Có lẽ do bị Bạch Dao kích thích, buổi tiệc mà Bộ Chung Yểu tổ chức lần này có quy mô cực kỳ lớn, hầu như tất cả những học sinh có tiếng tăm trong trường đều đến tham dự.
Các nữ sinh tham dự đều ăn diện lộng lẫy, trong những dịp như thế này, họ tuyệt đối không muốn mình thua kém người khác trong cuộc chiến sắc đẹp.
Thế nhưng, bất kể họ có chăm chút ngoại hình, trang điểm cầu kỳ đến đâu, khi Bạch Dao xuất hiện, tất cả đều bị cô lấn át.
Hôm nay Bạch Dao mặc một chiếc váy đuôi cá hai dây màu hồng nude, mái tóc đen dài uốn nhẹ buông xõa, bên tai chỉ đơn giản kẹp một chiếc kẹp tóc đính đá màu bạc làm điểm nhấn. Theo mỗi bước chân trên đôi giày cao gót trắng của cô, tà lại váy lay động theo, như là từng gợn sóng nhẹ nhàng vỗ vào lòng người.
Cô gái này thật sự đẹp đến mức không thể dùng lời để tả, tinh xảo tới nỗi gần như hoàn mỹ. Cô không chỉ đơn thuần mang cái tên “Bạch Dao”, mà còn là giấc mộng phú quý mà cả ngôi trường này đều theo đuổi.
Nếu có thể “hái” cô về được, thì người đàn ông đó sẽ có được vinh quang vô tận.
Trong trường này không thiếu gì những chàng trai vừa giàu vừa đẹp, nhưng người đang đứng cạnh Bạch Dao lúc này lại là một thiếu niên vô cùng bình thường.
Thẩm Tích mặc bộ vest đen do Bạch Dao chuẩn bị, hoàn toàn tôn lên thân hình cao gầy của cậu, vai rộng eo thon, chân dài dáng thẳng, chỉ xét riêng về vóc dáng thì cũng đã rất xứng với Bạch Dao rồi. Huống hồ gương mặt của Thẩm Tích cũng rất điển trai, nụ cười rạng rỡ kia mang lại cảm giác tươi sáng, dễ gần.
Nhưng vấn đề ở chỗ, trường học này không thiếu gì trai xinh gái đẹp cả, người đẹp hơn cậu cũng không ít, vậy nên sự hiện diện của cậu dường như cũng không nổi bật cho lắm.
Điều khiến người khác khó chấp nhận hơn chính là việc cậu thiếu niên này vốn chỉ là một đối tượng bị bắt nạt, thế mà mới đó đã xoay người trở thành bạn trai của Bạch Dao. Ai mà phục cho được?
Theo lý mà nói, học sinh không được phép uống rượu, nhưng có một số quy định lại chẳng hề tồn tại trong ngôi trường khép kín này.
Ánh đèn rực rỡ, tiếng nhạc và những lời tâng bốc trộn lẫn vào nhau, khiến cho bầu không khí càng thêm náo nhiệt và ồn ào.
Thẩm Tích hơi buồn ngủ, cậu nhỏ giọng hỏi: “Dao Dao, khi nào thì chúng ta mới được ăn vậy?”
Thật ra ban đầu cậu cũng không có hứng đi dự tiệc gì đó, nhưng trong lớp có một nữ sinh bảo hôm nay sẽ có nhiều món ngon, cho nên cậu mới quyết định đến thử xem.
Bạch Dao chào hỏi với Lộ Tiểu Nhiên đang đi loanh quanh khắp nơi, sau đó tiện tay lấy một cái bánh nhỏ trên bàn rồi đặt vào tay Thẩm Tích: “Ăn cái này trước đi.”
Hễ học sinh tổ chức tiệc tùng, chỉ cần có chỗ tốt, nhà ăn trong trường liền sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon. Người có thể làm đầu bếp ở ngôi trường này, tay nghề của họ dĩ nhiên không thể tầm thường được. Còn món ăn có xuất sắc hay không thì phải xem họ có nhận được nhiều chỗ tốt hay không.
Bạch Dao quét mắt qua bàn tiệc, đồ ăn được bày biện rất đẹp mắt, xem ra Bộ Chung Yểu cũng thật sự đã bỏ cả vốn gốc.
Thẩm Tích nhận lấy chiếc bánh nhỏ, nhưng cậu vẫn chưa ăn ngay mà gắp trái dâu tây trên bánh bỏ vào miệng Bạch Dao trước, rồi mới xúc một miếng kem lớn đút vào miệng mình.
“Dao Dao, cuối cùng cậu cũng đến rồi!” Bộ Chung Yểu mặc một chiếc đầm công chúa xinh đẹp, trùng hợp thay nó cũng là màu hồng. Cô ta khoác tay bạn trai, nở nụ cười nhiệt tình với Bạch Dao: “Bọn tớ đợi hai người nãy giờ đó. Nguyệt Thuyết còn tưởng hai người không đến nữa cơ, tớ thì lại biết chắc cậu sẽ tới.” ( truyện trên app T•Y•T )
Bạn trai của Bộ Chung Yểu là một anh chàng cao ráo đẹp trai tên Cổ Nguyệt Thuyết. Bình thường trông cậu ta rất chi là nhã nhặn lịch sự, nhưng nghe nói sau lưng thì lại rất lăng nhăng. Cậu ta hiện đang đứng hạng hai trong bảng xếp hạng nam thần của trường, fan hâm mộ vô cùng đông đảo.
Cổ Nguyệt Thuyết cười tươi vươn tay về phía Bạch Dao: “Bạch Dao, cảm giác như là đã lâu lắm rồi không gặp cậu.”
