Không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ. Tạ Vân Hàn vừa mới đứng dậy khỏi giường, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra cửa sổ. Mỗi lần anh nhìn về phía ngoài, là mỗi lần Khương Nhiễm lại cảm thấy mình cách xa anh hơn một chút. Một chút lạnh lùng, một chút xa vời, như thể trong trái tim Tạ Vân Hàn luôn có một khoảng cách vô hình không thể nào xóa nhòa.

Khương Nhiễm vẫn ngồi đó, tim đập loạn xạ, mồ hôi lấm tấm trên trán, lòng cậu như một đống bông vải cuộn lại không thể nào xếp ngay ngắn. Cậu nhìn Tạ Vân Hàn, tim nặng trĩu như một tảng đá, nhưng miệng vẫn không thể thốt ra lời. Cảm giác sợ hãi ngập tràn, không phải vì anh sẽ từ chối, mà vì cậu không thể chịu được nếu tình yêu của mình bị người khác khinh miệt, cười nhạo. Thiên hạ sẽ không bao giờ hiểu được tình yêu này, họ sẽ coi đây là sự trái đạo lý, là sự vô lễ.

Cậu đã biết những điều đó, nhưng... cậu vẫn không thể dừng lại.

"Ca ca..." – Khương Nhiễm nhỏ nhẹ gọi, giọng nói nhẹ đến mức anh có thể đã không nghe thấy. Nhưng Tạ Vân Hàn quay lại, ánh mắt ấy vẫn kiên định, không chút dao động.

Khương Nhiễm cảm thấy tim mình như thắt lại. Những lời cậu sắp nói ra sẽ thay đổi tất cả. Làm sao để nói ra mà không làm tổn thương anh? Làm sao để thổ lộ mà không khiến anh phải gánh vác tội lỗi của tình yêu này?

Cậu hít một hơi thật sâu, đôi môi khẽ run rẩy. Mắt nhìn xuống đất, cậu như muốn trốn tránh ánh mắt đó của anh.

"Ta... yêu huynh," – Câu nói vỡ òa, nhẹ nhàng mà run rẩy, cất lên trong không gian lặng lẽ.

Tạ Vân Hàn đứng bất động, không nói một lời. Nhưng chỉ một giây thôi, rồi anh tiến lại gần, từng bước chậm rãi, dường như muốn hiểu rõ ý nghĩa của câu nói ấy. Một lát sau, anh đứng trước mặt Khương Nhiễm, một chút ngập ngừng, một chút phân vân, rồi một lần nữa, đưa tay ra nâng cằm cậu lên, buộc cậu phải nhìn vào mắt anh.

Khương Nhiễm cảm nhận được cái chạm nhẹ của anh, sự dịu dàng đó khiến cậu hơi nhắm mắt lại, như thể không dám đối diện với những gì mình vừa nói. Tình yêu ấy, vừa chân thật, vừa ngây ngô, vừa sợ hãi, lại vừa mãnh liệt đến khó tả.

Tạ Vân Hàn không nói gì ngay lập tức. Anh chỉ nhìn cậu, một sự im lặng kéo dài khiến trái tim Khương Nhiễm đau đớn, như thể muốn tan vỡ. Cậu cúi đầu, không thể chịu đựng nổi sự im lặng nặng nề này.

"Huynh không... không ghét ta sao?" – Câu hỏi ngây thơ nhưng đầy đau đớn, khẽ bật ra từ miệng cậu.

Tạ Vân Hàn khẽ thở dài, một chút gì đó lướt qua trong đôi mắt anh, như thể anh đang đau đớn vì sự ngây thơ của Khương Nhiễm. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, như muốn trấn an, nhưng không thể làm gì khác.

"Ngươi nghĩ rằng... ta sẽ ghét ngươi sao?" – Giọng anh trầm và ấm, nhưng trong đó có sự dao động không dễ nhận ra.

Khương Nhiễm ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sự nghi hoặc. Cậu không hiểu, nhưng lại cảm nhận được một thứ tình cảm khác trong ánh mắt anh, không phải là sự cự tuyệt, mà là sự lo lắng, sự đắn đo.

Tạ Vân Hàn lại thở dài, ánh mắt anh lướt qua Khương Nhiễm, như thể anh đang tự hỏi chính mình.

"Khương Nhiễm... ta yêu ngươi." – Câu nói của anh thốt ra như một lời thầm thì, nhưng lại là lời thổ lộ chân thành. Anh nhìn cậu với đôi mắt đầy cảm xúc, nhưng vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi sự do dự. "Nhưng... ngươi biết đấy, tình yêu này không dễ dàng. Thiên hạ sẽ không hiểu, sẽ không tha thứ cho chúng ta. Một tình yêu giữa hai nam nhân... sẽ bị coi là tà đạo, là sự phá vỡ đạo lý."

Khương Nhiễm không nói gì, chỉ lặng im, nhưng trong lòng lại dâng lên một cơn sóng dữ dội. Cậu đã đoán trước được điều này, biết rằng tình yêu của họ sẽ không được thế giới này chấp nhận. Nhưng trong tim mình, cậu chỉ muốn đứng bên cạnh anh, muốn cùng anh đối diện với tất cả, bất kể thế gian có chỉ trích hay khinh miệt thế nào.

Tạ Vân Hàn khẽ nắm lấy tay cậu, sự do dự trong ánh mắt anh càng rõ ràng. Anh yêu cậu, nhưng anh sợ rằng tình yêu này sẽ khiến cả hai phải gánh chịu sự khinh miệt không thể chịu đựng nổi.

"Ta không thể để ngươi phải chịu đựng..." – Tạ Vân Hàn nghẹn ngào, bàn tay siết chặt lấy tay Khương Nhiễm. "Nhưng ta không thể buông tay ngươi... Ta không thể sống thiếu ngươi."

Khương Nhiễm cảm nhận được sự đau đớn trong lời nói của anh. Cậu nhẹ nhàng kéo tay Tạ Vân Hàn lại gần, ôm anh vào lòng, dù biết rằng cuộc sống của họ sẽ đầy thử thách, nhưng cậu không hối hận. Tình yêu này, dù có đau đớn đến đâu, cậu vẫn muốn đi cùng anh, dù chỉ một bước nhỏ.

"Ca ca... ta không sợ. Chỉ cần huynh ở bên, dù thế gian có khinh miệt chúng ta, ta vẫn sẽ yêu huynh."

Tạ Vân Hàn khẽ khàng ôm lại cậu, cảm giác trong lòng anh lúc này đầy ắp, vừa yêu thương, vừa lo lắng, nhưng không thể phủ nhận rằng tình yêu này đã đọng lại trong trái tim cả hai, mãi mãi không phai mờ.

Khương Nhiễm khẽ ngẩng đầu, ánh mắt mờ đi trong làn nước mắt mà cậu không dám rơi. Lời nói của Tạ Vân Hàn không phải là sự từ chối, không phải là sự khinh bỉ, nhưng trong đó lại chứa đựng một nỗi sợ hãi mơ hồ mà cậu không thể nào lý giải. Sự lo lắng của anh khiến lòng cậu đau nhói, như thể ngay trong giây phút này, tình yêu của họ đã đứng trước một vực sâu không thể lấp đầy, một vực thẳm mà dù có bước đi, họ cũng không thể biết được sẽ rơi vào đâu.

Khương Nhiễm từ từ vươn tay lên, chạm vào bờ vai anh, cảm giác ấy nhẹ nhàng nhưng lại khiến trái tim cậu như vỡ ra. Cảm giác sợ hãi, lo lắng trào dâng, nhưng cậu vẫn phải nói, phải thổ lộ tất cả những gì mình giữ kín trong lòng.

“Ca ca, đừng lo lắng nữa.” – Giọng cậu run rẩy, từng lời nói như cố gắng thoát khỏi đôi môi nhưng lại bị sự lo lắng dằn lại. “Ta không sợ thiên hạ chê cười... không sợ người ta khinh miệt tình yêu của chúng ta. Ta chỉ sợ một điều duy nhất... Là huynh sẽ không còn ở bên ta nữa.”

