Đêm khuya, dưới tầng hầm đỗ xe của cao ốc văn phòng lặng ngắt như tờ, Lâm Vụ đi sau Trần Trác mấy bước, hơi lưỡng lự khi lần đầu tiên ngồi vào xe của anh. Tiếc rằng chung quanh không có nơi nào phù hợp để trò chuyện hơn chiếc xe này.
Ánh đèn sáng ngời trong tầng hầm đỗ xe chiếu nghiêng từ nơi xa đến trước mui xe.
Sau mấy giây yên tĩnh, Lâm Vụ nhận thấy người bên cạnh liếc nhìn mình: “Trò chuyện ở đây à?”
Lâm Vụ khẽ “ừ”, giọng điệu khá quyết đoán: “Chỉ có 5 phút thôi, tổng giám đốc Trần còn định đi đâu trò chuyện?”
Trần Trác nhướng mày, không hề che giấu nhìn vào gương mặt cô.
Lâm Vụ không ngẩng đầu, chỉ cúi đầu xem đồng hồ: “Còn 4 phút 40…”
Cô chưa kịp nói nốt chữ “giây” thì Trần Trác thình lình nhoài người lại gần, dứt khoát chặn đôi môi cô, không cho cô cơ hội nói hết câu. Thậm chí anh còn được nước lấn tới mà cắn môi dưới của cô, dùng lưỡi cạy mở hàm răng ngậm chặt của cô để xâm nhập vào bên trong.
“…”
Lâm Vụ ngạc nhiên trong giây lát, đến khi hoàn hồn, cô muốn đẩy anh ra nhưng chẳng khác nào châu chấu đá xe, cô không thể đẩy người đàn ông trước mắt ra dù chỉ một chút.
Không còn cách nào khác, cô đành dùng phương pháp ngốc nghếch nhất ép người đàn ông dừng lại.
“Shhh…” Trần Trác bị đau nên đành rời khỏi đôi môi Lâm Vụ. Anh giơ tay vuốt ve khóe môi bị cô cắn rách, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Em tàn nhẫn quá vậy?”
Lâm Vụ xị mặt trừng anh, nhìn khóe môi bị rỉ máu của anh mà không nói một lời.
Hai người giằng co mấy giây, Trần Trác cụp mắt xuống, cất lời trước: “Xin lỗi.”
Hàng mi dài của Lâm Vụ khẽ run lên, nét mặt băng giá nhắc nhở: “Anh còn ba phút.”
Không hổ là luật sư. Trần Trác không nhịn được nghĩ bụng, vào thời điểm này mà vẫn tuân thủ thời gian một cách nghiêm ngặt như vậy.
Sau khoảnh khắc im lặng, Trần Trác ngồi thẳng người dậy rồi chăm chú nhìn về khoảng không rộng lớn phía trước: “Sao hồi sáng em không trả lời tin nhắn của tôi?”
Lâm Vụ trả lời ngắn gọn: “Có gì mà phải trả lời.”
Trần Trác: “…”
Anh bị cứng họng, không khỏi nâng tay xoa trán: “Em giận tôi à?”
“Không.” Lâm Vụ quay sang nhìn anh, trả lời thẳng thắn: “Quan hệ giữa tôi và tổng giám đốc Trần còn chưa đến nỗi khiến tôi giận vì chuyện cỏn con đó.”
Lâm Vụ rất biết cách ăn nói như cứa vào tim người ta. May mà Trần Trác đã quen với thái độ của cô, hơn nữa anh tự biết mình đuối lý nên không dám ý kiến ý cò với những lời cô vừa nói. Do đó, khi nghe cô nói lời này, anh chẳng những không giận mà còn cười, khóe môi cong lên biểu lộ dáng vẻ vừa ngả ngớn vừa nhã nhặn, phụ họa: “Cũng đúng.”
Lâm Vụ thôi không nhìn anh nữa mà quay sang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ: “Anh biết tôi làm việc ở đây từ hồi nào?”
“Rất lâu trước kia.” Trần Trác không trả lời thời gian cụ thể.
Lúc này Lâm Vụ cũng quên hỏi chuyện đó, chỉ tò mò: “Sao anh biết?”
Trần Trác im lặng trong giây lát mới hỏi: “Em còn nhớ lần chúng ta tình cờ gặp nhau ở trạm dừng chân của tàu cao tốc hồi trước không?”
…
Đó là một lần gặp gỡ tình cờ ngoài cuộc hẹn tối thứ sáu của Lâm Vụ và Trần Trác tại thành phố lớn này, đồng thời cũng là cơ duyên để bắt đầu giao kèo “gặp nhau vào tối thứ sáu hàng tuần” giữa hai người.
Sau cuộc hẹn lần thứ hai, Lâm Vụ đã biết đáp án đối với chuyện mình ngủ được là nhờ làm tình hay là nhờ ở cạnh Trần Trác. Vì vậy, sáng hôm sau tỉnh dậy, cô tuân theo suy nghĩ trong lòng và sự lựa chọn của bản thân, đề nghị Trần Trác tiếp tục mối quan hệ này.
Chẳng qua Lâm Vụ không ngờ Trần Trác sẽ từ chối.
Anh bảo là không được.
Lúc ấy Lâm Vụ sững sờ hồi lâu, không nhịn được hỏi: “Tại sao?”
Lần đầu tiên hai người đến khách sạn, cô đã xác nhận lại với Trần Trác rằng anh không có bạn gái, càng không có đối tượng đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau. Quan trọng hơn hết, cô cảm nhận được Trần Trác thích cơ thể mình. Anh có dục vọng mãnh liệt đối với cô.
Nghe cô hỏi, Trần Trác cũng hơi ngỡ ngàng.
Anh chăm chú nhìn cô, trong mắt anh là sự đánh giá, dò xét, hòa lẫn với cảm xúc khó hiểu nào đó mà Lâm Vụ không thể nắm bắt được.
Trong giây lát, không chờ Trần Trác trả lời, Lâm Vụ đã nói tiếp: “Anh cũng rất hưởng thụ mà, không phải sao?”
Trong hai lần phóng túng vừa qua, không phải chỉ có mình cô hưởng thụ, rõ ràng Trần Trác cũng rất phấn khởi.
Trần Trác lặng thinh.
Một lát sau, ngay khi Lâm Vụ nghĩ rằng không nên ép uổng người khác thì anh bất ngờ hỏi cô: “Vì sao em muốn giữ mối quan hệ này?”
Lâm Vụ sững sờ, định trả lời rằng vì tôi có thể ngủ rất ngon giấc trong những lần hẹn gặp anh nhưng câu trả lời này không thỏa đáng lắm. Cô và Trần Trác còn chưa thân thiết đến mức đó, cô sợ Trần Trác nghĩ mình bị điên. Vì vậy sau mấy giây trầm tư, cô nhìn anh và nói: “Anh rất đẹp trai, vóc dáng không tệ, ý thức phục vụ cũng không tệ lắm…”
Cô đánh giá “không tệ” mấy lần liền khiến Trần Trác buồn cười. Anh nhướng mày, nghiêng đầu cười khẽ, híp mắt bắt bẻ: “Chỉ không tệ thôi hả?”
Lâm Vụ cứng họng.
Trần Trác ngắm nghía biểu cảm lúng túng của cô, lúc này mới nhếch môi mỏng: “Em cứ tiếp đi.”
Tiếp cái gì mà tiếp? Lâm Vụ nghĩ.
Một giây sau, cô mới nhận ra Trần Trác đang bảo mình tiếp tục nghĩ ra lý do nào đó thuyết phục anh chấp nhận giữ mối quan hệ không chính đáng này với mình.
“Chúng ta có duyên với nhau.” Nhận thấy Trần Trác có vẻ hơi bị thuyết phục, Lâm Vụ chợt nghĩ tới lời nói của Hà Gia Vân hôm qua: “Anh không thấy thế à?”
Lần đầu tiên là tình cờ gặp gỡ trong quán bar. Lần thứ hai, tuy không thể gọi là tình cờ gặp gỡ nhưng khi cô chạy tới, anh vẫn chưa kịp rời đi.
Nghe đến đây, đôi mắt trong vắt của Trần Trác nhìn cô: “Hửm?”
“Hai lần gặp gỡ trong quán bar mà không được gọi là có duyên sao?” Lâm Vụ hỏi.
Trần Trác mỉm cười, nhìn thẳng vào cô: “Lần đầu tiên là vậy.” Còn lần thứ hai không phải.
Lâm Vụ ngừng thở, hiểu ý của anh. Có lẽ anh biết cuộc gặp gỡ thứ hai của họ là vì có người bí mật báo tin cho cô.
“Vậy anh có muốn thử không?” Lâm Vụ nghĩ ngợi, bỗng đề nghị: “Thử xem chúng ta có thể tình cờ gặp nhau lần thứ ba không? Nếu có thì anh hãy đồng ý yêu cầu của tôi, anh thấy thế nào?”
Cô thương lượng với Trần Trác.
Mặc dù các cụ có câu “quá tam ba bận” nhưng Thượng Hải rất lớn, nếu họ có duyên gặp nhau lần thứ ba mà không nhờ vào sự giúp đỡ của bất kỳ ai thì đã đủ chứng minh rằng họ thật sự có duyên phận với nhau.
Trần Trác đồng ý với lời đề nghị của Lâm Vụ.
Trước khi rời đi, anh nhắc nhở cô: “Thượng Hải rộng lớn lắm.”
Lúc ấy Lâm Vụ đang ngồi trên bàn ăn, mỉm cười nhìn anh: “Tôi biết, như vậy mới coi là thử thách, không phải sao?”
Cô thích những điều thử thách.
Trần Trác không còn lời nào để nói. Chẳng qua trước khi đi, anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Lâm Vụ, hẹn gặp lại lần sau.”
Lâm Vụ: “… Hẹn gặp lại lần sau.”
“Hẹn gặp lại lần sau” của hai người là vào ba ngày sau.
Lâm Vụ cũng rất ngạc nhiên vì cuộc gặp gỡ lần thứ ba của họ lại đến nhanh như thế.
Hôm ấy Lâm Vụ dẫn trợ lý đi gặp một khách hàng. Nhà của khách ở khu vực khá hoang vu, trong một thị trấn nhỏ lân cận Thượng Hải, lái xe đến đó mất khoảng ba tiếng. Lâm Vụ và trợ lý ra ngoài vào buổi sáng, sau khi gặp khách hàng và trao đổi xong xuôi thì đã là 3 giờ chiều. Xui rủi thế nào mà chiều hôm ấy trời mưa rả rích không ngớt, có một vụ tai nạn giao thông xảy ra trên đường cao tốc dẫn tới tình trạng mấy con đường giao thông tắc nghẽn. Buổi trưa Lâm Vụ và trợ lý chưa ăn uống gì, lúc này đã đói đến nỗi bụng đánh trống ầm ĩ.
Lâm Vụ không chút do dự lái xe rẽ vào trạm dừng chân gần đó, chuẩn bị ăn một chút gì đó rồi mới về Thượng Hải.
Lúc mới đi vào trạm dừng chân, Lâm Vụ hoàn toàn không chú ý tới Trần Trác. Cô gọi một bát mì ăn liền rồi cùng trợ lý ngồi trên ghế tròn, đang định ăn thì chợt nghe hai cô gái trẻ bên cạnh reo lên: “Bên kia có anh chàng đẹp trai lắm kìa!”
Lúc ấy Lâm Vụ không nghĩ nhiều, chỉ chuyên chú nhìn bát mì ăn liền trước mặt mình. Mãi tới khi hai cô gái kia nói rằng anh chàng đẹp trai cứ nhìn về phía họ, Lâm Vụ cảm nhận được có một ánh mắt mãnh liệt đang dõi theo mình bèn ngẩng đầu theo phản xạ. Khi thấy Trần Trác ở cách đó không xa, đôi mắt cô mở thật to, không dám tin vào mắt mình.
Sao Trần Trác lại ở đây?
Lâm Vụ thoáng ngây người, khi trợ lý nói với cô rằng mì ăn liền chín rồi, cô mới hoàn hồn, cố giả vờ bình tĩnh ăn hết bát mì. Sau đó cô nhìn sang bên cạnh thì thấy Trần Trác đang đi đến một chỗ khác.
Lâm Vụ nghĩ ngợi ba giây rồi đứng dậy: “Vũ Hân, tôi sang bên kia đi lòng vòng chút xíu, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi hẵng lên đường.”
Triệu Vũ Hân đang tán dóc với bạn trai nên không hỏi nhiều: “Vâng ạ.”
Lâm Vụ đứng dậy đi ra ngoài. Lúc đi đến chỗ cửa mà Trần Trác rời đi, cô lại không thấy hình bóng quen thuộc ấy đâu.
Tiếng quẹt bật lửa vang lên từ bên cạnh, Lâm Vụ lập tức quay đầu nhìn sang, thấy Trần Trác đang đứng tựa vào chân tường.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Lâm Vụ không nhúc nhích, Trần Trác cũng đứng yên.
Một lát sau, Trần Trác gọi tên cô: “Lâm Vụ.”
Lâm Vụ ngước lên, giọng nói rất nhẹ: “Sao?”
Trần Trác lấy điện thoại ra, ung dung nói: “Em không định trao đổi phương thức liên lạc với tôi à?”
Chẳng có gì là phiền phức cả.
Hai lần trước hai người chỉ trao đổi họ tên chứ không trao đổi phương thức liên lạc, bởi vì họ không muốn tiếp tục liên lụy với nhau. Nhưng giờ đây, nếu họ muốn duy trì một mối quan hệ thân mật trong thời gian dài việc trao đổi phương thức liên lạc sẽ là bước đầu tiên.
Lần đó hai người chạm mặt trong trạm dừng chân cao tốc, chỉ trao đổi phương thức liên lạc với nhau rồi chia tay.
Lúc rời đi, Lâm Vụ mới chợt nhớ mình quên không hỏi anh làm gì ở nơi đó. Sau này cô lại cảm thấy mình thật ngốc nghếch, ở trong trạm dừng chân thì có thể làm gì? Còn có thể làm gì khác ngoài việc nghỉ ngơi dưỡng sức?
“…”
…
Nhớ lại lần gặp gỡ ấy, Lâm Vụ vỡ lẽ: “Từ lần đó anh đã biết tôi làm việc ở đây rồi à?”
Trần Trác trả lời: “Lúc ấy trong nhóm của tôi có một đồng nghiệp từng thấy em trên tòa, cậu ấy có ấn tượng với em.”
Trên đường về, người kia còn hào hứng nói với họ rằng anh ấy gặp lại một cô gái xinh đẹp là người quen, luật sư của công ty luật Hạng Hợp, người đẹp băng giá nổi tiếng trong ngành.
Các đồng nghiệp khác trêu ghẹo: “Ở đâu? Nhìn thấy người đẹp mà sao không giới thiệu cho chúng tôi làm quen?”
Anh chàng đồng nghiệp nhún vai, bảo: “Tôi từng gặp cô ấy nhưng cô ấy lại không có ấn tượng gì về tôi, sao tôi có thể giới thiệu cho các anh làm quen được?”
Nghe Trần Trác giải thích, Lâm Vụ hơi ngạc nhiên: “Tôi từng làm việc với anh ấy à?”
“Không.” Trần Trác liếc cô: “Em sẽ quên người từng làm việc cùng mình sao?”
Lâm Vụ: “Trong tình huống bình thường thì không có chuyện đó.”
Sau khi biết Trần Trác biết nơi làm việc của mình từ trước, Lâm Vụ không khỏi buồn bực: “Thế sao hồi trước anh không nói với tôi?”
Trần Trác nhìn cô, không cần nói cũng hiểu.
Anh nên nói như thế nào đây? Lâm Vụ không thích trò chuyện về công việc của mình, thi thoảng tán gẫu đôi câu vài lời thì cũng chỉ nói sơ qua rồi thôi, hoặc hỏi Trần Trác một vài vấn đề liên quan tới thị trường chứng khoán. Hai người đều giữ chừng mực khi nhắc đến công việc của mình, đối phương hỏi gì thì mình đáp nấy, tuyệt đối không nhiều lời.
Lâm Vụ chưa bao giờ hỏi Trần Trác làm việc ở công ty nào. Cô chỉ nghe loáng thoáng lúc Trần Trác nghe điện thoại, người ở bên kia gọi anh là tổng giám đốc Trần, vì vậy cô cũng bắt đầu gọi anh là tổng giám đốc Trần. Nhưng cụ thể tổng giám đốc công ty nào thì cô không hỏi, Trần Trác cũng không giải thích.
Lâm Vụ: “…”
Nét mặt cô chợt cứng đờ, mím môi rồi nói: “Nhưng anh có thể báo trước với tôi là công việc của anh có sự thay đổi mà?”
Trần Trác điềm tĩnh đáp: “Quyết định này hơi đột ngột, đây là lỗi của tôi.”
Thái độ nhận lỗi của Trần Trác quá tốt, tốt đến mức khiến Lâm Vụ không thể vạch lá tìm sâu.
Cô không nói một lời, cũng không thể thốt ra những lời mà cô chuẩn bị sẵn sẽ nói với anh trước khi tan tầm.
Im lặng trong giây lát, Lâm Vụ nghiêng đầu: “Tổng giám đốc Trần.”
Trần Trác quay sang, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm: “Sao?”
Lâm Vụ không khỏi hoảng hốt trước ánh mắt đẹp đến nao lòng của anh, ngay sau đó cô bình tĩnh lại, nói: “Chuyện công việc của anh thay đổi… Tôi không có quyền can thiệp, cũng không thể nói gì hơn. Nhưng tôi mong rằng giao kèo giữa chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng vì công việc của anh.”
Lâm Vụ đang nhắc Trần Trác rằng nếu muốn tiếp tục giữ mối quan hệ lúc trước thì không thể làm trái với giao kèo ban đầu. Cho dù hiện giờ họ làm việc trong cùng một tòa nhà, chỉ cách nhau mấy tầng lầu nhưng ban ngày, họ vẫn phải giả vờ là người dưng không quen nhau.
Lâm Vụ không thích biến cố. Cô là kiểu người rất ghét mọi chuyện bị chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, nằm ngoài dự đoán của mình, khiến mình mất khả năng kiểm soát mọi thứ.
Cô thích mọi chuyện tiến hành theo kế hoạch, phát triển dần từng bước.
Trần Trác không hề ngạc nhiên trước những lời nói của cô. Anh khẽ nhếch môi, nét mặt lạnh lùng: “Luật sư Lâm.”
Anh nhìn cô: “Trí nhớ của tôi rất tốt.”
Lâm Vụ ngơ ngẩn: “Thế thì tốt.”
Cô cảm thấy may mắn vì Trần Trác vẫn tuân thủ giao kèo của họ. Tuy nhiên đi kèm với sự may mắn ấy là cảm giác bực dọc mà chính Lâm Vụ cũng không thể giải thích nguyên nhân do đâu.
Sau khi trò chuyện xong, đã đến lúc Lâm Vụ nên về nhà.
Cô chần chờ nhìn người ngồi trên ghế lái: “Nếu tổng giám đốc Trần không muốn nói thêm lời nào thì tôi xin phép đi trước.”
Trần Trác nhìn lướt qua thời gian: “Em lái xe đi làm à?”
Lâm Vụ: “Không phải.”
“Vậy thì để tôi đưa em về.” Trần Trác nói.
Lâm Vụ trả lời theo phản xạ: “Không cần đâu.” Cô từ chối khéo, nhân tiện nhắc Trần Trác: “Chúng ta đã hứa…”
Không chờ cô nói hết câu, Trần Trác đã lạnh lùng cất lời: “Khuya rồi.”
Anh biết cô là người khó gần, trái tim sắt đá nhưng lúc này đã khuya rồi. Để tránh Lâm Vụ từ chối một lần nữa, anh nói thêm: “Luật sư Lâm cứ yên tâm, tôi vẫn ghi nhớ giao kèo giữa hai ta.”
Trần Trác biết Lâm Vụ không muốn tiết lộ địa chỉ nhà riêng của mình. Vào thời điểm nào đó, cô rất cảnh giác nhưng cũng có một số thời điểm cô hoàn toàn không cảnh giác chút nào.
Trần Trác đã nói đến nước này rồi mà Lâm Vụ vẫn từ chối thì quả thật là không biết điều. Không còn cách nào khác, cô chỉ đành báo địa chỉ nhà riêng của mình.
Trần Trác nhập địa chỉ vào hệ thống dẫn đường, sau đó lái xe chạy ra tầng hầm.
Hai người không tiếp tục trao đổi mà ăn ý giữ im lặng.
Vào đêm khuya, đường sá chỉ lác đác đôi ba bóng xe cộ, Trần Trác lái xe vừa ổn định vừa nhanh chóng. Chưa đầy hai mươi phút sau, Lâm Vụ đã thấy khu chung cư nhà mình.
Khi Trần Trác dừng xe chờ đèn đỏ ở ngã rẽ thứ hai gần khu chung cư, cô chỉ vào chỗ cho phép đỗ xe gần đó, nói: “Lát nữa anh cho tôi xuống ở đó là được.”
Nơi này cách khu chung cư mấy trăm mét, cô đi bộ về là được.
Trần Trác liếc nhìn hệ thống chỉ đường, lạnh nhạt nói: “Vẫn chưa đến nơi.”
“Tôi muốn xuống xe trước.” Lâm Vụ lại khăng khăng từ chối.
Trần Trác khựng lại, nhẹ nhàng gõ vô lăng, chậm rãi hỏi: “Trong khu chung cư này có đồng nghiệp của em sao?”
Lâm Vụ: “… Không có.”
Trần Trác gật gù, giọng dịu đi: “Vậy là có người chờ em trước cổng chung cư?”
Lâm Vụ: “…”
Nghe giọng điệu mỉa mai của Trần Trác, Lâm Vụ không khỏi cạn lời, nhất thời không biết nên cãi lại như thế nào.
Cô đấu tranh tâm lý trong giây lát, cuối cùng dứt khoát buông xuôi mọi chuyện, nói nhanh như chớp: “Làm phiền tổng giám đốc Trần quẹo vào tầng hầm đỗ xe của khu chung cư nhà tôi ở ngã rẽ kế tiếp, đưa tôi tới tận cửa thang máy luôn nhé.”
Từ cổng khu chung cư, Lâm Vụ phải đi bộ ba phút mới đến tòa chung cư mà cô đang sống. Nếu Trần Trác muốn đưa cô về thì cô cho anh đưa tới tận nơi luôn.
Trần Trác: “… Được thôi.”
Xe hơi tiến vào tầng hầm đỗ xe trong khu chung cư. Dựa theo hướng dẫn của Lâm Vụ, Trần Trác đỗ xe trước cửa thang máy của tòa chung cư mà cô đang sống.
Lâm Vụ đẩy cửa bước xuống xe, ngoảnh đầu lại liếc anh: “Khuya rồi nên tôi không mời tổng giám đốc Trần lên nhà uống rượu nữa. Anh đi thong thả, tôi không tiễn đâu nhé.”