“Buổi tối tôi có một bữa tiệc không thể từ chối, có lẽ đến khuya mới xong việc, em có ngại không?”
Chiều thứ sáu, Lâm Vụ vừa bàn chuyện với khách hàng xong thì nhìn thấy tin nhắn được gửi tới từ hai tiếng trước này. Cô cụp mắt, trầm tư mấy giây rồi hồi âm: “Nếu quá 10 giờ đêm thì thôi.”
Vừa gửi tin nhắn, người ở bên kia im lặng suốt nửa phút mới nhắn lại: “Hay là ngày mai?”
Lâm Vụ nhướng mắt, không cảm xúc gõ nhẹ trên màn hình: “Để đó tính sau.”
Lâm Vụ không quan tâm tới người ở bên kia nữa, chỉ đặt điện thoại xuống rồi xoa bóp vai gáy đau nhức. Sau khi ăn bữa trưa, cô cứ ngồi trên bàn làm việc mãi không rời bước, chỉ trừ lúc đi vệ sinh.
Thư giãn hoạt động gân cốt xong, Lâm Vụ cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều. Cô trầm ngâm một lát, sau đó thấy cốc cà phê đã hết sạch, cô bèn đứng dậy bưng cốc đi đến phòng trà nước bên ngoài.
Chưa đi đến cửa phòng trà nước, Lâm Vụ đã nghe thấy các đồng nghiệp vừa nghỉ ngơi vừa uống trà chiều đang trò chuyện ở bên trong:
“Nghe tin gì chưa? Công ty trên tầng 29 mới nhảy dù một sếp tổng ‘sai đẹp chiêu’ đấy!”
“Thật hay đùa vậy? Thế lão già xấu đui xấu mù hồi trước đi đâu rồi?”
“Đẹp trai cỡ nào, đẹp trai cỡ nào? Đẹp hơn idol mới của tớ luôn hả?”
“Tớ chưa gặp anh ấy mà. Hồi trưa tớ đến căng tin ăn cơm nghe nhân viên công ty họ nói thế, hôm qua anh ấy đã đi làm rồi, nghe đồn đẹp không chê vào đâu được, tuyệt đối có một không hai.”
“Nghe ảo thế?”
“…”
…
Trong lúc cả nhóm đang trò chuyện sôi nổi, có người thấy Lâm Vụ ở ngoài cửa thì vội nháy mắt với đồng nghiệp bên cạnh, sau đó đứng dậy chào: “Em chào luật sư Lâm.”
Lâm Vụ khẽ “ừ”, giơ cốc nước trong tay lên cho họ thấy rồi thản nhiên cười nói: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ tới lấy nước thôi.”
Cô vặn vòi nước rửa cốc: “Các em trò chuyện tiếp đi.”
Mấy cô nàng nhân viên đang tán dóc này đều là sinh viên, nghiên cứu sinh thạc sĩ mới tốt nghiệp không lâu, vẫn đang trong giai đoạn thực tập chứ chưa được nâng lên nhân viên chính thức.
Lâm Vụ lớn hơn họ mấy tuổi, sau khi tốt nghiệp đã vào làm việc tại công ty luật Hạng Hợp. Năm nay là năm thứ năm cô làm việc ở công ty luật này, chẳng những là luật sư có thâm niên của công ty mà còn có mối quan hệ tốt với hai người sáng lập của công ty nên không ít nhân viên e ngại cô.
Trợ lý luật sư quen Lâm Vụ nên biết tính cách thật của cô vốn lạnh nhạt, không thích lo chuyện bao đồng. Vì vậy cô ấy đánh vỡ bầu không khí ngượng ngập trong phòng trà nước: “Luật sư Lâm, chị có biết chuyện công ty đầu tư trên lầu đổi chủ không ạ?”
Lâm Vụ nhấp một ngụm nước, lắc đầu: “Tôi chỉ mới nghe tin thôi.”
“Nghe đồn anh ấy đẹp trai hơn cả luật sư Lý của chúng ta, không biết là thật hay chỉ là tin đồn nữa.”
Luật sư Lý mà nhân viên này nhắc đến chính là một trong hai nhà sáng lập của công ty Lâm Vụ, nhờ ngoại hình xuất chúng nên có không ít fangirl trong công ty.
Cô ấy vừa dứt lời thì lập tức có người tiếp chuyện: “Tôi nghĩ là không thể nào đâu. Tôi chưa bao giờ gặp người đàn ông nào đẹp trai hơn luật sư Lý trong đời thực, đúng không luật sư Lâm?”
Nghe vậy, Lâm Vụ chợt nghĩ tới một gương mặt đẹp trai đến bất ngờ, toát lên vẻ nhã nhặn cầm thú. Cô hơi chững lại, bèn cười đáp:“Uh.”
Thấy cô mỉm cười, một trợ lý luật sư mới vào công ty không lâu không khỏi sững sờ.
Ngày đầu tiên đi làm, cô ấy đã biết công ty luật Hạng Hợp là công ty sở hữu cả thực lực lẫn sắc đẹp. Từ người sáng lập cho tới luật sư thâm niên, luật sư bình thường hay là nhân viên tài vụ của công ty, không một ai có ngoại hình xấu xí. Đặc biệt là hai người sáng lập công ty và Lâm Vụ, dung mạo xuất sắc đến nỗi có thể có thể trở thành người của công chúng. Thậm chí họ còn đẹp hơn hầu hết ngôi sao đang hot hiện nay.
Khí chất Lâm Vụ có phần lạnh lùng nhưng dung nhan lại là kiểu diễm lệ sắc nét, mặt trứng ngỗng đúng tiêu chuẩn, gương mặt tỷ lệ vàng, mi cốt nổi bật, đường nét gương mặt mượt mà, sống mũi cao thẳng, đôi mắt rất to, đuôi mắt vừa dài vừa nhướng lên đúng kiểu mắt đào hoa. Lúc cô không cười sẽ toát lên vẻ lạnh lùng xa cách, song mỗi khi cô mỉm cười lại trở nên quyến rũ và sống động lạ thường.
Nhận thấy ánh mắt của một nhân viên ngồi ở góc nghiêng đối diện cứ nhìn mình trân trân, Lâm Vụ mỉm cười cong đôi mắt với cô ấy. Gò má cô ấy nóng ran lên, thẹn thùng rời mắt nhìn sang hướng khác.
Thấy vậy, Lâm Vụ không khỏi buồn cười.
Để tránh cô gái trẻ ấy thẹn thùng đến nỗi chạy trốn, Lâm Vụ cũng thôi không nhìn cô ấy nữa, chỉ nghiêng đầu tán gẫu mấy câu với các nhân viên đang tìm hiểu tin tức của chủ công ty đầu tư trên lầu. Sau khi nghe được không ít tin đồn, mà có lẽ cô sẽ mau chóng quên đi thôi, cô bưng cốc nước, chậm rãi quay về văn phòng của mình.
Vụ kiện khiến cô bận đến nỗi đầu tắt mặt tối lần trước đã kết thúc, vụ kiện mới đang trong giai đoạn thu thập tài liệu, vì vậy không cần phải giải quyết gấp.
Lâm Vụ ngồi trên ghế làm việc, bắt đầu nghĩ ngợi sau giờ tan làm mình nên đi đâu.
Theo thường lệ, cứ sau giờ tan tầm vào chiều thứ sáu hàng tuần, cô sẽ đến một địa điểm cố định. Đêm nay lại bị người kia cho leo cây, khiến cô nhất thời không biết nên làm gì bây giờ.
Mỗi tuần cô sẽ có ba ngày tập thể thao nhưng hôm qua đã tập rồi, hôm nay cô không muốn tập nữa. Còn đi shopping… Khả năng cao là không hẹn được bạn đi cùng, bởi lẽ bạn thân của cô kiêm một trong hai người sáng lập của công ty – Hà Gia Vân đang tắm nắng trên hải đảo.
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Vụ chưa kịp lên tiếng thì người bên ngoài đã hối hả mở cửa, vào phòng trước: “Tối nay em có bận gì không?”
Nhìn luật sư Lý Hạng, người được các đồng nghiệp trong công ty tôn sùng trước mắt mình, Lâm Vụ chần chờ một giây: “Em không rảnh.”
Lý Hạng là bạn cùng trường đại học với cô, hai người đã quen biết nhau gần 10 năm, vì vậy anh ấy rất hiểu con người cô. Thế nên anh ấy không chút do dự vạch trần: “Lưỡng lự tức là có, bữa cơm tối nay em đi thay anh một chuyến nhé?”
Lâm Vụ: “…”
Cô cứng đờ, bất đắc dĩ hỏi: “Cho em lý do.”
“Tối nay anh phải bay sang Hawaii. Hồi trước anh đã hứa với Gia Vân là sẽ đón cô ấy về.” Lý Hạng bận quá nên suýt quên chuyện này, không thì không đến nỗi đột ngột nhờ Lâm Vụ giúp mình.
Vì Lý Hạng nhắc tới Hà Gia Vân nên Lâm Vụ không nỡ từ chối anh ấy nữa. May mà tối nay cô có thời gian rảnh nên đành gượng đồng ý: “Anh báo trước với khách đi nhé.”
Lý Hạng: “Em yên tâm, lát nữa anh sẽ gửi tài liệu vào hộp mail của em, em check mail nhé. Chắc chắn em sẽ giải quyết được mà.”
Lâm Vụ không để ý tới anh ấy.
Mấy phút sau, cô vào hộp thư check email mới nhận được, bất đắc dĩ thở dài.
Giờ thì tốt rồi, cô không cần lo nghĩ tối nay nên làm gì để giết thời gian nữa.
…
Khách hàng của Lý Hạng khó nhằn hơn khách của Lâm Vụ rất nhiều. Vả lại cô không thích những bữa tiệc kiểu thương vụ như thế này nên ứng xử không được thuận buồm xuôi gió cho lắm.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, Lâm Vụ đã chóng mặt.
Cô ngồi trên xe thuê người lái xe thay, đưa trợ lý về nhà trước, sau đó báo địa chỉ của mình rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mãi tới khi người lái xe thay cất giọng hỏi cô đỗ xe trên mặt đất hay dưới tầng hầm, cô mới tỉnh lại từ cơn hoa mắt chóng mặt, nhận ra lúc nãy mình không báo địa chỉ nhà mình.
Nhìn khách sạn đã quá quen thuộc trước mắt, Lâm Vụ giơ tay day huyệt thái dương, không muốn mất công đi thêm một chuyến bèn nói khẽ: “Dưới tầng hầm, cảm ơn.”
Chờ người lái xe thay đỗ xe ngay ngắn rồi rời đi, Lâm Vụ mới cầm túi xách, đi về phía thang máy theo thói quen.
Thẻ phòng khách sạn vẫn nằm trong túi xách, hôm nay trước khi đi làm, Lâm Vụ còn cẩn thận kiểm tra lại một lượt. Bỏ qua bước đến quầy lễ tân thuê phòng, Lâm Vụ đi vào thang máy, quẹt thẻ lên tầng 68.
Nơi này là khách sạn theo mô hình chung cư cao cấp, người cho cô leo cây đã bao trọn một căn hộ ở đây tính theo đơn vị thời gian là năm.
Cửa thang máy mở ra, Lâm Vụ đỡ tường bước ra ngoài, theo trí nhớ tìm đến số phòng quen thuộc, sau đó quẹt thẻ, mở cửa vào phòng.
Tửu lượng của cô không thấp nhưng tối nay cô uống hơi nhiều rượu. Vì vậy, sau khi mở cửa vào phòng, cô bỏ giày cao gót ra rồi đi chân trần vào bên trong mà không chú ý tới một đôi giày Oxford màu đen đặt bên ghế thay giày.
Đèn cảm ứng ở lối vào sáng lên, ánh đèn hơi chói mắt. Lâm Vụ nhíu mày híp mắt, men theo ký ức đi vào trong phòng, chuẩn bị tắm rửa một cái rồi đi ngủ. Cô sắp không chịu được nữa rồi.
Cô vừa đi vào phòng vừa vứt túi xách lên ghế sô pha cách đó không xa, áo măng tô tùy ý vắt lên ghế bên cạnh, sau đó là áo len mỏng, chân váy bút chì, tất chân…
Ngay khi cởi áo len ra, Lâm Vụ bỗng phát hiện có gì đó là lạ. Trong không khí thoang thoảng mùi chanh tươi mát, thanh mát nhưng cũng vô cùng quen thuộc.
Cùng lúc đó, một tiếng cười ngắn ngủi vang lên trong phòng. Lâm Vụ chợt cứng đờ, mắt tròn xoe ngoảnh mặt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Trước nhà bếp không gian mở, Trần Trác mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái đứng đó với tư thế nhàn nhã, tay cầm một chiếc ly trong suốt không biết đựng rượu hay nước lọc. Lúc này, anh đang chăm chú nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm như hồ nước, ánh lên ngọn lửa đầy dục vọng.
Giây phút ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Vụ chợt tỉnh táo lại: “Anh…”
Cô chợt nín thở, vội vàng mặc quần áo vừa cởi ra, chưa kịp vứt xuống lại lên người.
Mấy giây sau, Lâm Vụ hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn người đàn ông thình lình xuất hiện trong nhà. Cho dù gương mặt đã đỏ thắm, cô vẫn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Chẳng phải tối nay anh đi dự tiệc à?”
Nếu biết Trần Trác ở đây thì Lâm Vụ sẽ không bao giờ làm trò ngu xuẩn như vừa nãy.
Nghe vậy, Trần Trác ung dung nhướng mày, khóe miệng nhếch lên vẽ ra một nụ cười êm dịu: “Tôi trốn.”
Lâm Vụ sững sờ, không dám tin vào tai mình: “Anh nói gì?”
Trần Trác đặt ly xuống, thong thả tiến đến gần cô.
Anh càng đến gần, Lâm Vụ càng ngửi thấy mùi chanh thơm ngát quanh quẩn trên người anh, đúng là mùi dầu gội sữa tắm mà cô thích nhất, cũng chính cô đã mua loại dầu gội sữa tắm này đặt trong căn hộ này.
“Tôi trốn dự tiệc.” Trần Trác kiên nhẫn lặp lại lần nữa, sau đó khom lưng đến gần Lâm Vụ, hơi thở ấm áp phả lên gương mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Luật sư Lâm.”
Lâm Vụ ngừng thở, hơi ngả người ra sau để kéo xa khoảng cách giữa mình và Trần Trác, sau đó nhắc nhở anh: “Anh nói chuyện cho đàng hoàng.”
Trần Trác nhướn đuôi lông mày, vươn cánh tay dài ra cầm chiếc điện thoại mà cô vừa đặt lên bàn, chỉ vào màn hình: “Mười một giờ rồi.”
Anh nói với cô: “Lúc tôi đến đây vẫn chưa tới mười giờ tối.”
“…”
Lâm Vụ nghẹn lời, nhớ lại lời nói của mình trên WeChat. Cô buồn bực hé miệng giải thích: “Tôi có một bữa cơm đột xuất.”
Trần Trác không đáp lại cô.
Men rượu trong người Lâm Vụ đã hoàn toàn bay biến sau khi gặp Trần Trác, lúc này đầu óc cô vô cùng tỉnh táo, logic cũng rất rõ ràng: “Tổng giám đốc Trần, anh là người cho tôi leo cây trước mà.”
Ý của cô là vì anh có bữa tiệc nên báo tin trễ hẹn trước. Đã vậy thì đương nhiên cô sẽ có thời gian dành riêng cho bản thân sau khi anh trễ hẹn.
Trần Trác khựng lại, định nói không phải mình cho cô leo cây, anh chỉ lo rằng mình không thể trở về trước mười giờ đêm mà thôi. Nhưng đã đến nước này rồi thì anh cũng không nhiều lời nữa, chỉ cụp mắt xuống, dứt khoát thừa nhận: “Hôm nay là lỗi của tôi.”
Lâm Vụ không tiếp lời.
Giằng co một lát, Trần Trác cúi đầu trước, cọ lên chóp mũi của cô một cách thân mật, ngửi mùi rượu nồng nàn tỏa ra trên người cô: “Em uống bao nhiêu?”
Lâm Vụ mấp máy môi, khe khẽ trả lời: “… Tôi không nhớ.”
Trần Trác mỉm cười, giọng trầm xuống: “Em còn sức không?”
Lâm Vụ ngẩng mặt lên nhìn ánh mắt sâu thẳm của anh. Mấy giây sau, cô vươn tay choàng qua cổ anh, đạp lên chân anh rồi ghé vào bên tai, hà hơi vào lỗ tai anh, thủ thỉ vào tai anh bằng giọng điệu mềm mại: “Nếu tôi nói tôi kiệt sức rồi, tổng giám đốc Trần có buông tha cho tôi không?”
Hơi thở mềm mại và ấm áp của cô phả vào tai anh, một chân cô đạp lên bàn chân anh, chân kia vén ống quần anh lên một cách linh hoạt, cọ xát với mắt cá chân của anh rồi từ từ lướt lên bắp chân, hiển nhiên là đang cố tình khiêu khích anh.
Nhịp hô hấp của Trần Trác trở nên nặng nề, yết hầu lăn lên lăn xuống. Anh giơ tay đè lên gáy cô, ép cô ngẩng đầu nhìn mình, gằn giọng đáp: “Không bao giờ.”
Khi vừa dứt lời, Trần Trác cũng trao cho cô nụ hôn nóng bỏng.
Lâm Vụ bị anh cướp đoạt hơi thở nên chỉ có thể cất tiếng rên rỉ nức nở. Chiếc áo len vừa được mặc vào lại một lần nữa bị cởi ra, vứt sang bên cạnh. Ngay cả chân váy bút chì ngắn ôm sát cơ thể và tất chân chưa kịp cởi trên người cô, Trần Trác cũng tự tay giải quyết giúp cô.