Những lời nói ấy vừa ra khỏi miệng, Khương Nhiễm mới cảm nhận được sự nặng nề trong lòng mình, như thể cậu đã thả hết mọi thứ vào lời nói, mọi cảm xúc bị chôn vùi trong bao lâu giờ lại ùa ra, không thể kiểm soát. Cậu nhìn vào mắt Tạ Vân Hàn, trong mắt anh không phải sự lạnh lùng, không phải sự ghét bỏ, mà là sự thương xót và đau đớn mà chính anh cũng không thể giải thích được.

Tạ Vân Hàn chậm rãi đặt tay lên tay cậu, từng ngón tay anh khẽ siết lấy tay Khương Nhiễm, như muốn truyền một chút sức mạnh, một chút ấm áp vào trái tim đang run rẩy của cậu. Nhưng, trong khoảnh khắc ấy, anh không thể dối lòng mình nữa. Anh yêu cậu. Tình yêu này, dù anh có cố gắng phủ nhận, dù anh có lo sợ cả thiên hạ sẽ phản đối, thì điều đó cũng không thể phủ nhận được.

“Khương Nhiễm...” – Anh khẽ gọi tên cậu, giọng trầm thấp đầy đau đớn. “Ta yêu ngươi... Nhưng ta không biết phải làm gì, ngươi hiểu không? Ta không thể để ngươi phải chịu đựng những ánh mắt khinh bỉ, không thể để ngươi gánh lấy tất cả sự chỉ trích từ thế gian.”

Câu nói ấy khiến trái tim Khương Nhiễm như bị bóp nghẹt. Tình yêu của cậu chưa đủ để bảo vệ cả hai, chưa đủ để đối diện với những thử thách mà cả hai sẽ phải đối mặt. Cậu đã biết điều đó, nhưng lại không thể dừng lại. Cảm giác trong lòng cậu, vừa sợ hãi, vừa khao khát, lại vừa ngọt ngào. Tình yêu này thật mơ hồ, nhưng lại thật mạnh mẽ.

Cậu hít một hơi thật sâu, gạt đi những giọt nước mắt không biết đã bắt đầu rơi từ khi nào, rồi nhẹ nhàng nói, như một lời cầu xin, một lời khẩn cầu không thể nói ra:

“Ca ca... dù có thế nào, ta cũng sẽ yêu huynh. Dù thế gian có khinh miệt, dù có phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, ta vẫn sẽ yêu huynh. Đừng... đừng bỏ ta.”

Tạ Vân Hàn khẽ lắc đầu, nhưng trong ánh mắt anh lại ngập tràn sự yếu đuối mà anh luôn cố giấu kín. Anh không thể buông tay cậu, nhưng anh cũng không thể ích kỷ để cậu phải gánh lấy tất cả. Anh yêu cậu, nhưng anh sợ hãi. Sợ hãi vì tình yêu này sẽ chỉ mang lại đau thương cho cả hai, và anh không muốn làm cậu phải chịu đựng sự khinh bỉ ấy.

Vậy mà, không biết từ lúc nào, anh lại cảm thấy mình không thể sống thiếu cậu. Tình yêu này, dù có đau đớn đến đâu, anh cũng không thể dứt bỏ. Anh yêu cậu bằng cả trái tim, bằng cả sự lo lắng không thể nào diễn tả hết thành lời.

Tạ Vân Hàn nhẹ nhàng kéo Khương Nhiễm vào lòng mình, ôm chặt lấy cậu như muốn giữ lại từng chút một cảm giác này, dù biết rằng những gì họ có, là những gì không thể có, những gì không thể giữ lại.

“Ta... ta sẽ không bỏ ngươi.” – Anh khẽ thì thầm, giọng nói nghẹn lại. “Ta sẽ ở bên ngươi, dù thế gian có thế nào. Dù có phải đối mặt với cả thiên hạ, ta cũng sẽ không từ bỏ ngươi.”

Khương Nhiễm không thể kìm lòng, cúi đầu vào lồng ngực anh, để mặc cho những giọt nước mắt của mình rơi xuống. Tình yêu này, dù biết bao thử thách phía trước, cậu cũng không muốn buông tay. Không muốn từ bỏ.


Khoảnh khắc ấy, giữa những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, họ không cần nói thêm gì nữa. Cả hai chỉ cần biết, dù tương lai có ra sao, tình yêu này vẫn là sự thật duy nhất trong trái tim họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play