Học viện Minh Đức là một ngôi trường quý tộc quản lý theo chế độ nội trú, cơ chế đào tạo ở đây khá đặc biệt, có thể xem như một mô hình kết hợp giữa cấp ba và đại học.

Vì vậy, cho dù nhóm học sinh này đã đủ tuổi trưởng thành, thì cũng vẫn phải ở lại trường học cho đến khi hoàn thành toàn bộ khóa học thì mới có thể gia nhập tập đoàn của gia tộc và giành được quyền thừa kế.

Những người có thể học ở đây, không giàu thì cũng quyền thế. Dĩ nhiên, giống như bất cứ vòng tròn nào khác, luôn luôn sẽ có một người nổi bật nhất – có thể là vì ngoại hình xuất chúng, cũng có thể là vì xuất thân cao quý vượt trội, mà Bạch Dao thì lại vừa vặn chiếm trọn cả hai điều đó.

Bạch Dao xinh đẹp, thành tích lại tốt, số nam sinh thầm thương trộm nhớ cô nhiều đến mức đếm không xuể, nhưng cũng chính vì tính cách hay ra vẻ, làm bộ làm tịch của cô mà số nữ sinh ghét cô cũng không ít.

Tuy nhiên, do nhà của Bạch Dao là có điều kiện tốt nhất trong số tất cả mọi người, cho nên dù có ai không hài lòng về cô thì trên mặt vẫn phải tươi cười, nịnh nọt lấy lòng cô.

Ví dụ như bạn cùng bàn của cô – Lộ Tiểu Nhiên.

Lộ Tiểu Nhiên vừa thấy Bạch Dao bước vào lớp liền nhào tới ân cần nói: “Dao Dao, hôm nay cậu đánh kiểu mắt khói đẹp quá trời luôn á!”

Bạch Dao liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Cái này là quầng thâm mắt đấy.”

Lộ Tiểu Nhiên vẫn cười tươi rói đón lời: “Thế mới nói Dao Dao chính là trời sinh đã xinh đẹp, không giống tớ, hễ cứ có quầng thâm mắt là nhìn xấu òm luôn. Cái quầng thâm này nằm trên mặt cậu, ngược lại lại có một vẻ đẹp rất riêng luôn đấy.”

Bạch Dao hỏi: “Thật á?”

Lộ Tiểu Nhiên: “Dĩ nhiên là thật rồi!”

Bạch Dao ngồi xuống chỗ của mình, nhận lấy chiếc gương mà Lộ Tiểu Nhiên đưa, soi một lúc, rồi giơ tay vuốt nhẹ gò má mình, đắc ý nói: “Đúng thật nha, tớ quả thật xinh đẹp vượt mức píc cờ bôn, nếu thế giới này mà không có tớ thì cũng không biết gu thẩm mỹ của mấy cậu sẽ còn bị tụt dốc đến cỡ nào nữa.”

Tự luyến thì đã từng gặp qua rồi, nhưng tự luyến đến mức không biết xấu hổ như thế này thì đúng là hiếm có khó tìm.

Lộ Tiểu Nhiên điên cuồng oán thầm trong lòng, nhưng khi Bạch Dao liếc nhìn sang, cô ta lại lập tức nở một nụ cười nịnh bợ.

Bạch Dao rộng rãi lấy một bảng màu mắt ra từ trong túi: “Trước đó đã hứa cho cậu rồi đó, bảng màu ‘Nước mắt người cá’ bản giới hạn này, tớ chỉ có đúng một cái thôi đó, đừng có nói với mấy chị em khác đấy nhé, lỡ như họ có hỏi xin thì tớ cũng chẳng có để cho đâu.”

“Biết mà, biết mà!” Lộ Tiểu Nhiên đã thèm muốn bảng mắt bản giới hạn này đã lâu rồi, nhưng trước đó cô ta không sao mua được, lúc này nhận lấy đồ từ tay Bạch Dao, cô ta lập tức nhét nó vào túi mình, cảm động nói: “Dao Dao, cậu thật sự quá là tốt rồi, có một người chị em tốt như cậu đúng là may mắn của đời tớ mà.”

Bạch Dao nhìn bản thân trong gương, chẳng có chút khiêm tốn nào mà tự khen: “Đó là lẽ dĩ nhiên, người đẹp thì tâm cũng đẹp.”

Lộ Tiểu Nhiên lại tiếp tục phụ họa thêm cả đống lời hay ý đẹp, cũng nhờ vào việc miệng lưỡi ngọt xớt mà cô ta có thể mở một đường máu trong đám người nịnh bợ mà ngồi vững ngôi vị chó săn số một bên cạnh Bạch Dao. Tất nhiên, cô ta cũng nhận được không ít lợi lộc từ Bạch Dao.

Lộ Tiểu Nhiên nói: “Dao Dao, nghe nói lớp mình sắp có bạn mới đấy.”

Bạch Dao hỏi: “Nam hay nữ? Có đẹp không?”

“Nghe nói là nữ. Lần trước có người thấy cô ấy làm thủ tục trong văn phòng giáo viên, hình như trông cũng được lắm.”

Bạch Dao: “Tên cô ấy có phải là kiểu ABB không?”

Lộ Tiểu Nhiên: “Hả?”

Bạch Dao: “Tớ hỏi là cô ấy tên gì?”

Lộ Tiểu Nhiên nói: “Hình như tên là Lộc Chi Chi thì phải, tớ nghe thấy thầy gọi như vậy.”

Sắc mặt của Bạch Dao trở nên nghiêm trọng hẳn.

Cô ở thế giới này đã hơn một tháng mà không có kịch bản nào trong tay, cũng chưa từng phát hiện ra có nữ sinh nào mang khí chất nữ chính cả, cho nên cô chỉ có thể suy đoán rằng nữ chính vẫn chưa xuất hiện.

Hiện giờ Lộ Tiểu Nhiên nói có học sinh chuyển trường tên là Lộc Chi Chi, cô lập tức đoán ngay đây chắc chắn chính là nữ chính, dù gì thì trong mười quyển truyện, hết chín quyển là đã có nữ chính mang cái tên kiểu ABB rồi.

Lộ Tiểu Nhiên thì không hiểu cô đang để ý đến điều gì, lại tiếp tục tiết lộ mấy chuyện gần đây cho Bạch Dao: “Lại có một nữ sinh lớp bên xin nghỉ học rồi, cậu ấy với người nghỉ học trước đều ở ký túc xá tòa B đấy. Dao Dao, cậu cũng ở tòa đó mà đúng không? Hay là cậu xin chuyển phòng đi, tớ thấy mấy lời đồn là thật đó, nơi đó chắc chắn chính là cái ký túc xá bị nguyền rủa.”

Tòa B là ký túc xá cũ, từ lâu nơi đó đã có nhiều lời đồn không hay, chẳng hạn như có nữ sinh nằm tự tử trong bồn tắm, hoặc là có người treo cổ tự vẫn trong kỳ nghỉ hè, mãi đến khi được phát hiện thì đầu của người đó cũng đã rơi xuống đất rồi… Tóm lại là có không ít truyền thuyết kinh dị về chỗ đó.

Ngôi trường này có lịch sử cả trăm năm, xưa nay vẫn luôn quản lý khép kín, học sinh muốn ra ngoài một chuyến cũng khó. Đừng nhìn bề ngoài ai cũng hào nhoáng lộng lẫy, thật ra bên trong lại phân chia giai cấp một cách cực kỳ rõ rệt, người không hòa nhập được thì chỉ có thể bị cô lập. Bên dưới cái vẻ bề ngoài thân thiện vui vẻ ấy là một bầu không khí tràn đầy áp lực ngột ngạt.

Bất kỳ học sinh nào có địa vị cao một chút thì cũng đều không ở ký túc xá tòa B.

Nhưng Bạch Dao lại là một người khá là kỳ ba. Cô không muốn ở chung phòng với người khác, vì vậy cô đã chuyển vào sống ở tòa B, nơi đó có không ít phòng trống để cô lựa chọn.

Lộ Tiểu Nhiên không hiểu nổi tại sao gan của Bạch Dao lại có thể lớn đến vậy, cô ta hạ giọng hỏi: “Dao Dao, cậu ở đó một mình như vậy, cậu thật sự không thấy sợ hả?”

“Có gì đâu mà phải sợ chứ?” Bạch Dao không thèm để tâm.

Lộ Tiểu Nhiên: “Tớ nghe nói đèn ở đó cứ chớp nháy mãi thôi!”

Bạch Dao: “Là do hệ thống điện bị lão hóa.”

Lộ Tiểu Nhiên: “Còn có đàn chị khóa trên bảo là trong bồn rửa mặt sẽ có một đống tóc bất ngờ trồi lên!”

Bạch Dao: “Đấy là do ống thoát nước bị nghẹt.”

Lộ Tiểu Nhiên: “Buổi tối sẽ có tiếng gõ lên cửa sổ đó!”

Bạch Dao: “Đấy là bạn trai tớ... khụ khụ, ý tớ là cành cây bị gió thổi đấy, đôi khi nó sẽ đập trúng kính mà thôi.”

Lộ Tiểu Nhiên dùng ánh mắt thần kỳ nhìn Bạch Dao.

Bạch Dao vỗ vai cô ta: “Tiểu Nhiên, chúng ta phải tin vào khoa học, thế giới này làm gì có ma. Cậu xem tớ cũng làm không ít chuyện trái lương tâm, thế mà có con quỷ nào đến gõ cửa phòng tớ vào nửa đêm đâu.”

Lộ Tiểu Nhiên: “…”

Đôi lúc cô ta thật sự cảm thấy Bạch Dao và bọn họ sống ở hai thế giới khác nhau, bằng không thì trong lúc mọi người đều nơm nớp lo sợ, tại sao Bạch Dao lại giống như chẳng cảm nhận được gì hết thế? ( app truyện TᎽT )

Lúc này, có một nam sinh bước tới, cậu ta trông có phần ngại ngùng, nói với Bạch Dao: “Bạch Dao, cái đó… sắp tới là sinh nhật tớ rồi, tớ có thể mời cậu ăn một bữa được không?”

Lại tới nữa rồi.

Lộ Tiểu Nhiên trợn trắng mắt, mặc dù Bạch Dao đã có bạn trai là một cậu bạn chẳng có gì nổi bật ở bên lớp bên cạnh, nhưng vẫn còn rất nhiều người ôm tà tâm mãi không tắt, muốn đào được đóa hoa phú quý của nhân gian này về tay mình.

Bạch Dao ngơ ngác hỏi: “Cậu ăn sinh nhật thì cứ ăn sinh nhật thôi, mời tớ ăn cơm làm gì?”

Nam sinh kia vắt óc suy nghĩ hồi lâu mới tìm ra được một lý do: “Hôm qua cậu giúp tớ nhặt cục gôm rơi dưới đất… tớ phải cảm ơn cậu đàng hoàng mới được!”

Bạch Dao chẳng khách sáo mà từ chối luôn: “Không đi. Bạn trai tớ không thích tớ thân thiết với con trai.”

Nam sinh kia còn định nói gì đó, trong lớp đã có người lên tiếng: “Bạch Dao, bạn trai của cậu đến cửa rồi kìa!”

Bạch Dao ngẩng đầu, nơi cửa lớp là một thiếu niên cao ráo thẳng tắp, bộ đồng phục màu đen càng làm nổi bật thân hình mảnh khảnh nhưng không hề yếu ớt của cậu. Khi ánh mắt cậu chạm phải ánh nhìn của Bạch Dao, hàng lông mày của cậu khẽ cong lên, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng: “Dao Dao.”

Bạch Dao đứng dậy, đi vòng qua nam sinh đang chắn trước mặt mình, chạy đến cửa, mỉm cười hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Thẩm Tích nhẹ giọng nói: “Anh có cái này muốn tặng em.”

Ánh mắt Bạch Dao lóe lên sự chờ mong, nhưng mà cô không muốn để cho người khác nhìn thấy bất ngờ mà Thẩm Tích dành cho mình, nên cô liền kéo cậu ra ngoài hành lang.

Thẩm Tích khẽ liếc vào trong lớp một cái, ánh mắt mang theo ý cười như có như không lướt qua chỗ nam sinh đang đứng trong phòng học kia.

Lúc trước nam sinh vẫn còn mang vẻ bẽn lẽn ngại ngùng, giờ thì mặt mày cậu ta lại đầy vẻ không cam lòng, có người đứng bên cạnh hừ lạnh trêu chọc: “Nhìn đi, hoa khôi của chúng ta thích ai lại không thích, lại cứ phải thích cái thằng nhóc Thẩm Tích kia. Trước đây cái thằng đó có thiếu gì lần bị ăn đòn đâu, nhát gan như chuột vậy, gặp ai cũng tránh như tránh tà, hiện giờ lá gan lại to ra rồi, đến cả người con gái mà anh Triệu để mắt tới mà cũng dám động vào.”

Những người khác không chê lớn chuyện cũng hùa theo cười cợt: “Đúng đấy! Anh Triệu, lá gan của thằng nhóc kia cũng lớn thật!”

Nam sinh kia tên là Triệu Viễn, nghe đám hồ bằng cẩu hữu của mình nói thế, sắc mặt của cậu ta lại càng trở nên khó coi hơn.

Lộ Tiểu Nhiên âm thầm nghĩ, cô ta có nên nhắc nhở Bạch Dao một tiếng không nhỉ, hình như bạn trai của cô sắp gặp xui xẻo rồi?

Trong cầu thang chỉ còn lại hai người là Bạch Dao và Thẩm Tích.

Cô nôn nóng hỏi: “Anh định tặng em cái gì vậy?”

Thẩm Tích trước tiên lấy một hộp sữa chua vị dâu ra từ túi đeo chéo, cắm ống hút vào rồi đưa cho cô, Bạch Dao hút một ngụm rồi nhìn cậu lại lôi một chiếc lọ thủy tinh ra từ cái túi ấy.

Bên trong lọ đầy ắp những con hạc giấy, tất cả các con hạc đều là màu hồng, tràn ngập cảm giác thiếu nữ.

Thẩm Tích nâng chiếc lọ thủy tinh lên trước mặt cô, đôi mắt đen láy trong veo lấp lánh ánh sáng: “Dao Dao, anh nghe nói mấy cặp đôi thường sẽ gấp đồ rồi tặng cho nhau, cái này là anh gấp cho em đó. Lần sau anh sẽ gấp sao tặng em nữa, có được không?”

Gấp giấy tặng người — hình như trò này là một trò chơi nhỏ rất thịnh hành giữa mấy cặp đôi trẻ con nhiều năm trước thì phải.

Giờ đã là thời đại nào rồi, làm gì có ai còn gấp giấy để tặng nhau nữa chứ?

Bạch Dao ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt thiếu niên sạch sẽ tuấn tú, trong đôi mắt đen trong vắt kia ngập tràn vẻ mong đợi, cứ thế mà dán chặt lấy gương mặt cô không rời lấy một giây.

Dĩ nhiên Bạch Dao biết cậu đang mong chờ điều gì.

Khi cô nhón chân lên, thiếu niên lập tức cúi người xuống phối hợp. Cô hôn cậu một cái rõ kêu, nở nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn, em thích lắm luôn á!”

Đôi mắt Thẩm Tích ánh lên những tia sáng lấp lánh, niềm vui như sắp tràn khỏi lồng ngực, cậu chớp chớp mắt, nét mặt vừa ngây thơ vừa dễ thương: “Dao Dao, em có thể ôm anh thêm một cái nữa được không?”

Bạch Dao bước lên trước ôm chầm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu rồi cưng chiều nói: “Được rồi được rồi, Thẩm Tích nhà chúng ta chính là khiến cho người khác yêu thích nhất, dù cho anh có không nói thì em cũng sẽ muốn ôm anh.”

Thiếu niên mỉm cười đến đôi mắt đều cong cong, dáng vẻ như một động vật nhỏ đang được vuốt ve, thoả mãn cọ nhẹ má vào mặt cô.

Một chàng trai cao hơn mét tám như cậu, lúc này lại đang khom lưng, tựa đầu lên vai cô gái như đang làm nũng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play