Buổi trưa, Bạch Dao luộc một mẻ sủi cảo nhân cải thảo thịt heo đông lạnh ăn cho qua bữa, ăn xong thì tiếp tục dọn dẹp. Tới chạng vạng, cô xách theo mấy túi rác lớn, chật vật đi về phía trạm rác.
Đi được nửa đường, một thanh niên cao to chạy lại: “Cô Bạch, để tôi giúp cô!”
Túi rác trong tay cô bị người ta lấy mất, cô lập tức trở nên nhẹ nhàng hẳn.
Hôm nay Lục Sanh mặc áo thun trắng, quần dài đen, đeo túi chéo vai, dù mang giày đế thấp nhưng anh vẫn cao hơn Bạch Dao cả một cái đầu.
Anh tháo một bên tai nghe ra, chiếc tai nghe màu đen buông lỏng trên cổ càng khiến anh thêm phần trẻ trung năng động. Anh cúi đầu, nở nụ cười rạng rỡ với Bạch Dao: “Tôi vừa tan làm về là gặp cô Bạch ngay, trùng hợp thật đấy.”
Khi anh nhìn cô, anh hơi khom người về phía trước, ánh hoàng hôn hòa lẫn với mái tóc cam rực rỡ khiến cảnh sắc trở nên mơ hồ. Cũng may làn da anh trắng nên mới có thể cân được màu tóc khó nhằn này.
Anh nói: “Nếu tôi về sớm hơn một chút nữa, hoặc là về muộn hơn chút nữa thì có khi đã không gặp được cô Bạch rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT