Bạch Dao học lớp Một, Thẩm Tích học lớp Hai, theo lý thì bọn họ vốn chẳng có mấy giao điểm.
Tại ngôi trường luôn coi trọng thân phận và địa vị như thế này, người có xuất thân không mấy nổi bật như Thẩm Tích chính là đối tượng mà ai cũng có thể tùy ý bắt nạt. Lần đầu tiên Bạch Dao gặp Thẩm Tích, tình cảnh của cậu khi đó quả thật chẳng ra làm sao cả.
Đó là vào một buổi chiều mùa hè, lúc Bạch Dao vừa mới xuyên tới đây. Khi ấy, cô chỉ biết mình phải chinh phục một người nào đó, cũng hoàn toàn mù tịt về kịch bản của thế giới này, vì thế cô chỉ đành dựa vào trực giác mà hành động.
Khi đó, có bốn năm nam sinh đang vây chặn một cậu thiếu niên vào góc tường.
Nam sinh cầm đầu đang thản nhiên xoay xoay một chiếc camera siêu nhỏ trong tay, nở nụ cười nham hiểm: “Thẩm Tích, bọn tao cũng đâu có làm khó gì mày, chỉ bảo mày lén lút đặt thứ này vào nhà vệ sinh nữ thôi mà. Cảm giác tồn tại của mày thấp như vậy, sống trên đời này cũng chỉ tổ phí không khí. Giờ bọn tao cho mày một cơ hội để sự tồn tại của mày có chút giá trị hơn, vậy chẳng phải rất tốt sao?”
Thiếu niên bị dồn vào góc tường cúi thấp đầu, không nói lời nào.
Một tên nam sinh khác tiến lên hai bước, thô lỗ đưa tay đẩy đẩy vai thiếu niên: “Này, Thẩm Tích, đừng có mà không biết điều. Mày phải biết rằng ở chỗ này chẳng có ai giúp mày được đâu. Bọn tao chịu chơi cùng mày là đã coi trọng mày rồi, mày tốt nhất là nên thông minh một chút.”
Ánh mắt của mấy đứa còn lại đều mang theo vẻ giễu cợt và khinh bỉ. Có đứa còn bẻ tay răng rắc, rõ ràng là đang cố ý thị uy.
Ngôi trường chết tiệt này quản lý quá nghiêm, bọn chúng không thể ra ngoài làm loạn nên chỉ có thể tìm trò tiêu khiển khác ở trong trường mà thôi.
Thẩm Tích không phải người đầu tiên bị bọn chúng bắt nạt, tất nhiên cũng sẽ chẳng phải người cuối cùng. Trước đây mỗi lần bị chặn lại, bọn chúng muốn cậu đi làm cái gì, Thẩm Tích cũng đều ngoan ngoãn cúi đầu làm theo, thậm chí đến cả rắm cũng không dám đánh một cái. Nhưng hôm nay hình như có gì đó hơi khác.
Thằng nhóc Thẩm Tích này im lặng hơn nửa ngày mà cũng chẳng đáp lại bọn chúng lấy một câu.
Cả bọn liếc mắt nhìn nhau, có một nam sinh tiện tay nhặt một khúc gậy dưới đất lên, từng bước tiến sát lại gần: “Tao nghĩ chắc là đã lâu quá rồi mà bọn tao không chơi với mày nên mày quên luôn cách cư xử với bạn bè là như thế nào rồi đúng không?”
Cái gọi là “bạn bè”, tất nhiên chỉ là một cách nói dối trá mà thôi.
Thẩm Tích hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía người đang tiến đến ngày một gần, đáy mắt vốn luôn trầm lặng như nước nay lại dần dần nổi lên một tia quỷ quyệt.
“Mấy người đang làm gì đó?”
Một giọng nói bất ngờ vang lên khiến tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Đó là một cô gái xinh đẹp đến mức thái quá, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen như mực, ngũ quan tinh xảo, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt khi nhìn người khác mang theo sự đánh giá từ trên cao nhìn xuống. Bị ánh mắt kiêu ngạo đó bắt trúng, người ta sẽ vô thức cảm thấy mình thấp kém hơn một bậc.
Rõ ràng đây là một vị tiểu thư còn kiêu ngạo và ngang ngược hơn bất kỳ ai.
Tất nhiên, cũng chính vì ngoại hình quá mức nổi bật nên người ta chỉ cần liếc mắt là đã đoán ra được thân phận của cô.
Đóa hoa phú quý rực rỡ nhất của học viện, vị tiểu thư nhà họ Bạch với thân phận và địa vị cao hơn bất cứ ai trong trường này.
Trong đám người đó cũng có vài nam sinh từng tỏ ý với Bạch Dao, chưa nói đến có thật lòng hay không, chỉ cần có thể khiến cô trở thành bạn gái của mình thì cũng đủ để khiến họ nở mày nở mặt rồi.
Tên đang cầm gậy chẳng hề kiêng dè gì, cậu ta cười hề hề nói: “Bọn tôi đang chơi trò chơi với bạn học thôi mà, Bạch Dao, cậu có muốn tới xem trò vui không?”
Ở ngôi trường này, bất kể là nam hay nữ, luôn có những nhóm nhỏ kết bè kết phái để cùng nhau bắt nạt một ai đó, chuyện như vậy vốn chẳng hề hiếm thấy.
Bạch Dao liếc mắt nhìn cậu thiếu niên vẫn đang trầm mặc không nói một lời kia.
Ngay khoảnh khắc đó, cô như thấy được một luồng khí tràng* màu đỏ sậm thoáng hiện quanh người thiếu niên, nó chỉ lóe lên rồi lập tức biến mất ngay trong nháy mắt, giống như nó chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
(*Khí tràng là trường khí, khí chất tỏa ra từ một người, thường mang tính tượng trưng chứ không phải vật lý thật sự. Nó diễn tả cảm giác áp lực, uy nghiêm, hoặc phong thái nổi bật mà một người mang lại khi xuất hiện. Nó khá là giống từ aura.)
Cô nhìn lại những người khác, không có ai có hiện tượng tương tự cả.
Bạch Dao lập tức hiểu ra, có lẽ đây chính là cái phần mềm hack mà cái hệ thống không đáng tin kia để lại cho cô, cái phần mềm hack này có thể giúp cô phân biệt được mục tiêu mà mình cần công lược là ai.
Cẩn thận nghĩ lại, một thiếu niên bị bắt nạt, lâm vào nghịch cảnh, trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, biết đâu sau này sẽ còn hắc hóa, này còn chẳng phải là mấy cái kịch bản trong mấy cuốn tiểu thuyết mạng mà cô từng đọc hay sao?
Sau ba ngày xuyên không tới thế giới này, cuối cùng cô cũng tìm thấy mục tiêu nhiệm vụ của mình rồi.
Cô chậm rãi bước lên, chắn trước người thiếu niên.
Mấy nam sinh nhìn nhau, có người lên tiếng: “Bạch Dao, cậu đang làm gì thế?”
Đối mặt với một đám con trai, Bạch Dao cũng chẳng hề nao núng. Cô khẽ cong môi cười, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm càng trở nên rực rỡ: “Từ hôm nay trở đi, người này là do tôi che chở.”
Có tên nam sinh bật cười thành tiếng: “Bạch Dao, tôi đang nghe nhầm đấy à? Cậu nói cậu muốn che chở cho cậu ta?”
Bạch Dao: “Cậu không nghe nhầm đâu.”
Nam sinh từng bị Bạch Dao từ chối không cam lòng hỏi: “Dựa vào đâu chứ?”
Bạch Dao: “Dựa vào việc tôi nhất kiến chung tình với cậu ấy.”
Thiếu niên lặng lẽ nhìn bóng lưng của Bạch Dao, hơi nghiêng nghiêng đầu.
Những lời này khiến đám con trai thẹn quá hóa giận: “Bạch Dao! Là cậu điên hay là tôi đã điên rồi?”
Bạch Dao liếc mắt đầy ẩn ý nhìn chiếc camera trong tay tên kia, khóe môi khẽ nhếch lên: “Cậu cũng biết mà, nếu tôi lan truyền một số chuyện ra ngoài, lúc ấy sẽ có rất nhiều người tìm mọi cách để lấy lòng tôi ấy nhỉ?”
Nam sinh kia luống cuống giấu bàn tay đang cầm camera ra sau lưng.
Bạch Dao thản nhiên nói tiếp: “Có một số thứ cầm trong tay sẽ rất bỏng đấy, cậu cẩn thận một chút, đừng tự dẫn lửa thiêu thân.”
Sắc mặt của mấy nam sinh đều không được tốt cho lắm. Bọn họ thừa biết Bạch Dao được nhiều người ngưỡng mộ, sức ảnh hưởng trong trường lớn đến mức nào, nên cuối cùng cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể hằn học liếc nhìn người đứng sau lưng Bạch Dao một cái, rồi không cam tâm mà quay đầu bỏ đi.
Bạch Dao quay người lại, cô nghiêm túc đánh giá thiếu niên trước mặt từ đầu đến chân một lượt. Nhìn chung, hình tượng bên ngoài của cậu ta vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được, nên cô mỉm cười một cách chân thành.
Cô cong cong khóe mắt, đưa tay ra: “Chào cậu, tớ là Bạch Dao.”
Cậu cúi mắt nhìn bàn tay trắng trẻo mịn màng của cô, làn da trắng như tuyết, ngón tay thon dài, hoàn hảo không tỳ vết. Một lúc sau, cậu mới chậm rãi đưa tay ra nắm lấy tay cô, bàn tay mềm mại, còn hơi ấm ấm nữa.
Khóe môi thiếu niên khẽ cong lên, trong đôi mắt đen nhánh như đáy hồ chết lặng cũng dần dần xuất hiện ánh sáng. Gương mặt tái nhợt như tờ giấy bỗng chốc trở nên sống động và tràn đầy sức sống, cậu cười tươi như nắng: “Chào cậu, tớ là Thẩm Tích.”
Bạch Dao hỏi thẳng thừng: “Cậu có bạn gái chưa?”
Cậu lắc đầu: “Chưa có.”
Bạch Dao hỏi tiếp mà không chút ngại ngần: “Vậy cậu thấy tớ làm bạn gái của cậu có được không?”
Thẩm Tích chớp chớp mắt: “Nếu cậu làm bạn gái tớ, vậy đôi tay này của cậu sẽ thuộc về tớ sao?”
Dường như bạn nhỏ này có tính chiếm hữu khá mạnh, không muốn cô chạm vào người khác, có phải là do mặc cảm tự ti không nhỉ?
Bạch Dao có thể hiểu được điều đó, dù sao thì cô vừa xinh đẹp tuyệt trần, lại vừa thông minh lanh lợi, một người đàn ông bình thường chắc chắn sẽ cảm thấy mình không xứng với cô.
“Bốp” một tiếng, Bạch Dao dùng hai tay nắm chặt lấy tay cậu: “Chỉ cần cậu yêu đương với tớ, không chỉ đôi tay này, mà cả con người tớ cũng sẽ thuộc về cậu luôn!”
Đôi mắt cô sáng long lanh, sống mũi cao thẳng, đôi môi khẽ cong lên, chiếc cổ thon gọn, bàn tay trắng trẻo mềm mại, bên dưới chiếc váy đồng phục kẻ sọc là đôi chân dài thẳng tắp cân đối.
Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Tích càng lúc càng sáng như phủ đầy ánh sao, một nụ cười thật tươi, đơn thuần và vô hại nở rộ trên gương mặt cậu: “Được! Cậu làm bạn gái của tớ nhé!”
Và thế là, mọi chuyện diễn ra một cách chóng vánh như vậy, hai người bọn họ vừa gặp mặt lần đầu tiên đã chính thức quen nhau.
Cho đến nay, họ đã ở bên nhau được hơn một tháng rồi.
Bạch Dao ngồi trên bậc thang, cô đang đếm từng con hạc giấy trong chiếc lọ thủy tinh, còn Thẩm Tích thì cầm hộp sữa chua dâu trên tay, hễ cô hé miệng là cậu lập tức đưa ống hút đến bên miệng cô một cách ân cần.
Bạch Dao uống liền vài ngụm là hết sạch, cô vừa ngưỡng mộ vừa vui mừng nhìn cậu: “Anh mất bao lâu mới gấp được từng này vậy?”
Lúc này Thẩm Tích như hóa thành một cô thiếu nữ thẹn thùng, cậu lúng túng vò vò vạt áo, nhỏ giọng đáp: “Anh gấp suốt một tuần lễ.”
Bạch Dao chịu hết nổi rồi, tại sao trên đời lại có một chàng trai dễ thương đến thế này chứ?
Cô ôm chặt cánh tay cậu, không tiếc lời khen ngợi: “Thẩm Tích, anh giỏi quá đi mất!”
Cậu mím môi cười khẽ, nhẹ nhàng như làn gió đầu xuân.
Bạch Dao ôm chiếc lọ thủy tinh vào lòng, quan tâm hỏi: “Dạo này đám bạn trong lớp của anh có còn gây sự với anh không?”
Thẩm Tích lắc đầu, cậu vô tư đáp: “Bây giờ ai cũng tốt với anh lắm, nếu anh việc gì cần được hỗ trợ thì các bạn học cũng đều nhiệt tình chủ động giúp đỡ anh hết, mọi người ai cũng là người tốt cả.”
Bạch Dao giơ ngón tay chọc chọc vào mặt cậu: “Anh không được lơ là như thế, biết đâu lại có người giống như Giả Nhân Lộ thì sao!”
Giả Nhân Lộ chính là cái tên nam sinh từng kéo người bắt Thẩm Tích lén đặt camera trong nhà vệ sinh nữ.
Bạch Dao lầm bầm: “Cái tên Giả Nhân Lộ đó đúng là một tên biến thái kinh tởm, trước kia bắt nạt anh, cậu ta còn viết mấy bức thư tình tục tĩu để quấy rối em nữa đấy. Chắc ông trời cũng chịu không nổi nên mới thiêu chết cậu ta không còn một mảnh.”
Chuyện đó xảy ra không lâu sau khi cô và Thẩm Tích bắt đầu yêu nhau. Nửa đêm, Giả Nhân Lộ ngủ không ngủ mà mò đến khu nhà lò hơi cũ kỹ đã xây từ mấy chục năm trước, kết quả là xảy ra chuyện ngoài muốn.
Nhắc đến chuyện này, Bạch Dao chống cằm nghĩ ngợi: “Nói mới nhớ, ban đêm cậu ta mò đến lò hơi để làm gì vậy nhỉ?”
Thẩm Tích cũng bắt chước cô mà chống cằm, cậu cũng buồn rầu bảo: “Ừ ha, muộn như vậy rồi mà lại đến lò hơi là muốn làm cái gì chứ?”
Nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không tài nào hiểu nổi.