Sau khi vết thương của Tạ Vân Hàn đã lành, bóng dáng anh một lần nữa xuất hiện trong phủ tướng quân, vẫn là người tướng quân cứng rắn, đầy sức mạnh mà mọi người đều nể phục, nhưng trong lòng anh lại có một sự yếu đuối mà không ai có thể thấy được. Mỗi lần nhìn thấy Khương Nhiễm, anh lại cảm thấy mình như lạc vào một thế giới khác, một thế giới mà chỉ có hai người họ tồn tại, một thế giới không có sự lạnh lẽo của chiến trường, không có những lễ nghi hà khắc của quan trường, chỉ còn lại một tình yêu vụng trộm, ngọt ngào và đầy nguy hiểm.
Khương Nhiễm không còn giữ được sự kiềm chế trước cảm xúc của mình. Dù cậu biết rằng tình yêu giữa họ là điều không thể công khai, rằng những nụ hôn vụng trộm này sẽ chỉ có thể diễn ra trong bóng tối, nơi không có ánh mắt của thiên hạ, nhưng cậu vẫn không thể ngừng yêu anh. Cậu thà chìm đắm trong giấc mơ ngọt ngào ấy, thà được ở bên anh dù là trong những khoảnh khắc ngắn ngủi nhất, còn hơn là để trái tim này phải đau đớn vì sự xa cách không thể có.
Một đêm, khi bóng tối đã buông xuống, Tạ Vân Hàn vẫn ngồi ở thư phòng, mắt nhìn vào những chiến lược, kế hoạch mà anh phải chuẩn bị cho những trận chiến sắp tới. Nhưng trong lòng anh, sự phân tâm không thể xua tan được. Mắt anh lơ đãng nhìn về phía cửa, nơi mà Khương Nhiễm đang lặng lẽ bước vào, đôi mắt trong sáng, đôi môi hơi mím chặt như sợ hãi gì đó. Nhưng dù sao đi nữa, họ vẫn sẽ gặp nhau, vẫn sẽ lặng lẽ trao nhau từng ánh nhìn, từng cử chỉ yêu thương mà không thể công khai.
Khương Nhiễm bước vào gần, đứng bên cạnh bàn làm việc của anh, mắt nhìn vào những cuốn sách, những tấm bản đồ không có chút gì hấp dẫn. Nhưng cậu lại không thể rời mắt khỏi anh. Sự hiện diện của anh giống như một ngọn lửa, dù biết là nguy hiểm nhưng cậu vẫn không thể dứt bỏ được. Lần này, không còn sự ngại ngùng như trước, Khương Nhiễm nhấc tay lên, nhẹ nhàng chạm vào vai Tạ Vân Hàn.
“Ca ca...” – Giọng cậu thấp thoáng, mang theo chút rụt rè nhưng cũng đầy quyết tâm. “Huynh đã khỏe hẳn chưa?”
Tạ Vân Hàn ngẩng lên, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy sự phức tạp. Anh không thể trả lời ngay lập tức, bởi mỗi lần nhìn vào Khương Nhiễm, anh lại cảm thấy như bị cuốn vào một vũng xoáy không thể thoát ra. Cảm giác này, dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng khiến trái tim anh không thể thoải mái.
“Đã tốt hơn rồi.” – Anh khẽ trả lời, giọng trầm thấp, không giấu nổi sự ngập ngừng.
Khương Nhiễm vẫn đứng đó, khoảng cách giữa họ vẫn quá gần mà cũng lại quá xa. Môi cậu mím chặt, tay nắm chặt, nhưng không thể nào dám bước thêm một bước nữa. Cậu muốn được ở bên anh, muốn được cảm nhận hơi ấm của anh, nhưng lại sợ rằng ngay khi làm vậy, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Tạ Vân Hàn cũng nhận thấy sự lo lắng, sự sợ hãi trong ánh mắt cậu, và một cảm giác giống như vừa thoáng qua trong lòng anh – một cảm giác mà anh đã không dám thừa nhận trước đây. Anh không thể khống chế mình nữa. Tình yêu này là sự thật, và sự thật đó có thể làm thay đổi tất cả. Anh không thể để cậu đứng đó, không thể để cậu chỉ nhìn anh mà không dám tiến lên.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT