Tạ Vân Hàn vẫn giữ Khương Nhiễm trong vòng tay mình, không nói gì thêm, chỉ cảm nhận hơi thở của cậu, nhịp đập của trái tim cậu gần gũi đến mức anh có thể nghe thấy. Trong lòng anh có một cảm giác khó tả, giữa sự an yên khi có Khương Nhiễm ở bên và sự lo sợ về những điều sẽ đến. Lúc này, dù là tướng quân dày dặn kinh nghiệm trận mạc, anh cũng không thể đối diện với nỗi lo này một cách dứt khoát, mạnh mẽ như những chiến trận mà anh đã từng chiến đấu.
Khương Nhiễm hơi ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự quyết tâm mà trước đó cậu chưa bao giờ có. Cậu biết, khi anh nói ra những lời đó, là anh đã nhận ra tình yêu của cậu và không còn muốn tránh né nữa. Nhưng trong lòng cậu lại không ngừng lo sợ. Liệu sau này, khi thiên hạ nhìn vào họ, họ có thể đứng vững cùng nhau không? Liệu tình yêu này có đủ sức mạnh để chống lại mọi thứ không?
“Ca ca...” – Khương Nhiễm khẽ lên tiếng, giọng cậu nghẹn lại. “Chúng ta có thể làm gì nếu cả thiên hạ đều phản đối chúng ta? Nếu những gì chúng ta có chỉ là sự khinh miệt và cay đắng?”
Tạ Vân Hàn nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, kéo cậu sát hơn, như để xua đi những lo lắng trong lòng cậu, nhưng bản thân anh lại không thể phủ nhận rằng những điều cậu nói thật không dễ dàng vượt qua. Anh hiểu rằng nếu họ tiếp tục yêu nhau, sẽ có rất nhiều khó khăn. Mọi người sẽ không dễ dàng chấp nhận mối quan hệ của họ, sẽ có những kẻ lên án, sẽ có những ánh mắt đầy khinh miệt, và không thể nào tránh khỏi những chỉ trích không thể nào phớt lờ.
“Ngươi không cần lo lắng về những thứ đó.” – Tạ Vân Hàn nói, giọng anh chầm chậm, trầm và có chút đau đớn. “Tình yêu của ta dành cho ngươi không thay đổi. Dù thiên hạ có khinh miệt, dù họ có lên án, ta cũng sẽ không thay lòng. Nhưng...” – anh dừng lại, như suy nghĩ thật kỹ từng lời nói tiếp theo. “Nhưng ta sợ ngươi sẽ phải chịu đựng những đau đớn mà ta không thể bảo vệ.”
Khương Nhiễm cảm thấy trái tim mình như bị nghẹt lại, sự đau đớn ấy là thứ cảm giác mà cậu chưa bao giờ phải đối mặt. Cậu biết rõ rằng không chỉ Tạ Vân Hàn mà chính bản thân cậu cũng sợ hãi, sợ rằng tình yêu này sẽ không thể chịu đựng được tất cả những gian nan và khó khăn phía trước. Nhưng dù có thế nào, tình yêu của cậu vẫn không thay đổi. Cậu không thể sống thiếu anh, và dù có phải trải qua bao nhiêu đau khổ, cậu cũng sẽ yêu anh cho đến cuối đời.
Khương Nhiễm nhẹ nhàng đẩy anh ra một chút, nhưng vẫn giữ chặt tay anh, đôi mắt cậu sáng lên, nhưng vẫn chứa đầy sự lo lắng.
“Ca ca, nếu phải chịu đựng những điều đó, ta cũng sẽ không từ bỏ.” – Cậu nói, giọng cậu nghẹn lại vì sự quyết tâm mà cậu khó khăn lắm mới tìm lại được. “Ta yêu huynh. Và ta không thể sống thiếu huynh. Nếu phải đối mặt với tất cả những khó khăn ấy, ta cũng sẽ đi cùng huynh.”
Tạ Vân Hàn nhìn vào đôi mắt trong suốt của cậu, trái tim anh như bị xé rách, đau đớn không thể tả. Anh biết, dù cho có chiến tranh, dù cho có sự lên án từ cả thiên hạ, Khương Nhiễm vẫn sẽ không buông tay anh. Cậu yêu anh, yêu đến mức không màng tất cả, yêu đến mức dám đứng lên đối diện với cả thế giới chỉ để yêu anh. Và điều đó lại càng làm cho anh cảm thấy mình có trách nhiệm, có nghĩa vụ phải bảo vệ tình yêu này.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT