Bạch Dao chống cằm, nhớ đến cậu nhóc trần như nhộng kia, bất giác có chút thương cảm cho cậu: “Nhưng nghĩ kỹ lại thì thằng bé cũng có chút đáng thương, trẻ con thì có biết gì đâu. Ba mẹ thằng bé không ai quan tâm đến nó sao?”
Lục Sanh bắt chước cô, anh cũng chống cằm, nói: “Ba thằng bé đã bỏ rơi hai mẹ con nó. Mẹ nó vì chuyện này mà bị đả kích rất nặng, sức khỏe yếu nên bình thường cũng không quản nổi nó.”
Bạch Dao ngồi thẳng dậy, nhíu mày: “Đúng là thứ đàn ông cặn bã. Tôi thấy rõ nhà họ vẫn có người sống, nhưng tới tối thì lúc nào nhà cũng tối thui, có phải ba thằng bé không thèm chu cấp gì hết đúng không, cái nhà ấy đến cả tiền điện mà cũng không có để trả!”
Lục Sanh cũng ngồi thẳng người dậy, tràn đầy phẫn nộ: “Theo tôi biết thì người đàn ông đó đúng là chẳng để lại gì cho hai mẹ con họ cả.”
Bạch Dao vừa giận kẻ tồi tệ đó, vừa thương xót cho hai mẹ con tội nghiệp kia. Cô nhớ lại chuyện mình từng hung hăng dọa nạt đứa nhỏ ấy, giờ nghĩ lại cô còn cảm thấy hơi áy náy.
Trời đã về khuya, hai người bọn họ ăn xong rồi thì cũng nên về nhà.
Lục Sanh đưa Bạch Dao đến trước cửa nhà: “Cảm ơn cô Bạch vì bữa tối hôm nay. Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ mưa, nhớ đóng kỹ cửa sổ nhé. Chúc cô ngủ ngon, tạm biệt.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT