Tạ Vân Hàn đã quen dần với cái tên mà chính anh đặt cho Khương Nhiễm – Khả Nhi. Biệt danh ấy, không chỉ là tên gọi đơn giản, mà chứa đựng biết bao nhiêu tình cảm và sự che chở trong đó. Tạ Vân Hàn, khi lần đầu gọi Khương Nhiễm là "Khả Nhi", lòng anh đã thấy một cảm giác lạ kỳ. Đó là sự ấm áp, là niềm tin, và là sự bảo vệ tuyệt đối mà anh muốn dành cho cậu. "Khả" trong "Khả Nhi" có nghĩa là "khả ái", "mềm mại", "dịu dàng" – những điều mà Tạ Vân Hàn cảm nhận được khi nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Khương Nhiễm, khi bàn tay ấy vô thức chạm vào tay anh với sự vụng về nhưng lại đầy chân thành. Còn "Nhi" thì gợi lên sự tinh tế, nhẹ nhàng, như cơn gió mùa thu mà anh luôn cảm thấy gần gũi và thoải mái mỗi khi ở bên cậu.
Khả Nhi – là cả một tình yêu nở rộ trong lòng anh, là thứ tình cảm dịu dàng mà anh chưa từng trải qua với bất kỳ ai, là món quà mà anh đã tìm thấy giữa chiến tranh tàn khốc và cuộc sống đầy những mưu mô, toan tính. Chính vì vậy, khi gọi cậu là "Khả Nhi", là cách anh thừa nhận rằng, dù thế gian có tàn nhẫn, dù xã hội có quay lưng với họ, anh vẫn sẽ bảo vệ "Khả Nhi" – người mà anh yêu bằng cả trái tim.
Một đêm mùa thu, khi ánh trăng lấp lánh phản chiếu trên mặt hồ yên tĩnh của phủ tướng quân, Khương Nhiễm lại đến phòng Tạ Vân Hàn, như đã thành thói quen từ khi anh lành vết thương. Những bước chân của cậu nhẹ nhàng, gần như không để lại dấu vết. Khi cánh cửa phòng mở ra, ánh đèn dầu lấp lánh trong không gian mờ ảo, Khương Nhiễm bước vào, đôi mắt cậu lấp lánh nhưng có chút ngượng ngùng. Cậu vẫn không thể quen được với cảm giác chỉ có hai người, cảm giác yêu thương nhẹ nhàng nhưng đầy lo sợ.
Tạ Vân Hàn ngẩng lên, thấy Khương Nhiễm đứng trước cửa, khuôn mặt cậu thoáng chút ngập ngừng. Anh không thể không mỉm cười, cái tên "Khả Nhi" cứ thoảng qua trong đầu, và anh không thể không gọi tên cậu.
"Khả Nhi…" – Anh nhẹ nhàng gọi, giọng anh ấm áp và đầy yêu thương.
Khương Nhiễm hơi bối rối, nhưng trong lòng lại ấm áp lạ thường. Cậu đi lại gần, ngồi xuống bên cạnh Tạ Vân Hàn, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào anh, như thể sợ rằng một ánh nhìn kia sẽ bộc lộ hết mọi tình cảm trong lòng.
"Ca ca… huynh gọi như vậy, có phải… có ý gì không?" – Cậu ngập ngừng hỏi, nhưng đôi môi lại khẽ mỉm cười.
Tạ Vân Hàn thấy trái tim mình dâng trào, anh không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. Anh nhìn vào đôi mắt trong suốt của cậu, nơi mà anh tìm thấy tất cả sự chân thành và thuần khiết. Đôi mắt ấy khiến anh càng thêm khát khao được bảo vệ, được chăm sóc.
"Khả Nhi…" – Anh gọi lại, lần này có chút kiên quyết, như muốn khẳng định rằng biệt danh này là điều duy nhất anh có thể dành cho cậu, chỉ dành cho cậu. "Ngươi là điều duy nhất mà ta muốn giữ gìn, bảo vệ. Ngươi khiến ta quên đi mọi đau khổ, mọi nỗi buồn, chỉ có ngươi thôi."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play