấy vẻ mặt sầm sì của anh, trợ lý Uông bèn nhìn xung quanh. Lúc gặp người ngồi ở chiếc bàn chếch đối diện với họ, anh ấy nhìn sang bên đó, lòng đã hiểu rõ.

Phó tổng giám đốc nơm nớp lo sợ, không biết nên làm gì cho phải.

Trần Trác giao nhiệm vụ gọi món cho trợ lý, còn mình cúi đầu nghịch điện thoại. Anh mở khung chat trên WeChat những mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không gửi tin nhắn đi.

Cùng lúc đó, Lâm Vụ lơ đãng thoáng thấy Trần Trác cũng ở nơi này.

Lần đầu nhìn thấy anh, cô còn tưởng mình bị hoa mắt.

Đợi khi nhìn kỹ lại, bắt gặp gương mặt quen thuộc với hàng mi cụp xuống, khóe môi mím chặt, cô mới giật thót tim… Đó đúng là Trần Trác.

Nghĩ lại thì hai người làm việc chung một tòa nhà, bên dưới cũng chỉ có mấy quán cơm, vì vậy hai người vô tình chạm mặt nhau là chuyện rất bình thường.

Có điều Lâm Vụ không ngờ người không thích khách sạn bình thường, cảm thấy khách sạn bình thường không sạch sẽ và không được vệ sinh, do đó thuê hẳn một phòng trong khu chung cư cao cấp một năm lại đi ăn ở một nơi như thế này.

Điều này không hợp với tính cách của Trần Trác chút nào.

Lâm Vụ suy nghĩ nhưng không để ý thấy mình vẫn đang nhìn người ta.

Cho đến khi người đối diện ngước lên nhìn thẳng vào cô, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, Lâm Vụ mới phát hiện ra và giả vờ điềm tĩnh dời tầm mắt sang nơi khác.

Nhận ra cô né tránh mình, Trần Trác vô thức nhoẻn miệng cười.

Khi đã ăn gần xong, Lâm Vụ đứng dậy đi vệ sinh, tiện thể thanh toán tiền cơm.

Khi ra khỏi buồng vệ sinh, cô bước thẳng đến bồn rửa tay để rửa tay, hoàn toàn không nhìn người đứng bên cạnh.

Tiếng nước chảy róc rách vang lên.

Lâm Vụ rửa tay xong, lấy khăn giấy ở bên cạnh lau khô tay rồi mới ném khăn giấy vào thùng rác.

Khi cô định cất bước ra ngoài, người bên cạnh mới gọi cô: “Luật sư Lâm.”

Lâm Vụ quay đầu, quanh co lòng vòng nhắc nhở anh: “Tổng giám đốc Trần có phiên tòa nào cần giải quyết à?”

Nếu không có phiên tòa nào cần giải quyết thì lúc này giữa hai người không có gì cần nói cả, bởi vì họ là hai người xa lạ không quen biết nhau.

Trần Trác: “…”

Nghe ẩn ý trong câu nói của Lâm Vụ, Trần Trác bất đắc dĩ nhưng cũng buồn cười.

Không hổ là người đẹp băng giá, khó cưa cẩm và không thể cưa cẩm nhất trong ngành.

“Tổng giám đốc Trần?” Thấy Trần Trác cong môi cười, Lâm Vụ hơi bối rối: “Nếu không có gì thì tôi đi trước nhé.”

Trần Trác cất tiếng đúng lúc: “Có.”

Lâm Vụ nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt tỏ ý hỏi có việc gì.

Trần Trác: “Đúng là tôi có việc cần bàn với luật sư Lâm. Không biết chừng nào luật sư Lâm mới có thời gian?”

Lâm Vụ ngạc nhiên, bỗng nghĩ đến một việc mà các đồng nghiệp trong công ty luật đã từng thảo luận trước đó. Nội bộ công ty đầu tư mà Trần Trác vừa tiếp nhận xảy ra sai sót nghiêm trọng nhưng Lâm Vụ không biết cụ thể ở phương diện nào. Hiện tại cô đang nhận rất nhiều án kiện nên không có thời gian quan tâm chuyện đó.

Cô chỉ loáng thoáng nghe thấy trong lúc mọi người tán gẫu với nhau.

Giờ nghe Trần Trác nói vậy, cô vô thức hỏi: “Hiện tại anh làm việc cho công ty này hả?”

Trần Trác gật đầu.

Lâm Vụ ngạc nhiên: “Phòng Pháp chế của công ty đâu?”

Trần Trác mỉm cười, dứt khoát đáp: “Năng lực của bọn họ không đủ.”

Nghe vậy, Lâm Vụ bỗng muốn hỏi tổng giám đốc Trần tìm tôi là vì cảm thấy năng lực của tôi đủ tiếp nhận vụ án này à?

Nhưng nếu nói như vậy thì có khác gì đánh giá thấp bản thân. Nếu Trần Trác quyết định tìm cô thì tất nhiên đã tìm hiểu thông tin về cô, cũng biết rõ những án kiện mà cô từng đảm nhận, chứ không phải tìm cô chỉ vì mối quan hệ mập mờ không thể phơi bày ra ánh sáng giữa hai người.

Lâm Vụ và Trần Trác biết nhau thời gian dài như vậy, tuy chưa tìm hiểu sâu về công việc của đối phương nhưng cô cảm nhận được Trần Trác không phải người làm việc theo cảm tính.

Phong cách làm việc của anh rất quyết đoán và có tổ chức.

Nghĩ đến đây, Lâm Vụ nói: “Gần đây tôi rất bận.”

Trần Trác nhướng mày.

Lâm Vụ lườm anh: “Nếu tổng giám đốc Trần thành tâm muốn hợp tác cùng tôi thì có thể liên lạc với trợ lý của tôi, đặt lịch hẹn thời gian gặp mặt với tôi.”

Sau khi nói xong, Lâm Vụ không ở trong nhà vệ sinh nữa mà đi ra ngoài.

Quay lại công ty luật, Lâm Vụ liếc nhìn ảnh đại diện vô cùng yên tĩnh, chỉ liên lạc với mình vài câu vào thứ sáu, rồi mở máy tính lên tìm kiếm thông tin về công ty đầu tư ở tầng trên.

Tạm thời thông tin được công bố trên mạng không quá nhiều, Lâm Vụ không góp nhặt được gì cả.

Cô vốn cho rằng Trần Trác đã nói hết mọi chuyện, có lẽ chiều hôm đó sẽ đặt lịch hẹn với trợ lý của mình.

Song trước khi tan tầm, cô vẫn không nhận bất cứ thông báo về cuộc hẹn nào từ trợ lý cả.

Nhất thời, Lâm Vụ không chắc Trần Trác chỉ đùa mình hay là… Vẫn chưa kịp hẹn.

Khi nhận ra bản thân nghĩ về anh quá nhiều, Lâm Vụ vội vàng đuổi cái tên Trần Trác ra khỏi đầu. Những người và những việc không quan trọng thôi mà, không đáng để cô lãng phí nhiều thời gian.

Mười giờ tối, Lâm Vụ tan tầm về đến nhà, cảm thấy cõi lòng cứ xao động khó tả, có lẽ chỗ nào đó không thoải mái nhưng cô không thể nói rõ đó là nơi nào.

Sự khó chịu đó cứ kéo dài liên tục đến sáng hôm sau. Lâm Vụ vừa đến văn phòng không lâu thì nhận được thông báo Lý Hạng mở cuộc họp.

Cô đồng ý, thu dọn đồ đạc đi đến phòng họp.

Lâm Vụ đến phòng họp, vừa ngồi vào ghế, chưa nói với luật sư bên cạnh được mấy câu thì Lý Hạng đã dẫn vài người bước vào.

“Xin giới thiệu với mọi người, vị này là Trần Trác, tổng giám đốc điều hành công ty đầu tư Phong Hành…”

Nghe được cái tên quen thuộc, Lâm Vụ vô thức ngẩng đầu lên…

Sau đó cô và người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu nhìn thẳng vào nhau.

Lý Hạng giới thiệu những luật sư đang có mặt với Trần Trác.

Khi giới thiệu đến Lâm Vụ, Trần Trác vươn tay ra với cô, gương mặt điển trai rất nhã nhặn, giọng trầm trầm: “Chào luật sư Lâm, tôi đã nghe thấy danh tiếng của cô từ lâu.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play