Đêm lạnh như rượu, Lâm Tiếu Khước đắp chăn dày cộm rồi ngủ.
Ngày thứ hai tiếp tục lên đường.
Lâm Tiếu Khước ngồi trong xe ngựa buồn chán đến phát hoảng, vén rèm nhìn ra ngoài. Lá cây bắt đầu rơi, núi xanh dần khô vàng, đợi đến mùa đông, chắc là khắp núi trơ trụi mặc tuyết phủ, nhìn về xa xăm, trời đất một màu trắng xóa.
Thương Sơn như rồng bạc uốn lượn, hoa mai thấm đẫm tuyết bùn, đến lúc đó nhóm bếp lò nhỏ, vừa thưởng mai vừa uống trà, gọi cả Thái tử điện hạ, cùng nhau thưởng thức thú vui tao nhã ngày đông. Thái tử văn tài xuất chúng, nếu viết ra thơ từ, không chừng còn có thể lưu truyền hậu thế.
Ngày nọ, một tiểu sinh đời sau mở cuốn sách cũ, đọc được những vần thơ, tò mò về người được nhắc đến trong đó, bèn lên mạng tìm kiếm… Dòng sông lịch sử vô tận, Lâm Tiếu Khước bị chính khoảnh khắc tưởng tượng của mình chọc cười, hắn vừa thấy lãng mạn lại có chút ngượng ngùng khó tả.
Một con ngựa vụt qua bên cạnh, Lâm Tiếu Khước thoáng nhìn người cưỡi, uy phong lẫm liệt, lại chính là người lạ đã đưa dù cho hắn ngày ấy.
“Từ từ ——” Lâm Tiếu Khước theo bản năng gọi người nọ lại, nhưng khi người nọ giảm tốc độ, quay đầu, hắn lại không biết nên nói gì.
Chỉ khẽ nói: “Cái dù của ngươi.”
Người nọ bỗng dưng cười, như tiếng trống trận ngừng lại trên chiến trường, tuyết vùi lấp xác người, rồi năm sau gió xuân thổi quét.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play