Khi đối diện với ánh mắt của người đàn ông ấy, đầu óc Lâm Vụ trống rỗng trong giây lát, lâm vào hoang mang. May mà cô không phải là người dễ xúc động nên mặc dù ngạc nhiên và bất ngờ, cô vẫn không để lộ cảm xúc trên mặt.
Cô đã quen che giấu cảm xúc của bản thân.
Sau giây phút khiếp sợ trôi qua, Lâm Vụ giả vờ bình tĩnh, cùng đồng nghiệp bên cạnh bước vào thang máy.
Cô đi chậm hơn hai bước nên đứng ở ngoài cùng, còn Trần Trác đứng ở trong cùng.
Khi thang máy nhanh chóng đi lên, một loạt câu hỏi nảy ra trong đầu Lâm Vụ.
Tại sao Trần Trác lại ở đây?
Anh đến đây làm gì?
Anh đến để tìm cô à?
Không thể nào.
Lâm Vụ tự hỏi tự trả lời trong lòng. Sau khi phủ quyết những đáp án xuất hiện trong lòng, cô mím chặt môi.
Thang máy ngày thường vốn ầm ĩ, đủ mọi âm thanh trộn lẫn vào nhau, hôm nay bỗng dưng yên ắng lạ thường, các đồng nghiệp không tán gẫu, hai cô gái trò chuyện lúc nãy cũng không nói một lời. Chung quanh rơi vào sự yên tĩnh khác thường.
Yên tĩnh đến nỗi cô có thể cảm nhận được ánh mắt bình tĩnh quen thuộc truyền đến từ sau lưng trong không gian khép kín này.
“…”
Chẳng mấy chốc đã đến tầng 26. Khi cửa thang máy mở ra, Lâm Vụ nhanh chóng bước ra ngoài, không nhìn ngó chung quanh dù chỉ một chút.
Cô bước vào công ty, chào hỏi các nhân viên trong khu vực làm việc mà mình gặp được, sau đó mở cửa vào văn phòng, đồng thời dặn trợ lý mười phút sau hẵng tìm cô.
Cô đóng cửa văn phòng lại, kéo cửa chớp xuống rồi mới xê dịch ghế đến bên cạnh, ngồi xuống, ngẩng đầu xoa huyệt thái dương sưng đau vì mất ngủ.
Đột nhiên, điện thoại vừa lấy ra từ túi xách đặt trên bàn phát ra một tiếng “ting ting”. Lâm Vụ cụp mắt, thấy tin nhắn WeChat mới hiển thị trên màn hình thì không khỏi sững sờ.
Đúng như dự kiến, Trần Trác gửi tin nhắn giải thích ngắn gọn về “cuộc gặp gỡ tình cờ” trong thang máy hôm nay: “Dạo trước công việc của tôi có sự thay đổi.”
Cùng lúc đó, Lâm Vụ nhớ lại từ tuần trước, các đồng nghiệp đã bắt đầu trò chuyện về việc công ty đầu tư trên lầu đổi sếp tổng mới.
Lâm Vụ vẫn biết Trần Trác làm trong ngành đầu tư, có điều cô không ngờ anh chính là sếp tổng khiến các đồng nghiệp bàn tán xôn xao, tò mò không ngớt mấy ngày nay. Lúc trước họ trao đổi thông tin cá nhân với nhau cũng không giải thích quá cụ thể. Hai người chỉ biết nghề nghiệp của đối phương chứ không rõ đối phương làm việc ở công ty nào.
Bỗng nhiên, Lâm Vụ nhớ lại lúc thang máy mở cửa, anh đứng bên trong nhìn thấy cô mà vẻ mặt vẫn thong dong thản nhiên, trong mắt không có vẻ gì là ngạc nhiên.
Vậy là anh biết cô làm việc trong tòa nhà này từ lâu rồi!
Khi biết đáp án này, Lâm Vụ không hề do dự mà trực tiếp thoát ra khung chat riêng của hai người.
“Vũ Hân.” Lâm Vụ đặt điện thoại xuống rồi ấn nút trên điện thoại bàn: “Bưng một cốc cà phê vào đây cho tôi.”
Trợ lý của Lâm Vụ vội đáp: “Vâng, thưa luật sư Lâm, vẫn là Americano nóng ạ?”
Lâm Vụ đáp “ừ”.
Sau khi uống cà phê xong, Lâm Vụ dồn hết tâm trí vào công việc. Suốt một buổi sáng, cô chỉ ngồi lì trên ghế làm việc tập trung tổng hợp tài liệu, gần như không di chuyển sang chỗ khác.
…
Loay hoay tới 12 giờ trưa, khi Hà Gia Vân xách túi giữ nhiệt tới gõ cửa, Lâm Vụ mới dừng làm việc.
“Cậu bận lắm à?” Thấy nét mặt tiều tụy của Lâm Vụ, Hà Gia Vân nhíu mày, hỏi: “Chẳng phải cậu mới xử lý một vụ kiện lớn xong sao? Cậu không thể nghỉ ngơi một lát à?”
Lâm Vụ: “Không thể.”
Cô mở cà mèn mà Hà Gia Vân mang đến, cảm thấy dạ dày trống trơn: “Tay nghề của dì Phương lại tiến bộ rồi.”
Dì Phương là dì giúp việc chăm lo cuộc sống hàng ngày trong nhà Hà Gia Vân.
Hà Gia Vân không cho cô đánh trống lảng: “Sao lại không thể?” Cô ấy rất thắc mắc: “Cậu có nợ nần gì đâu?”
“Tớ thích tiền.” Lâm Vụ trả lời thẳng thắn: “Tớ không tranh thủ kiếm tiền nhân lúc còn trẻ thì còn kiếm tiền lúc nào?”
Hà Gia Vân bị chặn họng, không cãi lại được một câu.
Cô ấy lặng thinh trong giây lát rồi hé miệng: “Ý của tớ là cậu đừng bạt mạng quá, sức khỏe là trên hết.”
Lâm Vụ biết cô ấy quan tâm mình bèn mỉm cười đáp: “Tớ biết rồi, không phải là do tớ làm việc quá sức đâu.”
“Cậu lại bị mất ngủ à?” Hà Gia Vân hỏi.
Lâm Vụ gật đầu.
Im lặng mấy giây, Hà Gia Vân tò mò hỏi tiếp: “Lúc cậu ở cạnh người kia thì lần nào cũng ngủ rất ngon giấc, phải không?”
Cô ấy biết rõ mọi chuyện của Lâm Vụ, kể cả chuyện Lâm Vụ và Trần Trác chỉ gặp nhau vào tối thứ sáu. Giờ đây nghe cô ấy bất ngờ nhắc tới chuyện này, Lâm Vụ ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Hà Gia Vân suy tư: “Đã vậy thì, hay là cậu suy xét cùng anh ấy…”
“Không cần.” Chưa chờ cô ấy nói hết câu, Lâm Vụ đã quyết đoán từ chối: “Tớ không có nhu cầu lớn cỡ đó."
Hà Gia Vân bị cứng họng vì câu trả lời táo bạo của Lâm Vụ. Cô ấy ho mấy tiếng rồi mới nói tiếp: “Ý của tớ là, các cậu có thể ngủ một giấc ngủ thuần khiết mà.”
Uống thuốc an thần không tốt cho sức khỏe, cũng sẽ rất dễ khiến đầu óc mất tỉnh táo. Công việc của Lâm Vụ đòi hỏi cô phải giữ bình tĩnh và tỉnh táo gần như mọi lúc, vì vậy nếu không phải là bất đắc dĩ, cô sẽ không dùng thuốc an thần để chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên các loại thuốc an thần không có tác dụng phụ nghiêm trọng trên thị trường, ví dụ như Melatonin, thì gần như không có tác dụng đối với cô. Dây thần kinh giấc ngủ trong đầu cô quả thật là rất cứng đầu, dỗ kiểu gì cũng không chịu nghe lời.
Chỉ có Trần Trác là ngoại lệ.
Lần đầu tiên Lâm Vụ hẹn cùng anh là vì uống rượu, sau đó tiến hành vận động mạnh nên chẳng những lập tức ngủ thiếp đi mà còn ngủ tới tận 1 giờ chiều hôm sau. Khi mở mắt ra, xem thời gian trên đồng hồ, Lâm Vụ suýt nữa ngỡ rằng điện thoại của mình bị hỏng mất rồi.
Ngoại trừ thời thơ ấu, dường như cô chưa bao giờ ngủ một giấc tới tận chiều hôm sau. Hơn nữa đã nhiều năm qua, cô không thể ngủ đủ 8 tiếng một ngày, đáp ứng đủ nhu cầu giấc ngủ cần thiết cho cơ thể.
Ban đầu, Lâm Vụ cứ nghĩ đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Chắc là do đêm trước làm quá mệt mỏi, hơn nữa mình còn uống nhiều rượu nên mới thế.
Một tuần sau, sau mấy ngày liên tiếp không ngủ đủ 5 tiếng, Lâm Vụ lại đến quán bar với mục đích dùng rượu để ru bản thân vào giấc ngủ nhưng thất bại. Cô không nhịn được trò chuyện với Hà Gia Vân rằng hôm đó mình ngủ say giấc như vậy rốt cuộc là vì làm tình, hay là… Trần Trác có ma lực nào đó giúp cô chìm vào giấc ngủ?
Vì không tìm được đáp án cho câu hỏi này nên Hà Gia Vân xúi giục cô tìm Trần Trác thử lại lần nữa.
Lần đầu tiên hẹn với Trần Trác là vì Lâm Vụ có men rượu trong người. Còn lúc tỉnh táo, cho dù cô thích giọng nói và ngoại hình của Trần Trác thì vẫn không thể làm chuyện như vậy được. Cũng vì vậy nên sau lần đầu tiên, cô và Trần Trác không trao đổi thông tin cá nhân với nhau.
Lâm Vụ cũng suy xét tới lời đề nghị của Hà Gia Vân nhưng cuối cùng đành bỏ cuộc. Chuyện hoang đường chỉ làm một lần là đủ rồi, lặp đi lặp lại thì không ổn cho lắm.
Mãi tới một buổi tối rất bình thường, Lâm Vụ vừa làm việc xong thì nhận được điện thoại của Hà Gia Vân. Cô ấy nói rằng hình như cô ấy nhìn thấy người hẹn với cô lần trước. Thậm chí Hà Gia Vân còn gửi một bức ảnh chụp lén cho Lâm Vụ rồi hỏi có phải đó là người đàn ông hôm trước hẹn với cô không.
Lâm Vụ mở tấm ảnh mờ mờ đó lên xem kỹ, sau đó chần chờ trả lời cô ấy: “Hình như vậy.”
Hà Gia Vân: “… Bartender nói hình như, sao cậu cũng trả lời là hình như? Cậu không nhớ mặt mũi anh ấy trông thế nào à?”
Không thể nào, trí nhớ của Lâm Vụ rất tốt.
Lâm Vụ: “Bartender nói với cậu à?”
Hà Gia Vân: “… Ừ, không phải tớ muốn thăm dò đời tư của cậu đâu nhé, tớ chỉ hỏi bartender là dạo gần đây người đàn ông ấy có ghé qua quán bar nữa không, lúc ở quán bar anh ấy chơi những gì.”
Lâm Vụ ngây ra, chần chờ một hồi rồi hỏi: “Bartender trả lời thế nào?”
Hà Gia Vân: “Bartender trả lời rằng hôm gặp cậu là lần thứ hai anh ấy đến quán bar, lần đầu tiên là đi cùng hai người bạn cùng giới tính, rất ít khi uống rượu, có phụ nữ đến gần tán tỉnh thì cũng từ chối ngay.”
Không chờ Lâm Vụ hồi âm, Hà Gia Vân đã nói tiếp: “Chậc, anh ấy được săn đón ghê luôn, mới ngồi mấy phút mà đã có ba người đẹp xin phương thức liên lạc của anh ấy rồi.”
Lâm Vụ: “Ờ.”
Hà Gia Vân: “Anh ấy lạnh lùng lắm, không cho ai hết.”
Lâm Vụ: “…”
Hà Gia Vân: “Cậu đến không?”
Lâm Vụ cầm điện thoại xem khung chat của hai người, chần chờ không quyết định được. Nhưng chốc lát sau, cô vẫn lái xe đến quán bar. Chẳng qua khi cô đến nơi thì Trần Trác cũng chuẩn bị rời đi.
Hai người chạm mặt ngay trước cửa. Thấy cô, Trần Trác khẽ híp mắt. Hai người đối diện mấy giây, Lâm Vụ bặm môi, rời mắt không nhìn anh nữa: “Anh chuẩn bị về à?”
Trần Trác cụp mắt nhìn cô gái trước mặt, cô vẫn mặc váy công sở, để lộ cặp chân mảnh khảnh, khoác một chiếc áo vest cùng màu size rộng, đeo một chiếc dây thắt lưng trên eo làm điểm nhấn cho trang phục, mái tóc dài đen bóng được buộc lơi, để lộ gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Nét mặt cô hơi tiều tụy, quầng mắt thâm đen đến mức có thể thấy rõ.
Trần Trác quan sát cô một lát, ánh mắt khẽ lay động, trầm giọng nói: “Đêm nay tôi không uống Brandy.”
Lâm Vụ ngẩn người, bỗng hiểu ý anh. Cô khẽ gật đầu, cụp mắt che giấu đôi mắt sóng sánh quyến rũ: “Vậy thì lần sau…”
Cô chưa kịp nói “gặp lại”, Trần Trác đã hất cằm chỉ ra ngoài: “Tôi muốn uống nước.”
Lần này, Lâm Vụ cũng không uống Vodka.
Trên người Trần Trác có mùi rượu thoang thoảng nhưng không nồng, còn cô không uống một giọt rượu. Song khi cô vịn vai anh, hôn môi với anh, bỗng nhiên cảm nhận được men say mê li dâng lên trong lòng.
Đêm hôm ấy, hai người làm không đến nỗi kịch liệt. Lúc xong việc, Lâm Vụ vẫn rất tỉnh táo.
Sau khi tắm rửa xong, Lâm Vụ định mặc quần áo rồi rời đi. Nhưng khi cầm quần áo, cô bỗng nhiên muốn xác nhận lại rốt cuộc là làm tình có thể giúp cô ngủ ngon, hay là bản thân Trần Trác có khả năng gây buồn ngủ.
Hôm sau, Lâm Vụ đã biết đáp án. Khi Trần Trác ở bên cạnh cô thì cô có thể ngủ ngon giấc. Cho dù trước khi đi ngủ cô rất tỉnh táo, không cảm thấy buồn ngủ chút nào nhưng hễ có anh bên cạnh, cô chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ nhanh chóng rơi vào trạng thái ngủ say chỉ trong vòng nửa tiếng.
“…”
…
“Tớ đang nói chuyện với cậu đấy.” Nhận thấy Lâm Vụ ngẩn người, Hà Gia Vân búng ngón tay một phát trước mặt cô, kéo suy nghĩ của cô trở về thực tại: “Cậu có nghe thấy tớ nói gì không?”
Lâm Vụ hoàn hồn, điềm tĩnh nói: “Cậu đừng nghĩ ngợi nữa.”
Hà Gia Vân: “Gì cơ?”
Lâm Vụ cúi đầu ăn cơm, từ tốn nói: “Anh ấy sẽ nghĩ tớ có vấn đề.” Mặc dù đúng là cô có vấn đề thật.
Hà Gia Vân cứng họng, há hốc miệng: “Thế thì một tuần hẹn gặp nhau hai lần cũng được mà nhỉ?”
“Không được.” Lâm Vụ đáp: “Ảnh hưởng tới công việc của tớ.”
Hà Gia Vân không còn lời nào để nói.
Hai người im lặng trong chốc lát, Lâm Vụ thình lình cất lời: “Có lẽ sau này bọn tớ sẽ không gặp nhau lần nào nữa.”
Hà Gia Vân sững sờ, khó tin nhìn cô: “Tại sao? Chẳng lẽ anh ấy tìm người phụ nữ khác?”
“Không phải.” Lâm Vụ buông đũa nhìn Hà Gia Vân, trầm ngâm mấy giây mới nói tiếp: “Hồi sáng tớ gặp anh ấy.”
Hà Gia Vân từng gặp Trần Trác, còn từng chụp lén anh. Mặc dù bức ảnh ấy khá mờ nhưng cô ấy rất giỏi nhớ mặt người khác, chỉ cần gặp một lần thì lần sau gặp lại sẽ nhận ra ngay, vì vậy Lâm Vụ không cần thiết giấu cô ấy. Dù sao sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết.
“Hồi sáng?” Mắt Hà Gia Vân tròn xoe, ngỡ ngàng hỏi: “Ở đâu? Tối qua các cậu lại gặp nhau à?”
Lâm Vụ: “…”
Nghe cô ấy nói vậy, cô lại buồn cười: “Cậu nghĩ sao?”
Hà Gia Vân chớp mắt: “Không thể nào.”
“Bọn tớ gặp nhau trong thang máy.” Lâm Vụ trả lời ngắn gọn: “Sếp mới của công ty trên tầng 29 đấy.”
Cô vừa dứt lời, văn phòng không quá rộng bỗng rơi vào yên tĩnh. Mãi một lát sau, Hà Gia Vân mới không nhịn được chửi thề: “Mẹ nó…”
Cô ấy sững sờ nhìn Lâm Vụ, hé miệng: “Anh ấy chính là ông chủ đẹp trai nhảy dù mà đám nhân viên bàn tán ư?”
Lâm Vụ gật đầu.
Hà Gia Vân hít hà một hơi, trầm tĩnh lại rồi nói tiếp: “… Duyên phận giữa hai cậu sao mà thần kỳ quá vậy.”
Lâm Vụ cũng rất tò mò.
Một lát sau, Hà Gia Vân nhớ lại câu nói lúc nãy của cô, không khỏi chần chờ: “Vậy nên nguyên nhân khiến cậu không muốn hẹn gặp anh ấy nữa là… Vì anh ấy chuyển sang làm việc ở đây hả?”
Lâm Vụ gật đầu: “Tớ đang suy nghĩ.”
“…”
Hà Gia Vân im lặng, nhìn chằm chằm khuôn mặt điềm tĩnh của Lâm Vụ một lát, sau đó cất giọng dịu dàng: “Tớ nghĩ rằng chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đâu. Tớ cảm thấy anh ấy là người rất tuân thủ khế ước, sẽ không vì chuyện làm việc trong cùng một tòa nhà với cậu mà tiết lộ chuyện đời tư của mình trước mặt mọi người đâu.”
Nói đến đây, cô ấy chững lại một lúc mới nói tiếp: “Nhưng tớ vẫn ủng hộ mọi quyết định của cậu.”
Hà Gia Vân thấu hiểu nỗi lo của Lâm Vụ. Biết họ tên và nghề nghiệp của đối phương, mỗi tuần gặp nhau một lần là một chuyện, làm việc trong cùng một tòa nhà, mỗi ngày đều gặp gỡ bạn tình của mình lại là chuyện khác.
Thượng Hải rộng bao la, nếu mỗi tuần chỉ gặp nhau một lần thì sẽ không cần phải lo nghĩ gì. Nhưng một khi đã làm việc trong cùng một tòa nhà, suốt ngày gặp nhau thì về lâu về dài rất có khả năng xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào đó.
Nghe vậy, Lâm Vụ nhoẻn miệng cười: “Ừ, tớ biết.”
Hà Gia Vân nhìn cô, khe khẽ thở dài: “Cậu ăn cơm trước đi.”
Lâm Vụ gật đầu.
…
Cơm nước xong, Hà Gia Vân không còn tâm trạng lên lầu ngắm trai đẹp nữa. Cô ấy đến văn phòng của Lý Hạng với đầy một bụng tâm sự, thở ngắn than dài.
Trong lúc gọi điện thoại, Lý Hàng đã nghe cô ấy thở dài tận mười lần. Anh ấy đưa tay lên day ấn đường, cảm thấy rất bất đắc dĩ: “Em không mang cơm cho anh mà ở trong văn phòng Lâm Vụ ăn hết sạch sẽ đã đành, bây giờ lại tới văn phòng của anh thở ngắn than dài là sao?”
Hà Gia Vân lườm anh ấy bằng ánh mắt ai oán: “Vụ Vụ không cho em thở dài trong văn phòng cậu ấy.”
Lý Hạng: “Lý do.”
“Cậu ấy bảo thở dài làm mất tài vận.” Hà Gia Vân giải thích rõ ràng. Cô ấy sợ mình thở dài sẽ khiến tài vận của Lâm Vụ bị cản trở nên cố gắng không thở dài trước mặt hay trong văn phòng của Lâm Vụ.
Lý Hạng giật giật khóe miệng, không tài nào hiểu nổi: “Thế thì em thở dài trong văn phòng của anh không làm mất tài vận của anh à?”
Hà Gia Vân buồn bực trừng anh ấy: “Anh giàu lắm mà, mất tí tài vận có ảnh hưởng gì đâu? Anh cứ coi như làm việc tốt, tặng tiền cho người khác là được rồi còn gì.”
Lý Hạng nghẹn lời, định cãi lại mấy câu nhưng lại sợ khiến cô chiêu vốn đang không vui sẽ càng bất mãn hơn nên chỉ đành nhịn xuống.
Lâm Vụ lại không sầu lo như Hà Gia Vân. Cô vẫn tiếp tục làm công việc của mình, mọi chuyện cứ mặc cho số phận đưa đẩy.
Buổi chiều, cô rời khỏi công ty để đi gặp khách hàng bàn chuyện công việc. Sau khi xong việc, về tới công ty thì hầu hết nhân viên đã tan tầm.
Lâm Vụ thường xuyên tăng ca nhưng cô không yêu cầu trợ lý phải tăng ca cùng mình. Chỉ cần trợ lý chuẩn bị sẵn tài liệu mà cô cần trong thời gian quy định là được. Mặt khác, Lâm Vụ có thể tự giải quyết.
Lâm Vụ làm việc trong văn phòng đến hơn 10 giờ tối thì mới đứng dậy ra về. Khi cô rời đi, trong công ty đã chẳng còn ai.
Cô tắt đèn, khóa cửa công ty, sau đó đi thang máy xuống tầng hầm B2. Lúc bước ra từ thang máy tầng hầm B2, Lâm Vụ mới chợt nhớ hồi sáng mình ngồi taxi đi làm chứ không phải tự lái xe.
Khi nhớ tới chuyện này, Lâm Vụ đang định quay về chỗ thang máy thì nghe thấy tiếng còi ô-tô. Cô chợt khựng lại, ngoảnh đầu nhìn sang theo phản xạ, sau đó thấy chiếc xe quen thuộc đang đỗ ở bên kia bãi đỗ xe.
Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Lâm Vụ reo lên. Cô chần chờ trong giây lát rồi bắt máy.
“Luật sư Lâm, chúng ta trò chuyện một lát nhé?” Chất giọng trầm thấp của người đàn ông lọt vào màng nhĩ, quấy nhiễu lòng người.
Lâm Vụ bình tĩnh nhắc nhở anh bằng giọng điệu nhỏ nhẹ: “Tổng giám đốc Trần, anh trái với quy ước.”
Cô vừa dứt lời, người ở đầu dây bên kia im lặng: “Bây giờ là ban đêm.”
Trước kia họ giao kèo với nhau rằng ban ngày không quen nhau, chỉ gặp nhau vào tối thứ sáu hàng tuần. Tuy nhiên họ không thỏa thuận rằng buổi tối gặp nhau vào những ngày không có hẹn thì có nên giả vờ như không quen nhau hay không.
Quả thật là sơ suất. Tại sao cô lại bỏ sót một sơ hở rõ ràng như thế trong quy ước chứ?
Khi nghe những lời này, Lâm Vụ không khỏi nghĩ ngợi vẩn vơ, nếu cô vẫn tiếp tục giữ mối quan hệ này với Trần Trác thì nhất định phải sửa lại sơ hở này.
Cô im lặng trong giây lát, nhìn người đàn ông vừa bước xuống xe, chuẩn bị đi về phía mình: “Năm phút.”
Trần Trác dừng bước, ánh mắt sâu lắng nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Em đến đây hay tôi qua đó?”