📖 Chương 1 – Gặp Gỡ Dưới Gió Thu
Triều Lý – Khánh Trinh năm thứ bảy.
Gió thu rụng từng cánh lá đỏ như máu thấm trên phiến đá lạnh. Kinh thành Trường An vẫn chưa hết sầu chiến sự. Người người chen chúc trong buổi chiêu mộ sĩ tử, kẻ vì danh, người vì mộng, tất cả đều cùng hướng về một đỉnh cao – cửa triều đình.
Khương Nhiễm, cô nhi xứ Đông Lăng, từ nhỏ lớn lên trong sự lạnh lẽo của mái chùa cổ. Một thân áo vải bạc màu, bước chân không vội, tay ôm sách trúc đã sờn gáy. Trên người không có gì quý giá ngoài tri thức. Nhưng ánh mắt cậu – như hồ nước sâu, như thể cất giấu trăm ngàn năm gió mưa nhân thế.
Đó là ngày đầu cậu đặt chân vào nội thành Hoàng cung, tham gia đợt sát hạch cuối cùng của kỳ thi tiến sĩ. Cổng thành cao vút, lính canh đông đặc, ánh vàng nắng hắt lên những khung cột đỏ như máu – đẹp mà xa cách, quyền quý mà cũng áp lực đến khó thở.
Khi đang theo đoàn sĩ tử, bước qua đài Ngọc Thủy dẫn vào hành lang thi, một chiếc xe ngựa hộ tống quan lớn từ quân doanh trở về lao vút qua, bụi đá văng lên, hất vào người Khương Nhiễm. Cậu lùi lại tránh, không ngờ vấp vào rêu trơn, bàn chân hụt nhịp, cả người nghiêng ngả ngã về phía hồ sen bên cạnh.
Mọi thứ như chậm lại. Tiếng gió, tiếng người hô hoán, tất cả chỉ còn tiếng “ùm” của nước chuẩn bị vỡ tan. Nhưng trong khoảnh khắc ấy — một bàn tay mạnh mẽ, dứt khoát nắm chặt lấy cổ tay cậu.
Bàn tay ấy có vết chai do cầm kiếm, lực siết mạnh mẽ như thể từng giữ lấy sinh mạng hàng trăm người nơi chiến địa.
“Không muốn sống nữa sao?”
Giọng trầm khàn, âm sắc như gió đêm nơi biên cương.
Khương Nhiễm ngước lên.
Lần đầu tiên, cậu thấy Tạ Vân Hàn – nam tử mặc giáp đen, khí thế lạnh như tuyết đầu đông, đứng dưới ánh nắng, nhưng ánh mắt lại tối hơn cả mây ngàn. Đôi mắt ấy không chứa hiền từ, cũng không có kinh ngạc – chỉ có trầm ổn, sắc lạnh và một tia khẽ động lòng rất nhanh rồi biến mất.
Khương Nhiễm ho khan vì bị giật ngược người lại, tay ôm ngực, vội cúi người:
“Tiểu sinh thất lễ… đa tạ ân cứu mạng của đại nhân.”
Tạ Vân Hàn rũ tay, như phủ bụi, bước đi, giọng ngắn gọn:
“Lần sau đừng để ta gặp lại cảnh đó.”
Anh đi thẳng. Không ngoái đầu. Không hỏi tên.
Nhưng... tim Khương Nhiễm vẫn đập thình thịch, chẳng vì sợ hãi, mà vì ánh nhìn đó – ánh nhìn như lưỡi dao xuyên qua tất cả những lớp tường cậu dựng lên bấy lâu.
🏛️ Một tháng sau – triều đình triệu kiến tiến sĩ mới đỗ
Trong đại điện phủ Thái Học, tân tiến sĩ được vua triệu đến yết kiến. Hàng chục người quỳ lạy, nhưng trong đám đó – Tạ Vân Hàn đứng lặng trên bậc cao, ánh mắt vô tình lướt qua Khương Nhiễm.
Nam tử mặc triều phục màu ngọc, tóc cột cao, ngồi quỳ gối đọc bài thi như đang trò chuyện với gió. Mỗi chữ cậu nói ra – dịu, mà sắc; nhẹ, mà thấu; đơn giản, mà khiến mọi người yên lặng lắng nghe.
Tạ Vân Hàn nhíu mày.
“Là… tên tiểu tử suýt chết đuối hôm ấy?”
Còn Khương Nhiễm, ánh mắt đang nhìn vua, khẽ dao động một giây khi bắt gặp bóng dáng anh trên bậc cao. Chỉ một giây thôi, nhưng như đủ khiến tim cậu… nhói lên.
Không hiểu vì sao. Không ai biết vì sao.
Chỉ biết rằng kể từ ngày hôm đó, Tạ Vân Hàn bắt đầu lưu tâm đến cậu, còn Khương Nhiễm… đã không còn vô sự trong lòng.
🌙 Đêm hôm ấy – một người mất ngủ, một người mộng thấy gió lạnh
Tạ Vân Hàn đứng trên vọng lâu phủ tướng quân, tay cầm rượu.
“Một tên quan văn yếu đuối, nhìn sao lại... khiến lòng ta rối?”
Anh không biết rằng – bên trong thư phòng nhỏ của phủ quan văn, Khương Nhiễm cũng đang ngồi nhìn ánh trăng trên giấy, lòng bất an.
“Hôm đó ngài nói ‘đừng để ta gặp lại’. Nhưng… lại gặp. Là ý trời, hay là...?”