Lâm Vụ cụp mắt, lịch sự vươn tay ra bắt tay với anh.

Lòng bàn tay hai người chạm vào nhau khoảng chừng ba đến năm giây, Lâm Vụ cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay Trần Trác, chạm vào vết chai mỏng trong lòng bàn tay anh.

Anh thường tập thể dục, hình như thi thoảng còn leo núi này nọ nên da thịt không nhẵn nhụi, mềm mại như các công tử bột.

Cô rất rõ điều đó.

Suy cho cùng bàn tay với những ngón tay ấy đã từng để lại dấu vết trên cơ thể mịn màng của cô.

Trong phút chốc, Lâm Vụ hơi hốt hoảng.

Cho đến khi Trần Trác lơ đãng cào vào lòng bàn tay Lâm Vụ, cô mới ngẩng đầu nhìn anh, cố kìm vẻ mặt ngạc nhiên sắp bật ra, giả vờ bình tĩnh đáp: “Tổng giám đốc Trần, ngưỡng mộ đã lâu.”

“...” 

Sau màn giới thiệu đơn giản, Trần Trác ngồi ở bên kia bàn họp, ngồi chếch trước mặt Lâm Vụ.

Lý Hạng nói sơ lược về mục đích Trần Trác đến công ty luật. Nội bộ công ty đầu tư Phong Hành xảy ra sai sót, cần tìm đội ngũ luật sư hợp tác với phòng Pháp chế của công ty xử lý chuyện này.

Còn họ muốn tìm đội ngũ luật sư nào, công ty đầu tư Phong Hành vẫn chưa có quyết định chính thức.

Thật ra Lâm Vụ không còn nghe thấy Lý Hạng nói gì sau đó, bởi vì sự chú ý của cô đã đổ dồn vào lòng bàn tay - nơi vừa bị Trần Trác cào lúc nãy. Cô không đoán được… Trần Trác lại dám làm ra hành động thân mật và quá đáng với cô trước mặt biết bao nhiêu là người.

Anh dám chắc cô không dám vạch trần anh tại đây đúng không?

Lâm Vụ suy nghĩ, nhíu mày nhìn Trần Trác.

Thấy ánh mắt của cô, đầu sỏ vô cùng bình tĩnh liếc nhìn cô, dáng vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng thấy rõ.

Lâm Vụ khựng lại, không vui dời tầm mắt sang nơi khác.

Chốc lát sau, chiếc điện thoại mà cô kẹp trong sổ ghi chép bỗng sáng lên.

Trần Trác: [Luật sư Lâm.]

Lâm Vụ cụp mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình, “đối phương đang soạn tin nhắn”, mãi không nhúc nhích.

Mấy giây sau, khung chat xuất hiện một tin nhắn mới: [Vừa nãy quá nguy cấp, xin luật sư Lâm thứ lỗi.]

Đọc đến đây, Lâm Vụ rất muốn trả lời anh rằng nguy cấp chỗ nào.

Một lúc sau, cô mới sực tỉnh, hình như cô đã thoáng lơ đễnh trong lúc bắt tay Trần Trác.

Sau khi nhận ra điều này, Lâm Vụ rất hối hận.

Cô im lặng chốc lát, vừa định gõ chữ trả lời tin nhắn thì bỗng một đồng nghiệp ngồi bên cạnh nhích đến gần, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của cô: “Luật sư Lâm, cô đang nhắn tin với ai…”

Không đợi cô ta nói hết câu, Lâm Vụ đột ngột tắt điện thoại.

Động tĩnh của hai người khá lớn khiến Lý Hạng đang phát biểu phải ngừng lại, thoáng liếc nhìn hai người rồi mới nói tiếp đề tài chưa nói xong.

“...”

Kể từ lúc đó cho đến khi cuộc họp kết thúc, Lâm Vụ không dám lơ đễnh thêm lần nào nữa.

