Sáng hôm sau, trong lớp Một đã lan truyền tin có học sinh chuyển trường mới đến. Đám con trai thì háo hức mong đó là một cô gái xinh đẹp, còn đám con gái lại hy vọng người chuyển tới sẽ là một nam sinh điển trai. Tất nhiên cũng có vài đứa đã sớm biết trước giới tính của người mới qua mấy tin đồn vỉa hè, nhưng mà bọn họ cũng rất vui vẻ hóng chuyện, ồn ào với người khác.
Lộ Tiểu Nhiên chọc chọc Bạch Dao, nhỏ giọng thì thầm: “Dao Dao, hôm nay Triệu Viễn không đến lớp đó.”
Bạch Dao nhìn sang theo ánh mắt của Lộ Tiểu Nhiên, quả nhiên trong lớp có một chỗ trống, chắc là chỗ của Triệu Viễn.
Lộ Tiểu Nhiên thì thào đầy thần bí: “Tớ nghe nói tối qua bên ký túc xá nam xảy ra chuyện.”
Bạch Dao cũng hạ thấp giọng: “Xảy ra chuyện gì?”
“Nam sinh phòng 404 sau khi tan học tối quay về thì thấy đầy nội tạng vương vãi khắp nơi, máu me be bét luôn...”
Bạch Dao tò mò hỏi: “Bọn họ nấu lẩu trong phòng à?”
“Ây da, không phải là nội tạng động vật đâu, là nội tạng người đó!”
Bạch Dao che miệng, giả vờ khoa trương “Oa!” một tiếng.
Lộ Tiểu Nhiên biết ngay là Bạch Dao lại đang coi chuyện này như một câu chuyện xưa, cô nàng không nhịn được tiếp tục kể lể đầy sinh động: “Bọn họ vừa đẩy cửa ra là đã ngửi thấy mùi máu tanh, bước thêm vài bước thì thấy nội tạng bê bết trong nhà vệ sinh. Mấy nam sinh đó sợ đến suýt nữa cũng lịm đi, lập tức đi gọi thầy giáo, thầy lại đi gọi hiệu trưởng.”
Bạch Dao hỏi: “Rồi có báo công an không?”
Lộ Tiểu Nhiên lắc đầu: “Mấy bạn trong phòng đó bị sốc nặng, thầy giáo gọi điện cho phụ huynh thì người nhà lại bảo không có thời gian đến đón họ về, cứ để con họ ở trường tiếp tục học hành cho tốt.”
Phải nói, phụ huynh ở ngôi trường này dường như có một sự cố chấp kỳ lạ nào đó với chuyện học hành. Trước giờ cũng vậy, dù học sinh có gặp chuyện gì, chỉ cần còn sống, còn chạy được là sẽ tuyệt đối không đến đón về.
Cứ như thể ném con vào đây rồi mặc kệ cho chúng tự sinh tự diệt vậy.
Bạch Dao hỏi: “Rồi sau đó thì sao?”
“Sau đó thầy giáo tạm thời chuyển bọn họ sang phòng khác, chắc dạo này bọn họ cũng sẽ không đi học đâu, chỉ muốn nghỉ ngơi một thời gian mà thôi.” Lộ Tiểu Nhiên hạ giọng thấp hơn nữa, “Dao Dao, cậu biết điểm mấu chốt của chuyện này là gì không?”
Bạch Dao cũng nhỏ giọng: “Điểm mấu chốt là gì?”
“Triệu Viễn cũng ở phòng 404, mà từ tối qua đến giờ, cậu ta vẫn chưa lộ mặt.” Lộ Tiểu Nhiên vừa nói mà nổi hết cả da gà, cô ta liếc quanh, sợ hãi nói: “Dao Dao, tớ nghi ngờ trường mình thật sự có ma đó.”
Bạch Dao làm bộ giật mình: “Thật à?”
Nhìn cái kỹ năng diễn xuất giả trân kia là biết ngay Bạch Dao chẳng thật sự tin vào lời mà mình nói, Lộ Tiểu Nhiên nghẹn một bụng bực tức trong lòng: “Trường mình đã xảy ra bao nhiêu chuyện kỳ quái rồi? Lại có biết bao nhiêu người biến mất không lý do nữa?”
Bạch Dao ngạc nhiên: “Chẳng phải cậu từng nói ký túc xá nữ có quỷ sao? Tớ ở đấy vẫn bình thường cơ mà, sao giờ lại đến ký túc xá nam có quỷ rồi?”
Lộ Tiểu Nhiên: “Thì... thì con quỷ đó ở một chỗ lâu quá cũng phải đổi gió tí chứ! Biết đâu dạo này nó muốn sang ký túc xá nam chơi thử thì sao!”
Bạch Dao thần bí nói: “Tiểu Nhiên, tớ nói cho cậu biết một bí mật.”
Lộ Tiểu Nhiên chăm chú lắng nghe: “Gì vậy?”
Bạch Dao: “Trường học thường được xây trên bãi tha ma đó.”
Lộ Tiểu Nhiên: “…”
Xong rồi, đêm nay cô ta nhất định sẽ mất ngủ cho mà xem!
Đúng lúc đó, chuông báo tiết tự học buổi sáng vang lên, thầy giáo dẫn theo một nữ sinh đi vào lớp. Cô gái đó có ngoại hình trong trẻo đáng yêu, đối diện với nhiều gương mặt lạ, cô có hơi ngượng ngùng nhưng vẫn cố gắng mỉm cười tự nhiên: “Chào các cậu, tớ tên là Lộc Chi Chi, mong sau này được mọi người giúp đỡ.”
Đám con gái thì vỗ tay lấy lệ vài cái, còn đám con trai thì vỗ tay rần rần. Bình thường nhìn mấy mỹ nhân chói lóa giống như Bạch Dao mãi cũng chán rồi, giờ đổi sang kiểu thuần khiết dễ thương không giả tạo như vậy thì cũng cảm thấy mới mẻ không ít.
Lộ Tiểu Nhiên đã tra cứu xong thân thế của nữ sinh chuyển trường mới từ lâu: “Lộc Chi Chi xuất thân từ một gia đình bình thường, nghe nói dạo gần đây ba cô ta trúng vé số độc đắc, đột nhiên trở thành nhà giàu mới nổi, bỏ ra không ít tiền để đưa Lộc Chi Chi vào trường mình.”
Nói ngắn gọn, đây là một cô gái không có bối cảnh gì cả. Mà ở một ngôi trường như thế này, người như Lộc Chi Chi nếu chỉ cần bước sai một bước thôi cũng đủ để trở thành cái bia cho người khác nhắm vào. ( app truyện T Y T )
Bạch Dao có thể lập tức xác định được rằng Lộc Chi Chi chính là nữ chính. Cảm giác nguy cơ bỗng chốc trỗi dậy dữ dội trong lòng cô.
Sau khi tan học, một cô gái có mái tóc dài thẳng đen nhánh bước vào lớp, cô ta cười tươi đầy thiện chí với Bạch Dao: “Dao Dao, nghe nói lớp cậu có bạn mới chuyển đến đúng không? Các nữ sinh trong trường đều là chị em tốt với nhau cả, cho nên bọn tớ định tổ chức một buổi tiệc chào đón tân học sinh vào tối nay, cậu có muốn tham gia không?”
Hôm nay là thứ Sáu, dù ngày mai là thứ Bảy nhưng trường vẫn không cho nghỉ. Tuy vậy, từ tối thứ Sáu đến tối Chủ nhật, học sinh được tự do hoạt động trong khuôn viên trường.
Cô gái đó tên là Bộ Chung Yểu, hoa khôi của lớp bên cạnh, từ trước đến nay cô ta luôn bị Bạch Dao đè đầu cưỡi cổ, quan hệ giữa hai người bọn họ cũng rất vi diệu, chuyện cô ta thích làm nhất chính là tìm cảm giác tồn tại. Cũng giống như việc lớp Một có học sinh mới mà cô ta lại đứng ra tổ chức tiệc chào mừng gì đó vậy?
Tiện thể nhắc luôn, người đã tung tin đồn rằng mặt Bạch Dao là hàng đã “qua dao kéo”, còn có ý định quyến rũ bạn trai người khác, cũng chính là cô nàng Bộ Chung Yểu này đây.
Bạch Dao liếc mắt sang bên kia.
Vài cô bạn mà Bộ Chung Yểu dẫn theo đang nhiệt tình bắt chuyện với học sinh mới, thân thiết đến mức trông cứ như chị em cùng mẹ khác cha vậy.
Như chợt nhớ ra gì đó, Bộ Chung Yểu lại mỉm cười bổ sung một câu: “À đúng rồi, tớ còn mời cả bạn học của lớp tớ nữa đó, chắc là Thẩm Tích cũng sẽ tới đấy.”
Bạch Dao mỉm cười: “Cậu muốn mời tớ tham gia bữa tiệc do cậu tổ chức?”
Bộ Chung Yểu: “Đúng vậy nha, chúng ta là chị em tốt mà, tất nhiên là tớ phải mời cậu rồi.”
Bạch Dao chậm rãi nói: “Vậy thì chắc cậu cũng biết, yêu cầu của tớ đối với tiệc tùng rất cao. Những buổi tiệc trước đây của tớ, từ đầu đến cuối đều dùng toàn là đồ tốt nhất trên thế giới. Chung Yểu à, cậu là chị em tốt của tớ, cậu nhất định không được để bữa tiệc này làm tụt đẳng cấp, kéo thấp phong cách của chúng ta, để người ta cười vào mặt đâu đấy.”
Nụ cười của Bộ Chung Yểu thoáng cứng đờ. Ai mà không biết Bạch Dao tiêu tiền như nước, những bữa tiệc trước kia của cô, chi phí tiêu tốn cũng đủ để mấy người bọn họ tiêu xài trong vài tháng trời.
Thế nhưng lời cũng đã nói rồi, Bộ Chung Yểu cũng không thể tự nhận mình thua kém Bạch Dao được, thế là cô ta cười gượng nói: “Chắc chắn là sẽ không làm cậu thất vọng đâu, cậu cứ yên tâm.”
Sau khi Bộ Chung Yểu rời đi cùng nhóm bạn của mình, Lộ Tiểu Nhiên liền nói với Bạch Dao: “thế mà nhỏ bitch đó lại mời cậu đi dự tiệc, chắc chắn là nó có âm mưu gì không thể nói ra rồi. Dao Dao, tớ nghe nói tên bạn trai mà nó mới quen hình như có ý với cậu đấy.”
Bạch Dao cầm lấy dao rọc giấy, “cạch cạch” vài cái: “Nếu cậu ta không sợ bị tớ thiến vật lý thì cứ việc nghĩ tới cái gì đó táo bạo hơn nữa cũng được.”
Lộ Tiểu Nhiên nghe mà cảm thấy con cò bé bé không tồn tại của mình cũng đau âm ỉ.
Giờ ăn trưa, căn tin vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Tích ngồi rịt bên cạnh Bạch Dao, đôi mắt dán chặt lấy cô, chớp cũng không thèm chớp lấy một cái.
Bạch Dao lật lật quyển vở luyện chữ, thấy quả thực cậu đã ngoan ngoãn viết đầy đủ hai trang thì mới gắp cái đùi gà trong khay cơm của mình bỏ vào bát cậu: “Không tệ, cố gắng thêm nhé.”
Trên mặt Thẩm Tích lập tức nở rộ một nụ cười, cậu há miệng cắn một phát thật to vào cái đùi gà, lúng búng nói: “Dao Dao, hôm qua anh học tới khuya luôn đó.”
Bạch Dao lại gắp thêm mấy miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào bát cậu. Thẩm Tích rất thích ăn thịt, đặc biệt là thịt có vị ngọt. Cô không tiếc lời khen: “Thẩm Tích, anh giỏi lắm, học tập vất vả rồi, anh ăn nhiều vào một chút.”
Thẩm Tích gật đầu: “Ừm, anh sẽ ăn nhiều hơn nữa!”
Bạch Dao liếc mắt nhìn về phía bên kia, bỗng hỏi: “Anh nhìn thấy cô bạn kia có cảm giác gì không?”
Cậu đang mải mê gặm đùi gà, đầu còn chẳng buồn ngẩng lên: “Không cảm giác.”
Rõ ràng là qua loa cho có.
Bạch Dao nâng mặt cậu lên, ép cậu nhìn về phía Lộc Chi Chi đang ngồi bên kia, cô lại hỏi: “Thế nào, nhìn thấy cô ấy có cảm giác gì?”
Thẩm Tích mờ mịt hỏi: “Cảm giác gì cơ?”
“Chính là cái cảm giác…” Bạch Dao học theo cách nói của cậu: “Chính là cái cảm giác muốn ăn cô ấy á.”
Cậu tủi thân: “Dao Dao, anh kén ăn lắm, không phải cái gì anh cũng ăn đâu. Ngoài em ra, anh không muốn ăn ai khác hết.”
Bị đôi mắt nai con của cậu nhìn chăm chú như vậy, trái tim của Bạch Dao cũng sắp tan chảy mất rồi, cô hào phóng bưng cả khay cơm của mình lên, dồn hết phần thịt của mình sang cho cậu.
Thẩm Tích nhìn cái mâm đầy ắp thịt của mình, cảm động đến đôi mắt cũng ngấn lệ: “Dao Dao, em tốt quá đi mất.”
Bạch Dao ngồi sát lại gần cậu: “Nói rồi đấy nhé, sau này anh chỉ được phép ăn một mình em, không được ăn người khác.”
Thẩm Tích nghiêm túc gật đầu, cậu nắm lấy tay Bạch Dao rồi áp lên má mình, dụi dụi vài cái rồi trịnh trọng hứa hẹn: “Anh sẽ không ăn ai khác, chỉ ăn Dao Dao thôi. Nếu anh nói dối, thì anh sẽ thân đầu hai ngả.”
Bạch Dao: “…”
Bạn trai của cô có thề thì cũng cũng phải thề thật độc lạ, có phong cách riêng mới được. Nhưng mà… dễ thương chết mất!
Cô cười hì hì, đưa tay ra nhéo nhéo, xoa nắn mặt cậu, Thẩm Tích cảm thấy nhột nên cũng bật cười khúc khích theo.