Giữa đêm khuya, Bạch Dao trằn trọc ở trên giường mãi mà cũng không ngủ được.

Mới tháng trước thôi, cô còn đang khoe của với đám chị em plasitc* của mình, chớp mắt một cái, cô đã bị đưa đến một nơi hoàn toàn xa lạ.

(*Tình cảm plastic có thể hiểu là tình cảm giả tạo, không chân thật.)

Cô hiểu rồi, như này gọi là xuyên không.

Quả nhiên, trong đầu cô liền vang lên một tràng âm thanh như có dòng điện xẹt qua, giọng nói máy móc chẳng phân biệt nổi nam nữ vang lên một cách cứng nhắc: “Chào mừng đến với... trò chơi... mời ký chủ công lược…”

Âm thanh điện từ quá mức chói tai khiến Bạch Dao cảm thấy đau đầu không thôi, cô bịt tai lại, nhưng những gì mà cô nghe được chỉ là những đoạn thanh âm ngắt quãng. Chẳng bao lâu sau, giọng nói ấy cũng biến mất không chút tăm hơi, như thể tín hiệu kém, hoặc như bị đột ngột cúp điện.

May là Bạch Dao rất thông minh, cô đã đọc vô số tiểu thuyết máu chó, cũng đã quá hiểu rõ mấy cái kịch bản xuyên không, còn chẳng phải là bắt cô xuyên qua để công lược mấy anh chàng có quá khứ thảm thương, rồi yêu đương cùng họ, chữa lành sự cô đơn và lạnh lẽo của họ sao?

Bạch Dao soi mình trong gương. Làn da trắng mịn màng như ngọc, nhan sắc mê người, từng đường nét trên gương mặt đều đẹp đến mức không thể bắt bẻ, mái tóc dài xoăn nhẹ xõa ngang vai, toát lên phong cách “bad girl” từng làm mưa làm gió dạo gần đây.

Đám chị em plastic kia của cô cũng từng gọi cô là “bad girl” ở sau lưng đấy.

Nhưng Bạch Dao chưa từng cảm thấy mình là một cô gái cặn bã, chẳng qua cô chỉ muốn mang đến cho mỗi anh chàng đẹp trai một mái nhà ấm áp thôi mà. Như vậy thì có gì là sai chứ?

Dĩ nhiên là không rồi!

Điều khiến Bạch Dao cảm thấy yên tâm nhất chính là nhan sắc đỉnh cao của bản thân mình vẫn còn nguyên, độ khó của trò chơi tình yêu này nháy mắt đã giảm xuống mức dễ như ăn cháo, cô còn sợ gì mà không thể phá đảo trò chơi này?

Tiếng bước chân nhảy nhót từ tầng trên lại vang lên, Bạch Dao trùm chăn kín đầu vẫn không thể nào làm ngơ âm thanh ồn ào vọng xuống từ phía bên trên.

Ban đầu cô cứ tưởng, có xuất thân và bối cảnh vững chắc thì có thể được ở phòng riêng trong ký túc xá, cũng sẽ không xảy ra bất kỳ mâu thuẫn gì. Ai dè, cứ đêm đến là bốn phía trên dưới trái phải đều vọng tới đủ loại tiếng động.

Bạch Dao chịu hết nổi, hất chăn bước xuống giường, sau đó bước ra ban công, cầm cây phơi đồ chọc mạnh lên trần nhà: “Ồn chết đi được! Gần ba giờ sáng rồi còn chưa chịu đi ngủ nữa! Để sức đó mà đi chơi vào ban ngày không được à!”

Có vẻ người trên đầu cảm nhận được lửa giận của cô, tiếng động phía trên rốt cuộc cũng dừng lại.

Cũng coi như là có chút ý thức công cộng.

Bạch Dao vứt cây phơi quần áo xuống, cô đi vào nhà vệ sinh rồi bật đèn lên, giải quyết nhu cầu sinh lý xong thì đứng trước bồn rửa mặt, mở vòi nước rửa tay. Bất thình lình, cô cảm nhận được nhiệt độ nước bỗng nhiên trở nên ấm nóng một cách rõ ràng, cúi đầu nhìn lại thì thấy dòng nước vốn trong vắt nay lại biến thành màu đỏ.

Bạch Dao hoảng sợ rụt tay lại, nhìn kỹ hơn, nước vẫn trong vắt không có gì lạ, vừa rồi cứ như chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Cô cẩn thận nhìn lại đôi tay của mình, mười ngón thon dài trắng muốt, hoàn hảo không có chút khuyết điểm nào như nhan sắc của cô vậy, cũng chẳng có dính thứ gì kỳ lạ cả.

Đúng lúc cô đang cúi đầu nhìn bản tay của mình, khóe mắt cô liếc nhìn thấy trong gương có bóng dáng của một người phụ nữ tóc tai rũ rượi. Cô giật mình ngẩng đầu lên, trong gương chỉ có một mình cô.

Cô vội vàng sờ đầu mình, người trong gương cũng đồng thời giơ tay sờ tóc, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Mình đã bảo rồi mà, dạo này mình đâu có thức khuya, làm sao mà có thể tiều tụy đến mức đó được chứ?”

Bạch Dao đoán rằng có lẽ do dạo gần đây cô yêu đương quá mức nên tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, thần kinh suy nhược. Cô tắt vòi nước, định rời khỏi nhà vệ sinh, nào ngờ trong bồn rửa tay lại có từng sợi tóc đen nhánh từ từ trồi lên, chúng mỗi lúc một dài, rồi dần dần tràn ra khỏi bồn.

Cơ thể Bạch Dao cứng đờ, cô bị dọa đến mức liên tục lùi lại, mãi cho đến khi lưng chạm vào mặt tường, không còn đường lui nữa.

Ánh đèn trong nhà vệ sinh bắt đầu chớp nháy liên hồi, hình bóng mờ mờ trong gương lúc ẩn lúc hiện, cho đến khi nó hiện rõ thành một người phụ nữ tóc tai rũ rượi thì Bạch Dao đã sớm hét toáng lên rồi bỏ chạy khỏi nhà vệ sinh.

Cô hoảng loạn gọi điện cho bạn trai mình, điện thoại vừa được kết nối thì cô đã lập tức la lên đầy hoảng sợ: “Thẩm Tích! Anh mau tới đây đi! Ống thoát nước trong ký túc xá em bị tắc rồi, có một thứ cực kỳ ghê tởm trồi lên!”

Nói rồi, cô ôm lấy ngực, nơi trái tim đang bị kích thích dữ dội, rấm rứt khóc chít chít: “Hình như em đã rụng rất nhiều tóc mà chẳng hề hay biết gì cả, hu hu hu, em phải làm sao đây, hình như em sắp hói rồi! Nếu em bị hói thật, anh có còn yêu em không!”

Ánh đèn đang chớp nháy trong nhà vệ sinh đột nhiên dừng lại, nhưng chỉ chốc lát sau, nó lại như bị kích thích, ánh đèn chớp lóe chập chờn càng lúc càng dữ dội hơn, ngay cả đèn trong phòng ngủ cũng nhấp nháy theo điên cuồng.

Gió ngoài cửa sổ rít gào, bóng cây lay động, ánh sáng và bóng tối đan xen tạo nên bầu không khí vô cùng quỷ dị.

Bạch Dao co người lại trên giường, qua tấm gương trên bàn trang điểm, cô nhìn thấy một người phụ nữ đầu tóc rũ rượi che khuất khuôn mặt, cô ta đang lặng lẽ ôm mặt khóc.

Ngay sau đó, ngoài cửa kính vang lên tiếng gõ.

Trên khung kính phản chiếu hình bóng của một người đàn ông toàn thân đen kịt, dán sát vào cửa sổ, đôi mắt đen nhánh đặc biệt sáng rực, trong tiếng gió gào cây rít, cậu gọi: “Dao Dao, anh tới rồi!”

Bạch Dao vội vàng nhảy xuống giường, chạy mấy bước tới mở cửa sổ, thiếu niên ở bên ngoài nhảy vào, vừa mới chạm đất, cô liền nhào vào lòng cậu, ngẩng khuôn mặt nhem nhuốc đẫm nước mắt lên, đáng thương nói: “Thẩm Tích, thế mà em lại bị rụng tóc rồi! Em còn trẻ như vậy mà đã rụng nhiều tóc đến thế, em sợ lắm, em sắp hói thật rồi!”

Thiếu niên nâng gương mặt cô lên, vừa hôn vừa dỗ dành: “Làm sao mà tiên nữ lại có thể bị hói được chứ.”

Cậu xoa đầu cô, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt cong cong dịu dàng: “Tóc của Dao Dao vừa nhiều vừa đẹp, cho dù có sống đến một trăm tuổi, em vẫn sẽ luôn luôn xinh đẹp.”

Thiếu niên có vóc dáng cao ráo, thân hình gầy gò, mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản cùng quần short đen, gương mặt sạch sẽ tuấn tú, nụ cười rạng rỡ mang theo khí chất ấm áp khiến người khác dễ dàng bị thu hút, đặc biệt là khi cậu dỗ dành người khác, khi ấy cậu luôn mang theo sự dịu dàng và kiên nhẫn vô hạn với cô.

Tâm trạng của Bạch Dao dần dần ổn định trở lại, tuy vậy nhưng cô vẫn còn chút sợ hãi, cô tủi thân nói: “Anh không biết đâu, khi em nhìn thấy từng chùm tóc nhiều như vậy thì em có biết bao nhiêu sợ hãi, sợ đến mức em cũng xuất hiện cả ảo giác, cứ như bản thân trong gương thật sự đã hói rồi vậy.” ( app truyện TᎽT )

Thẩm Tích liếc nhìn cái gương một cái.

Cái bóng trong gương lập tức biến mất, ánh đèn trong phòng cũng không còn chớp nháy nữa mà hoàn toàn trở nên sáng rõ.

Bạch Dao ngẩng đầu nhìn đèn, lẩm bẩm than thở: “Nhà cũ đúng là thật sự dở, điện áp cứ không ổn định suốt ngày.”

Cô kéo Thẩm Tích vào phòng vệ sinh: “Ống thoát nước bị tắc rồi, anh giúp em sửa lại đi.”

Giống như mọi lần, chỉ cần cô cần đến, Thẩm Tích sẽ lập tức từ ký túc xá nam bên kia trèo tường chạy sang, rồi gõ cửa sổ tầng bốn phòng cô giữa đêm hôm khuya khoắt, cậu vẫn luôn là một người vạn năng như vậy.

Nhưng khi hai người bước vào nhà vệ sinh, bồn rửa và sàn nhà đều sạch bong kin kít, đừng nói là tóc, đến một giọt nước cũng chẳng có.

Bạch Dao chớp chớp mắt.

Thẩm Tích nói: “Chắc là lại bị nước cuốn trôi vào ống thoát nước rồi, không sao đâu, để anh kiểm tra kỹ xem có bị tắc không.”

Bạch Dao gật đầu, cô đi theo bên cạnh Thẩm Tích, nhìn cậu kiểm tra vòi nước cực kỳ ra dáng ra hình, sau đó lại ngồi xổm xuống xem xét đường ống. Cô cũng ngồi xuống theo, sau đó hỏi một câu: “Thẩm Tích, anh có yêu em không?”

Thẩm Tích ngẩng đầu nhìn cô, sau đó cúi người xuống hôn nhẹ lên khóe môi cô, ánh mắt dịu dàng cong cong: “Dĩ nhiên là yêu em rồi, ngày nào cũng yêu em cả.”

Từ sau khi ở bên nhau, ngày nào cô cũng hỏi câu này, mà câu trả lời của cậu vẫn luôn giống hệt như vậy.

Bạch Dao mím môi, chui vào lòng cậu, trong lòng thì thầm, nếu anh yêu cô như vậy rồi, vậy thì tại sao cô vẫn chưa nhận được thông báo đã vượt ải trò chơi rồi  chứ?

Chẳng lẽ độ hảo cảm vẫn còn chưa đủ?

Thẩm Tích kiểm tra xong, xác nhận không có vấn đề gì, rửa tay rồi bế cô gái đang dính như gấu túi Koala trên người mình ra khỏi nhà vệ sinh. Cậu dụi mặt mình vào mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Dao Dao, em có sợ ngủ một mình vào ban đêm không?”

Bạch Dao áp mặt vào lồng ngực anh, lười biếng thì thầm: “Nửa đêm nửa hôm cũng sẽ chẳng có con ma nào đến gõ cửa phòng em cả, em mới không sợ.”

Thẩm Tích không đáp.

Bạch Dao ngẩng đầu, đắc ý hỏi: “Có phải gan em rất lớn không?”

Thẩm Tích cười, “Ừ, Dao Dao nhà anh gan lớn nhất.”

Bạch Dao được khen thì cười toe toét, cực kỳ đắc chí.

Cười chết mất.

Chỉ là một trò chơi yêu đương vườn trường thôi mà, lại càng không có yếu tố kinh dị nào cả, cô sợ cái gì chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play