Nữ đồng nghiệp ngồi cạnh cô cũng im lặng ngồi ngay ngắn lại, không dám hó hé nửa lời.

Cuộc họp kết thúc, mọi người lục tục đứng dậy rời đi.

Lâm Vụ kéo dài đến cuối cùng mới đứng dậy. Khi ra khỏi phòng họp, Lý Hạng đã tiễn nhóm Trần Trác tới cửa thang máy và quay về, liếc nhìn cô rồi nói: “Lâm Vụ, đến văn phòng của anh một chuyến.”

Các luật sư hiểu chuyện gì vô cùng ăn ý nhìn Lâm Vụ bằng ánh mắt đồng tình.

Lâm Vụ: “…”

Không cần thái quá như thế.

Lý Hạng tìm cô không phải nói việc cô mất tập trung trong cuộc họp đâu.

Lâm Vụ đi theo Lý Hạng vào phòng họp, anh ấy nhếch cằm bảo cô: “Em ngồi đi.”

Lâm Vụ không khách sáo, kéo ghế ra ngồi đối diện với anh ấy.

Lý Hạng trả lời cuộc gọi từ ai đó trước, sau khi cúp máy, anh ấy mới hỏi Lâm Vụ: “Em uống cái gì?”

“Em vào đây không phải để ăn mắng à?” Lâm Vụ đáp: “Em không uống.”

Vẻ mặt Lý Hạng lạnh nhạt, nhìn cô dò xét: “Ai dám mắng em?”

“Sếp chứ còn ai vào đây.” Lâm Vụ trêu anh ấy.

Lý Hạng khẽ tặc lưỡi, giọng điệu hơi chua loét: “Vậy anh không nằm trong danh sách những người sếp được mắng em rồi.”

Lâm Vụ khó hiểu: “Tại sao?”

“Nếu anh mắng em, chắc chắn cô chiêu ở nhà sẽ chạy tới công ty luật cãi nhau với anh mất.” Lý Hạng thẳng thắn nói.

Cô chiêu mà anh ấy vừa nhắc tới tất nhiên là Hà Gia Vân. Hà Gia Vân và Lâm Vụ là bạn cùng lớp đại học, lại là thanh mai trúc mã với Lý Hạng. Hai người là một đôi như chó với mèo. Lý Hạng lớn hơn Hà Gia Vân và Lâm Vụ ba tuổi, ngay khi các cô học đại học năm nhất, anh ấy đã bảo vệ luận án nghiên cứu sinh thành công, tổ chức thành lập công ty luật.

Khi Hà Gia Vân biết tin này, cô ấy là người đầu tiên bày tỏ sẽ ủng hộ Lý Hạng về cả tài chính lẫn tinh thần.

Có điều cổ phần đứng tên cô ấy không nhiều nên cô ấy chỉ được coi là đồng sáng lập, hàng ngày không đến công ty luật làm việc.

Nghe Lý Hạng nói vậy, Lâm Vụ buồn cười: “Không đến mức đó.”

Cô nhẹ nhàng nói: “Thái độ trong cuộc họp của em hôm nay không đúng, anh mắng em cũng đáng mà.”

Lý Hạng: “Người lơ đễnh trong cuộc họp không chỉ có mỗi em.”

Anh ấy không muốn nói nhiều về chủ đề này nên lái sang chuyện khác: “Anh gọi em đến đây là vì muốn hỏi em một chuyện. Em có hứng thú với án kiện của Phong Hành không?”

Lâm Vụ ngẩn ra, ngước lên nhìn anh ấy: “Chẳng phải đã nói bên phía tổng giám đốc Trần còn đang xem xét ư?”

Vừa rồi họ đã nói trong cuộc họp rằng Phong Hành muốn tìm một đội ngũ luật sư xuất sắc, trước mắt vẫn đang tìm kiếm.

Lý Hạng: “Anh đã nói chuyện với anh ấy rồi, anh ấy muốn thuê công ty luật chúng ta.”

Nói đến đây, Lý Hạng ngừng lại, nghiền ngẫm nhìn Lâm Vụ: “Anh ấy hỏi thông tin về em.”

Lâm Vụ ngạc nhiên, mất tự nhiên mím môi: “Hỏi về em ư?”

Lý Hạng “ừ” một tiếng, bật cười nói: “Luật sư Lâm rất nổi tiếng trong nghề nên tổng giám đốc Trần mới hỏi thăm vài câu.”

Nghe vậy, Lâm Vụ nhẹ nhàng thở ra.

“... Sau đó thì sao?” Cô tò mò hỏi.

Lý Hạng nhướng mày: “Sau đó cái gì?”

Lâm Vụ: “…”

Sau khi hiểu ý cô, Lý Hạng mỉm cười: “Anh ấy nói về án kiện chứng khoán mà em xử lý. Anh ấy nói mình đã xem phiên tòa đó và đánh giá em xử lý rất tốt.”

Khi nghe Trần Trác đã khen ngợi mình từ chỗ Lý Hạng, Lâm Vụ hơi ngượng ngùng, lại cảm thấy xiu xíu đắc chí không nói nên lời.

Cô đã dành những mấy tháng để điều tra vụ án đó và thắng kiện, cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người.

Cũng nhờ vụ kiện đó đã giúp Lâm Vụ có biệt danh luật sư Lâm có tiếng, có miếng trong nghề.

Cô không ngờ Trần Trác đã xem vụ kiện đó.

Lý Hạng tán gẫu với cô thêm vài câu rồi mới chuyển đề tài: “Bên phía tổng giám đốc Trần yêu cầu anh đề cử đội ngũ luật sư, anh định đề cử đội ngũ luật sư Vu tiếp nhận vụ án. Luật sư Vu từng đảm nhận vụ án tương tự nên hoàn toàn có thể. Nhưng tổng giám đốc Trần đã hỏi thăm về em, anh nhớ hồi trước em từng nhận vụ án tương tự nên cũng có thể nhận vụ kiện của Phong Hành. Có điều…”

“Có điều gì?” Lâm Vụ ngước mắt lên.

Lý Hạng: “Em còn thời gian nhận thêm vụ án khác không?”

Anh ấy biết Lâm Vụ đang đảm nhận rất nhiều vụ án trong tay, nếu cho cô thêm một vụ án với độ khó thấp, cô dư sức xử lý. Nhưng vụ án của Phong Hành đòi hỏi phải tiêu hao rất nhiều công sức, quy mô và độ khó không thua gì các vụ án mà cô đang chịu trách nhiệm. Lý Hạng lo rằng cô khó sắp xếp thời gian, sợ cô lo lắng không xuể.

Lâm Vụ hiểu ý Lý Hạng, anh ấy biết tình hình tâm lý của cô.

Cô im lặng trong chốc lát rồi mới nhìn Lý Hạng: “Tạm thời đợi ý kiến của Phong Hành thế nào đã, em nghe theo sự sắp xếp của công ty.”

Lý Hành hiểu ý: “Được, anh sẽ nói chuyện với tổng giám đốc Trần sau.”

Lâm Vụ gật đầu.

“Em đi làm việc đi.” Lý Hạng chấm dứt cuộc trò chuyện về công việc, nhắc nhở cô: “Lần sau nếu em nghịch điện thoại trong cuộc họp thì không cần phải giật mình. Anh không khắc nghiệt tới mức cấm mọi người mất tập trung trong mấy cuộc họp nhàm chán đấy.”

Lâm Vụ: “…”

Cô xấu hổ, nâng tay sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Em biết rồi.”

Sau khi rời khỏi văn phòng của Lý Hạng, Lâm Vụ thong thả đến phòng vệ sinh.

Khi bước tới cửa, cô chạm mặt với nữ luật sư ngồi bên cạnh cô trong phòng họp lúc nãy.

Đối phương bước lên chào hỏi cô: “Chào luật sư Lâm.”

“Chào luật sư Ứng.” Lâm Vụ trả lời.

Ứng Xu Nguyệt mỉm cười hỏi cô: “Đàn anh mắng cô hả?”

Ứng Xu Nguyệt là đàn em khóa dưới của Lý Hạng, hai người có chung một giảng viên hướng dẫn khi học nghiên cứu sinh.

Đa phần Ứng Xu Nguyệt đều gọi Lý Hạng là đàn anh.

Nghe cô ta hỏi vậy, Lâm Vụ khẽ mỉm cười: “Anh ấy chỉ nhắc nhở chuyện tôi không tập trung trong cuộc họp thôi.”

Ứng Xu Nguyệt nhướng mày, ngạc nhiên: “Đàn anh nghiêm khắc như vậy từ bao giờ, đâu chỉ mỗi mình luật sư Lâm nghịch điện thoại trong cuộc họp đâu.”

Lâm Vụ trả lời qua loa cho có: “Hết cách rồi, tại tôi gây ra động tĩnh quá lớn.”

“...” Ứng Xu Nguyệt nở nụ cười: “Tôi cũng không ngờ luật sư Lâm phản ứng mạnh tới vậy.”

Cô ta ngừng lại rồi tò mò hỏi: “Không lẽ lúc nãy luật sư Lâm nhắn tin với bạn trai hả?”

Lâm Vụ lạnh nhạt trả lời: “Tôi không có bạn trai.”

“Là tôi hồ đồ rồi.” Ứng Xu Nguyệt cười nói: “Luật sư Lâm là người cuồng công việc nổi tiếng ở công ty chúng ta, nhìn kiểu gì cũng không giống người có bạn trai.”

Lâm Vụ không trả lời, lười biếng phản bác cô ta… Thật ra người cuồng công việc vẫn có bạn trai nhá. Trước mắt chưa có điều luật nào trong hệ thống luật quốc gia quy định người cuồng làm việc không xứng có bạn trai hay bạn gái.

Cô mím môi cho qua, chuẩn bị bước vào buồng vệ sinh.

Song Ứng Xu Nguyệt vẫn chưa nói hết, cô ta chuyển sang chủ đề khác: “Luật sư Lâm thấy vụ án của Phong Hành thế nào? Cô có hứng thú với nó không?”

Lâm Vụ liếc nhìn cô: “Tôi có hứng thú hay không không quan trọng.”

Cô nhìn Ứng Xu Nguyệt ở trước mặt, không khách sáo nói: “Phải xem tổng giám đốc Trần của Phong Hành cảm thấy hứng thú với đội ngũ luật sư nào thôi.”

Nói xong, Lâm Vụ bổ sung thêm: “Nếu luật sư Ứng muốn bàn chuyện công việc thì lát nữa đến phòng của tôi mà nói, tôi muốn đi vệ sinh.”

Ứng Xu Nguyệt bị chặn họng, rất lâu sau vẫn không lên tiếng.

Lâm Vụ không nhìn cô ta nữa, nhấc chân bước vào buồng vệ sinh.

Đợi khi Lâm Vụ bước ra khỏi buồng vệ sinh, Ứng Xu Nguyệt đã không còn ở bên cạnh bồn rửa tay.

Lâm Vụ vui vẻ, nhàn nhã rửa tay, nhanh chóng quay về văn phòng và đóng cửa lại, tỏ vẻ không muốn tiếp khách.

Cô bắt tay xử lý mấy email khẩn cấp, bỗng nhiên điện thoại ở trên bàn sáng lên.

Lâm Vụ mở điện thoại, nhớ ra mình vẫn chưa trả lời Trần Trác.

Tin nhắn vừa được gửi đến điện thoại vẫn là của Trần Trác.

Có điều… Một dấu chấm tròn có ý gì?

Lâm Vụ nhìn chằm chằm vào dấu chấm tròn đó rồi suy nghĩ, do dự trả lời anh bằng một dấu chấm hỏi.

Trần Trác: [Tôi gửi nhầm.]

Lâm Vụ: [?]

Lâm Vụ nghẹn lời, không khỏi nói: [Tổng giám đốc Trần rảnh quá.]

Trần Trác giả vờ không hiểu lời giễu cợt của cô, nghiêm túc trả lời: [Tàm tạm.]

Cũng không rảnh lắm.

Lâm Vụ khựng lại, cầm điện thoại không biết nên trả lời thế nào.

Bỗng nhiên Trần Trác hỏi cô: [Tối nay em có bận gì không?]

Lâm Vụ cảnh giác: [Tổng giám đốc Trần, hôm nay không phải thứ sáu.]

Trần Trác nhướng mày, từ tốn hỏi: [Ý của luật sư Lâm là cứ hễ tới thứ sáu là em rảnh à?]

Lân Vụ: “...”

Người này thường xuyên xuyên tạc ý của cô thế.

Lâm Vụ nhắm mắt lại, thầm nhủ đối phương rất có thể là thân chủ của cô trong thời gian dài. Họ là luật sư phải khách sáo với thân chủ, bởi vì thân chủ chính là đại gia của mình.

Nói đến đây, Lâm Vụ bình tĩnh hỏi: [Chuyện vụ án à?]

Trần Trác: [Coi như là vậy, tôi có vài vấn đề muốn hỏi luật sư Lâm.]

Lâm Vụ nhíu mày: [Bên phía tổng giám đốc Trần đã quyết định thuê luật sư nào rồi à?]

Trần Trác: [Vẫn chưa.]

Lâm Vụ: [Vậy tổng giám đốc Trần tìm tôi làm gì?]

Anh muốn tìm lao động miễn phí sao?

Suy nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu Lâm Vụ, Trần Trác đã gửi tin nhắn đến: [Tôi sẽ trả cho luật sư Lâm phí cố vấn.]

Lâm Vụ nhướng mày, nhẹ nhàng cử động ngón tay: [Phí cố vấn của tôi rất đắt.]

Trần Trác: [Đắt thế nào?]

Lâm Vụ hét giá trên trời: [Một phút mười nghìn tệ.]

Trần Trác: [Đúng là hơi đắt.]

Thấy Trần Trác nhắn như vậy, Lâm Vụ hừ lạnh. Vừa định móc mỉa anh không trả nổi tiền thì sớm từ bỏ, bỗng nhiên một tin nhắn mới đã xuất hiện…

200.000 tệ.

Mời nhận tiền.

“...”

Lâm Vụ ngạc nhiên chừng ba giây, không kìm được hỏi: [… Anh nhiều tiền quá mà không có chỗ tiêu hả?]

Cô lừa anh mà anh cũng tin ư?

Trần Trác: [Không nhiều đến mức đó.]

Trần Trác nhoẻn miệng cười, hỏi người ở bên kia điện thoại: [Luật sư Lâm cảm thấy thế nào?]

Lâm Vụ thấy anh cứ bám riết không tha thì biết hôm nay dù cô không muốn đi thì cũng phải đi gặp anh.

Nghĩ vậy, cô đồng ý với anh: [Một khi đã như vậy, tôi sẽ cố vấn cho tổng giám đốc Trần hai mươi phút.]

Trần Trác: [Hẹn tối gặp.]

Lâm Vụ không trả lời tin nhắn này.

Lâm Vụ đặt điện thoại xuống, bắt đầu xử lý công việc. Cô tập trung nghiên cứu vụ án, ngay cả cơm trưa cũng ăn trong văn phòng.

Đến giờ tan tầm, cửa văn phòng của Lâm Vụ bị ai đó gõ vang.

Cô nói: “Mời vào.”

Vu Tân Tri đẩy cửa phòng của cô ra: “Em chưa làm xong việc nữa à?”

Lâm Vụ do dự gật đầu: “Ừm, anh tìm tôi có việc gì không?”

Vu Tân Tri mỉm cười, bước đến gần cô: “Có phải trước đó em nói muốn đi xem kịch nói đúng không?”

Lâm Vụ khẽ đáp “ừm”, cô đã từng nói đến việc đó khi ăn cơm chung với các đồng nghiệp trong công ty luật, có lần cô tăng ca nên bỏ lỡ buổi biểu diễn kịch nói.

Vu Tân Tri cầm hai tấm vé trong tay, đặt xuống bàn cô rồi nói: “Trùng hợp bạn anh vừa tặng anh hai vé, vào thứ bảy tuần này. Anh không có hứng thú gì, nếu em muốn thì hẹn bạn đi xem cùng đi.”

Lâm Vụ cụp mắt, hơi khó xử: “Luật sư Vu, tôi…”

“Là bạn anh cho anh thật mà.” Vu Tân Tri hiểu ý cô, cười đáp: “Em đừng thấy áp lực, anh không có hứng đi xem thật, em xử lý nó giúp anh.”

Không đợi Lâm Vụ từ chối, Vu Tân Tri không ép cô đi xem cùng anh ấy: “Em nhận đi, anh về trước đây, em đừng tăng ca muộn quá nhé.”

Lâm Vụ hé miệng, bất đắc dĩ nói: “Vậy tôi cảm ơn luật sư Vu.”

Vu Tân Tri mỉm cười: “Đàn em khách sáo rồi.”

“...”

Đợi Vu Tân Tri rời đi, Lâm Vụ nhìn hai tấm vé trên bàn mà đau đầu không thôi.

Vu Tân Tri cứ thế mãi khiến cô không biết nên làm gì cho phải.

Không đợi Lâm Vụ suy nghĩ, điện thoại bên cạnh bất ngờ đổ chuông.

Cô không nhìn tên trên điện thoại mà bắt máy ngay: “Xin chào, cho hỏi ai vậy?”

Bên kia điện thoại yên tĩnh trong giây lát thì một giọng nam êm tai vang lên: “Luật sư Lâm, tới giờ tan tầm rồi.”

Lâm Vụ ngạc nhiên, cầm điện thoại dán bên tai xuống nhìn màn hình, là Trần Trác. Cô nhìn thời gian, vẫn chưa tới sáu giờ rưỡi.

“Tôi còn có việc vẫn chưa xử lý xong.” Lâm Vụ kỳ quái: “Anh gấp lắm à?”

Trần Trác vừa mới tiếp nhận điều hành chi nhánh mới, chẳng lẽ anh không tăng ca ư? Công ty đầu tư rảnh rỗi vậy à?

Lâm Vụ cho rằng Trần Trác sẽ lịch sự nói không gấp.

Nhưng cô không ngờ Trần Trác vô cùng bình tĩnh đáp rằng: “Ừ, rất gấp.”

Nghe vậy, nhất thời Lâm Vụ không biết nên trả lời thế nào.

Cô im lặng rất lâu mới thỏa hiệp: “Anh gửi địa chỉ gặp mặt cho tôi, giờ tôi sẽ qua đó.”

Trần Trác: “Được.”

Cô cúp máy, nhận được tin nhắn kèm địa chỉ mà Trần Trác gửi qua. Đó là một nhà hàng tư nhân sang trọng gần nhà cô, muốn ăn ở đó cần phải đặt chỗ trước.

Lâm Vụ cạn lời: [Tổng giám đốc Trần, anh gửi nhầm địa chỉ cho tôi rồi đúng không?]

Anh gửi địa chỉ nhà hàng cho cô làm gì.

Trần Trác: [Đâu có.]

Lâm Vụ: [?]

Trần Trác biết cô không hiểu nên mới giải thích: [Có lẽ luật sư Lâm không biết, mỗi lần bàn công việc tôi thường vừa ăn vừa bàn đấy.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play