Bạch Dao và Thẩm Tích đã hẹn nhau sẽ gặp lại ở căn tin vào giờ cơm trưa. Cô quay trở về lớp học, Lộ Tiểu Nhiên liếc nhìn xung quanh một lượt, sau đó hạ giọng nói với Bạch Dao: “Dao Dao, tớ thấy hình như Triệu Viễn có vẻ không phục với người bạn trai mà cậu chọn đấy.”

Bạch Dao hỏi lại: “Triệu Viễn là ai vậy?”

Lộ Tiểu Nhiên im lặng một lúc rồi đáp: “Chính là cái người lúc nãy định mời cậu đi ăn cơm đó.”

Bạch Dao nhìn sang, trong lớp quả thật có mấy nam sinh đang tụm lại với nhau, trông như đang bàn bạc chuyện gì đó.

Cô khoanh tay lại, tỏ vẻ đang trầm ngâm suy nghĩ.

Đến giờ nghỉ trưa, Bạch Dao kéo Thẩm Tích vào thư viện, bắt đầu dạy kèm cho cậu. Không nói quá chứ thành tích học tập của Thẩm Tích đúng là vô cùng thảm hại. Nhờ vào việc Bạch Dao không ngại cực khổ dạy dỗ suốt hơn một tháng nay thì cậu mới có chút tiến bộ như bây giờ.

Hồi đầu, đến cả tư thế cầm bút mà Thẩm Tích cũng cầm không đúng, đúng là không hiểu nổi trước kia cậu đã vượt qua chín năm giáo dục bắt buộc bằng cách nào.

Nhìn thấy cậu thiếu niên vừa viết vừa gù lưng, đầu cũng càng ngày càng cúi thấp, trông chẳng khác nào muốn dán mặt vào tờ giấy luôn, Bạch Dao dùng một tay đập nhẹ vào lưng cậu, tay còn lại nâng cằm cậu lên, chỉnh lại tư thế cho ngay ngắn.

Bạch Dao dịu dàng nói: “Lúc viết chữ phải ngồi thẳng, nếu không sẽ hại mắt đấy.”

Thẩm Tích ngoan ngoãn đáp: “Ừm.”

Bạch Dao nhìn những nét chữ xiêu vẹo trên quyển tập, thật sự không thể dối lòng mà khen nó đẹp được, thế là cô nắm lấy tay cậu, dẫn cậu viết từng nét, từng nét một mà viết theo mẫu chữ trong vở luyện.

Cô còn cổ vũ: “Lúc viết nhớ chú ý thứ tự các nét, mỗi nét ngang nét dọc đều viết cho rõ ràng, chậm rãi mà làm, đừng vội, như vậy mới viết đẹp được.”

Thẩm Tích lại “ừm” một tiếng, nhưng ánh mắt thì lại chẳng hề đặt trên trang giấy, mà cứ dán chặt vào bàn tay đang nắm lấy tay mình của Bạch Dao. Bàn tay cô trắng trẻo mịn màng, thật sự rất đẹp, chạm vào cũng mềm mại dễ chịu nữa.

Nếu có thể lúc nào cũng kề bên cô thì tốt biết mấy.

Tâm tư Thẩm Tích bắt đầu xao động, ánh mắt cũng dần trở nên càng ngày càng khát khao.

Ngay giây sau đó, đôi tay kia đã ôm lấy mặt cậu, buộc cậu phải ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của cô gái.

Bạch Dao nghiêm mặt: “Thẩm Tích, anh không tập trung.”

Thẩm Tích trưng ra vẻ vô tội: “Dao Dao, anh đang học rất nghiêm túc mà.”

Bạch Dao bóp mặt cậu không nương tay, xoa nắn gương mặt của cậu thành một bộ dạng buồn cười, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Không được mất tập trung, không được nói dối! Ngày nào cũng chỉ nghĩ cách lười biếng thì làm sao được? Nhỡ đến lúc chúng ta đăng ký kết hôn, chữ ký của anh xấu đến mức không dám viết ra thì phải làm sao bây giờ?”

Thẩm Tích ú ớ: “Kết hôn?”

“Đúng thế, sau này chúng ta chắc chắn sẽ phải kết hôn rồi. Sau đó trên sổ hộ khẩu của chúng ta, anh sẽ chỉ thuộc về em, em cũng sẽ chỉ thuộc về anh.”

Cũng mặc kệ không cần quan tâm đến việc có sau này hay không, nhưng Bạch Dao luôn rất giỏi vẽ bánh vẽ cho người khác, giống hệt mấy gã tra nam dùng chiêu ‘đợi anh thành công rồi cưới em’ để dụ dỗ con gái nhà lành.

Hai mắt Thẩm Tích liền sáng rực lên: “Em chỉ thuộc về anh, vậy anh có thể ăn em luôn được không?”

Bạch Dao xấu hổ lấy tay che mặt: “Mấy người con trai các anh, quả nhiên đầu óc toàn là mấy thứ bậy bạ!”

Thẩm Tích cong eo cúi thấp người, ngước mắt nhìn gương mặt cô, trông chẳng khác gì một chú chó to đang chăm chú nhìn chủ nhân của mình vậy, cứ như thể tai và đuôi cũng đều đã vểnh cao hết cả lên rồi: “Dao Dao, khi nào thì chúng ta kết hôn?”

Bạch Dao xoa xoa “đầu chó” của cậu: “Ít nhất thì cũng phải đợi đến khi chúng ta tốt nghiệp đã chứ.”

Môi Thẩm Tích mím lại thành một đường thẳng, hiển nhiên là thấy khoảng thời gian đó quá dài, tâm trạng cũng bắt đầu tụt dốc.

Bạch Dao lấy tay chọc chọc vào gương mặt cậu: “Thôi nào, đừng buồn nữa, thời gian trôi nhanh lắm mà, đúng không?”

Thẩm Tích nghĩ ngợi, rồi gối đầu lên tay Bạch Dao mà nằm lên bàn, mờ mịt chớp chớp mắt rồi nói: “Từ sau khi quen Dao Dao, mỗi ngày trôi qua đều nhanh lắm, rõ ràng trước đây thời gian trôi qua chậm lắm cơ, ban ngày thì dài, ban đêm cũng dài, chẳng vui chút nào.”

“Vậy bây giờ thấy vui rồi à?”

Cậu gật đầu cười: “Vui lắm.”

Cậu thật sự giống một đứa trẻ vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

Bạch Dao cũng bật cười, cô đưa tay vuốt vuốt tóc cậu, từng động tác đều rất dịu dàng. Đôi mắt Thẩm Tích lim dim đầy thoải mái, cậu còn vương tay kéo lấy bàn tay kia của cô đặt lên mặt mình rồi cọ cọ vào đó.

Cậu rất thích cảm giác tiếp xúc cơ thể như vậy, kiểu giao tiếp mà chỉ cần dùng làn da cũng có thể cảm nhận được hơi ấm từ đối phương, điều này khiến cậu cảm thấy cực kỳ dễ chịu và thú vị.

Nhưng rất nhanh, trong đầu cậu lại vụt qua một ý nghĩ khác.

Nếu đôi tay này rời khỏi cơ thể cô, liệu nó còn có thể vuốt ve cậu được như vậy nữa không?

Câu hỏi đó khiến tâm trí Thẩm Tích thoáng hoang mang.

Quản lý thư viện đã liếc mắt cảnh cáo mấy lần rồi. Ở ngôi trường này toàn mấy đứa con nhà giàu không coi ai ra gì, người quản lý cũng không dám gây chuyện, chỉ sợ có cố thì cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi.

Bạch Dao hạ thấp giọng: “Thẩm Tích, trong khoảng thời này đừng hành động một mình.”

Thẩm Tích ngước đôi mắt mờ mịt nhìn lên: “Dao Dao, lại có người muốn bắt nạt anh sao?”

Cậu biết rõ, mỗi lần cô nói vậy là y như rằng có kẻ đang âm mưu muốn bắt nạt cậu.

Bạch Dao xoa nhẹ má cậu: “Em sẽ lo liệu ổn thỏa.”

Chiều tà, các tiết học trong ngày kết thúc, vừa tan học là đa số học sinh liền ùa ra khỏi lớp để trở về ký túc xá nghỉ ngơi.

Triệu Viễn thì bị người ta chặn lại.

Bạch Dao mỉm cười: “Bạn học Triệu Viễn.”

Triệu Viễn lập tức thụ sủng nhược kinh, nói năng có chút lắp bắp: “Bạch, Bạch Dao... cậu tìm tớ có chuyện gì sao?”

Bạch Dao mỉm cười: “Tôi nghe nói cậu đã hẹn người khác tối nay đến ký túc xá tìm bạn trai tôi ‘chơi đùa’ một chút.”

Sắc mặt Triệu Viễn khẽ thay đổi.

Chỉ tốn chút tiền thôi mà Bạch Dao đã khiến đám bạn bè hồ bằng cẩu hữu kia của Triệu Viễn khai ra hết mọi chuyện. Huống hồ gì trong số những người được gọi là “bạn thân” của cậu ta, còn có vài tên chính là bạn trai của đám chị em plastic của Bạch Dao – mà những kẻ đó thì lại chẳng ngại gì việc bán cho Bạch Dao một cái ân tình cả.

Con người mà, luôn biết lựa chọn điều có lợi cho mình để tránh những thứ bất lợi.

Giọng điệu của Bạch Dao rất ôn hòa: “Thật ra các cậu đều biết cả mà, tớ vốn là một người rất dễ tính. Mọi người đều là bạn học với nhau cả, lại còn cùng một vòng quan hệ, sau này tốt nghiệp biết đâu còn có liên hệ với nhau. Có thêm một người bạn thì vẫn tốt hơn là có thêm một kẻ thù, cậu thấy đúng không?”

Triệu Viễn nghiến răng nói: “Cậu ta không xứng với cậu.”

“Cậu muốn nói là, gia thế của cậu ấy không xứng với tớ đúng chứ?” Khóe mắt Bạch Dao cong cong, “Vậy đổi lại mà nói, cậu cho rằng gia thế của cậu thì xứng với tớ à?”

Gương mặt Triệu Viễn trở nên vô cùng khó coi.

Nhà họ Bạch là doanh nghiệp đầu ngành, nhờ vậy mà Bạch Dao mới có thể sống như nữ vương ở ngôi trường này – được mọi người nâng niu tôn sùng, người ta có thật lòng hay không, là hư tình hay giả ý thì cũng mặc kệ, miễn sao ngoài mặt vẫn phải hùa theo cô.

Bạch Dao chính là một miếng thịt mỡ, ai cũng muốn cắn một miếng để hưởng được chút lợi lộc.

Trong ngôi trường này, bài học mà ai cũng được dạy chính là: nếu bạn không thể trở thành kẻ mạnh nhất trong rừng, vậy thì ít nhất cũng phải nghĩ cách độc chiếm được kẻ mạnh nhất kia.

Nếu bảo rằng Triệu Viễn thật sự yêu thích con người Bạch Dao thì đến chính bản thân cậu ta cũng không có cách nào tin nổi.

Nhìn thì Bạch Dao có vẻ như chỉ là một cái bình hoa xinh đẹp di động, nhưng trong mấy chuyện thế này, cô tuyệt đối không phải kiểu người đơn thuần như vậy.

Triệu Viễn biết rõ là mình vừa bị cảnh cáo, cậu ta nén lại sự không cam lòng nơi đáy mắt, ngược lại còn nở nụ cười, đưa tay phải ra một cách thân thiện: “Bạch Dao, chúng ta vẫn là bạn học mà, đúng không?”

Bạch Dao nhìn bàn tay ấy, cô không bắt lấy mà chỉ mỉm cười: “Tất nhiên rồi, chúng ta vẫn là bạn học.”

Rời khỏi lớp học, Bạch Dao nhìn thấy Lộ Tiểu Nhiên đang đứng chờ mình.

Lộ Tiểu Nhiên nói: “Dao Dao, cậu còn nhớ con nhỏ lớp bên không? Tớ nghe mấy chị em bảo rằng nó đang nói xấu cậu ở bên ngoài đó! Nó nói mặt cậu đã trải qua chỉnh sửa, còn bảo cậu muốn quyến rũ bạn trai của nó nữa kìa!”

Cô nàng còn lấy tay che miệng: “Ôi trời ơi, con bitch đó đúng là cái gì cũng dám nói mà!”

Bạch Dao “chậc” một tiếng: “Gương mặt xinh đẹp như thế này của tớ, bác sĩ thẩm mỹ có nằm mơ cũng không làm được đâu. Con hàng ấy tên gì ấy nhỉ? Mai mốt rảnh rỗi chúng ta phải tìm nó tính sổ một phen mới được.”

Tiếng cười nói của hai cô gái dần khuất xa, bóng dáng của họ cũng chẳng còn nhìn thấy đâu nữa. ( app truyện TᎽT )

Triệu Viễn nghiến răng ken két. Thẩm Tích chẳng có gì hơn cậu ta cả, vậy mà Bạch Dao lại nhìn trúng Thẩm Tích, thậm chí còn vì Thẩm Tích mà tới cảnh cáo cậu ta. Làm sao mà cậu ta có thể nuốt trôi cơn giận này được?

Nhưng dạo gần đây đúng là Triệu Viễn cũng không dám có động tác gì, nếu Thẩm Tích mà gặp chuyện gì, Bạch Dao nhất định sẽ tính sổ lên đầu cậu ta.

Triệu Viễn tự nhủ, rồi sẽ có một ngày. Đến lúc đó, cậu ta sẽ giẫm Thẩm Tích dưới chân, để cô nàng cao ngạo Bạch Dao kia phải ngoan ngoãn quỳ gối dưới thân cậu ta, vẫy đuôi lấy lòng cậu ta như một con chó con. Trong lòng tràn đầy bực dọc, cậu ta chẳng buồn đến lớp học buổi tối mà ở lại ký túc xá chơi game cho hả giận.

Một ván game kết thúc, Triệu Viễn lờ mờ nghe thấy tiếng nước chảy vọng lại từ phía nhà vệ sinh.

Chắc là do ai đó quên khóa vòi nước rồi. Cậu ta không kiên nhẫn bước vào nhà vệ sinh, quả nhiên thấy nước trong bồn rửa tay đã tràn cả ra ngoài.

Ngay lúc cậu ta đưa tay lên định khóa vòi nước lại, một mớ tóc dài bất ngờ trồi lên từ trong bồn, quấn chặt lấy cánh tay cậu ta. Cậu ta hét toáng lên, cùng lúc đó, cửa nhà vệ sinh “rầm” một tiếng đóng sập lại, đèn cũng tắt phụt.

Trong không gian nhỏ hẹp ấy, có tiếng phụ nữ cười khúc khích lạnh lẽo vang vọng khắp nơi, như thể nó được phát ra từ mọi ngóc ngách.

Triệu Viễn vùng vẫy mãi mà cũng không thể thoát khỏi mớ tóc đang siết lấy tay mình, cậu ta điên cuồng gào thét: “Thả tao ra! Thả ra!!!”

Trong ánh sáng nhập nhoạng, trên mặt gương từ từ hiện ra bóng dáng của một người phụ nữ tóc tai rũ rượi.

Cô ta từ xa tiến lại gần, toàn thân ướt đẫm, mái tóc dài rũ rượi che khuất cả khuôn mặt, toát lên vẻ rùng rợn đến cực điểm.

Triệu Viễn gào lên: “Quỷ!!”

“Bịch” một tiếng, cậu ta ngã nhào xuống mặt đất, chật vật bò về phía cửa, nhưng cánh cửa chết tiệt ấy lại sống chết đều không chịu mở ra. Cả người Triệu Viễn đều run cầm cập, hàn khí phía sau lưng càng lúc càng nặng.

Một giọt nước rơi đúng lên mặt cậu ta.

Cậu ta từ từ ngẩng đầu lên, trước mắt cậu ta là mái tóc đen dài đang tí tách nhỏ nước, rồi tiếp đó là một gương mặt trắng bệch vặn vẹo đầy rùng rợn.

Nữ quỷ treo ngược trên trần nhà phủ kín tóc đen, cái miệng đỏ thẫm dần nhếch lên, khóe môi kéo dài đến tận mang tai. Gương mặt dị dạng vượt xa mọi nhận thức của con người khiến nỗi sợ trong lòng người ta lập tức bùng nổ đến tột cùng.

Triệu Viễn gào lên thất thanh, hoảng loạn lùi về sau. Những sợi tóc đen cuốn chặt lấy tứ chi của cậu ta, khiến cậu ta ngã nhào về phía trước, cả người đều bị kéo lê trên sàn một cách thê thảm.

“Tha cho tôi đi! Làm ơn hãy tha cho tôi đi!!”

Tiếng cười “hí hí” đầy khoái chí của nữ quỷ vang lên, như thể cô ta đang chơi một trò chơi thú vị lắm.

Trong tầm mắt Triệu Viễn bỗng xuất hiện thêm một bóng người, cậu ta lập tức gào lên cầu cứu: “Cứu tôi với! Cậu muốn gì tôi cũng cho hết! Nhà tôi giàu lắm, cứu tôi với!”

Nhưng người đó vẫn đứng yên bất động.

Triệu Viễn dần nhìn rõ gương mặt ấy, hai mắt cậu ta trợn to không dám tin, hét lớn: “Thẩm Tích!!!”

Cậu thiếu niên ngồi vắt vẻo trên bậu cửa sổ, ánh trăng hắt từ sau lưng khiến dáng vẻ của cậu trông chẳng khác gì một con mèo lặng lẽ, vừa tà dị vừa âm u. Cậu lặng lẽ nhìn người dưới đất bị chậm rãi kéo lê đi, một tay chống cằm, chậm rãi nhếch môi cười.

Cậu chỉ vào tay phải của nam sinh, nở nụ cười rạng rỡ: “Ăn cái tay này của cậu ta trước nhé.”

Trong ánh sáng lờ mờ, âm thanh máu thịt bị xé rách hòa cùng tiếng hét thảm của nam sinh phá tan sự tĩnh lặng, tiếng nước “tí tách tí tách” lẫn lộn với tiếng máu chảy hòa vào nhau.

Đêm nay, trong màn đêm tĩnh mịch, một bản giao hưởng quỷ dị đã bắt đầu cất lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play