Thẩm Tích liếc mắt nhìn bàn tay của Cổ Nguyệt Thuyết.
Ngay giây sau, một nữ sinh vô tình va vào họ, khiến Cổ Nguyệt Thuyết theo phản xạ thu tay lại đỡ người ta.
Người va phải là Lộc Chi Chi. Cô ngượng ngùng xin lỗi: “Xin lỗi, tớ đứng không vững, tớ không có cố ý!”
Trên người Lộc Chi Chi phảng phất mùi rượu, đủ thấy với thân phận là “nhân vật chính” được đẩy ra trong party ngày hôm nay, cô đã không ít lần bị người ta “chăm sóc”.
Cổ Nguyệt Thuyết vốn luôn cực kỳ kiên nhẫn với con gái, huống chi giữa một rừng mỹ nhân chỉ biết khoe sắc trong trường, Lộc Chi Chi lại giống như một cây cải trắng thuần khiết, bởi vì hiếm có nên mới trở nên đặc biệt.
Cổ Nguyệt Thuyết rút tay ra khỏi tay bạn gái, vươn tay đỡ lấy cánh tay Lộc Chi Chi như là sợ cô sẽ té ngã, dịu dàng nói: “Không sao, chuyện nhỏ thôi, cậu không cần phải xin lỗi đâu. So với việc bị cậu đụng trúng, tớ lại càng không muốn thấy một cô gái đáng yêu như vậy bị ngã hơn.”
Lộc Chi Chi chưa từng được người khác giới nào đối xử dịu dàng như vậy, gương mặt lập tức đỏ bừng.
Thân là bạn gái chính thức của Cổ Nguyệt Thuyết, Bộ Chung Yểu lại chẳng hề bận tâm đến chuyện này, bởi vì khi Cổ Nguyệt Thuyết đang tán tỉnh người khác, cô ta cũng đang lén liếc nhìn một anh chàng đẹp trai khác ở phía xa.
Người đó có vẻ ngoài lạnh lùng, khí chất xa cách, dáng vẻ kiêu ngạo như một đóa hoa mọc trên đỉnh núi – đó chính là người đứng đầu bảng xếp hạng nam thần của trường: Hiên Viên Mặc.
Chỉ cần nghe cái tên ngầu lòi như thế thôi cũng đủ biết cậu ta không phải người tầm thường rồi.
Đúng vậy, Bạch Dao nghi ngờ Hiên Viên Mặc chính là nam chính trong thế giới này.
Bạch Dao nhìn chằm chằm Hiên Viên Mặc hai giây, bỗng một bàn tay bất ngờ xoay mặt cô lại. Gương mặt to đùng của thiếu niên lập tức hiện ra trước mắt cô.
Thẩm Tích cúi người, đầu gần như chạm sát mặt Bạch Dao, gần như chỉ một chút nữa thôi là cả hai đã áp mặt vào nhau. Cậu hoàn toàn chiếm trọn tầm nhìn của Bạch Dao, đôi mắt trong veo khẽ chớp chớp, nhẹ giọng nói: “Dao Dao, nhìn anh này.”
Bộ Chung Yểu đang mải mê ngắm trai đẹp cũng sực tỉnh, cô ta quay sang nhìn Bạch Dao, nở nụ cười đầy ẩn ý, hàm ý trong đó vô cùng rõ ràng.
Nhìn xem, dù bình thường Bạch Dao có giả vờ thanh cao thế nào thì cuối cùng còn chẳng phải đều là những kẻ ba phải, đứng núi này trông núi nọ giống như cô ta hay sao?
Dường như Lộc Chi Chi không quen với những buổi tiệc kiểu thế này, các bạn học mới thật sự quá mức nhiệt tình, cô hoàn toàn không chống đỡ nổi. Trong số đó, chỉ có mỗi Cổ Nguyệt Thuyết là để lại ấn tượng tốt với cô, nên mỗi khi cảm thấy bối rối, cô lại theo bản năng mà đưa ánh mắt cầu cứu về phía cậu ta.
Cổ Nguyệt Thuyết thì như nổ tung bản năng bảo vệ, thay Lộc Chi Chi chặn lại không ít trò đùa ác ý.
Bộ Chung Yểu nhìn mà tức đến nghiến răng ken két, Cổ Nguyệt Thuyết đúng là chẳng hiểu được trọng tâm là gì cả. Rõ ràng đối tượng mà cậu ta nên nhắm đến là Bạch Dao mới phải, vậy mà tại sao cậu ta lại uổng phí thời gian với cái con nhỏ Lộc Chi Chi kia làm gì?
Để giành lại quyền chủ động, Bộ Chung Yểu bước ra làm chủ bầu không khí, đề nghị mọi người cùng chơi trò chơi thật hay thách phiên bản chỉ chơi thử thách chứ không cần nói thật. Đám thanh niên trẻ vốn thích cảm giác kích thích, tất nhiên là đều hào hứng hò reo đồng ý.
Bộ Chung Yểu sai người đem một cái hộp ra, cô ta cười nói: “Mỗi người rút một con số, ai trùng số thì thành một đội. Sau đó sẽ cùng nhau rút thử thách từ một cái hộp khác. Dù rút phải cái gì, hai người đấy đều phải hoàn thành cùng nhau.”
Lộ Tiểu Nhiên hỏi: “Nếu không làm thì sao?”
Bộ Chung Yểu ra vẻ thần bí đáp: “Thì phải chịu phạt. Hình phạt chính là hai người đấy sẽ bị nhốt trong phòng tối một đêm.”
Nếu là hai bạn cùng giới thì không sao, nhưng nếu là một nam một nữ mà lại bị nhốt chung suốt đêm trong phòng tối, chẳng phải như thế nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó hay sao?