Khương Nhiễm thầm đếm từng ngày, từng giờ mình được phép ở bên Tạ Vân Hàn. Cậu không biết tại sao mình lại sẵn sàng hi sinh nhiều đến thế. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Tạ Vân Hàn, nghĩ đến những ngày anh chiến đấu ngoài chiến trường rồi trở về với vết thương trên người, lòng cậu lại không thể nào bình yên được.

Sáng hôm ấy, Khương Nhiễm lại đến phủ Tướng quân, mang theo thuốc, băng gạc. Phủ Tướng quân mênh mông, tĩnh lặng như một cung điện hoàng gia, nhưng lại thiếu vắng đi cái ấm áp của gia đình. Cậu bước qua những bức tường cao, vào bên trong, nơi Tạ Vân Hàn đang ngồi một mình bên cửa sổ, ánh sáng nhạt nhòa từ ngoài chiếu vào người anh, vẽ lên bóng hình lặng lẽ và cô độc.

Khương Nhiễm bước đến, tay cầm theo hòm thuốc. Cậu không dám nhìn vào mắt Tạ Vân Hàn quá lâu, vì trong đó có một thứ gì đó mà cậu chưa dám đối diện. Nhưng ngay khi đặt hòm thuốc xuống bàn, anh nhìn lên cậu – ánh mắt anh như một ngọn lửa âm ỉ, vẫn lạnh nhưng có gì đó rất khác, rất dịu dàng.

"Ngươi lại đến." – Giọng Tạ Vân Hàn khàn khàn, như thể đã chờ đợi rất lâu.

Khương Nhiễm không trả lời ngay, chỉ cúi đầu, nhón chân đi lại gần anh. Mỗi bước đi, tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu không hiểu sao, chỉ cần ở gần anh, nhịp thở của mình đã không còn bình thường nữa.

Cậu ngồi xuống bên giường, chuẩn bị thay băng cho vết thương của anh. Mùi thuốc đắng lại phả ra, nhưng nỗi lo âu trong lòng cậu lớn hơn nhiều. Vết thương trên vai anh dường như không hề nhẹ. Khương Nhiễm cẩn thận nâng tay lên, băng gạc rơi xuống, anh khẽ nhíu mày nhưng không nói gì.

"Ca ca, đau không?" – Giọng cậu thấp thoảng, mang theo một chút lo lắng.

Tạ Vân Hàn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Mặc dù đôi mắt anh không hề lộ ra bất kỳ đau đớn nào, nhưng những ngón tay bấu chặt vào mép giường lại chứng tỏ anh vẫn chịu đựng không ít.

Lúc này, Khương Nhiễm chỉ cảm thấy tay mình run lên. Cậu thận trọng cuộn vải băng lại, nhưng vì động tác quá gấp, một góc vải lại vuột khỏi tay, rơi xuống cạnh mặt Tạ Vân Hàn. Cậu giật mình, vội cúi xuống, mặt gần sát với mặt anh.

Giữa một không gian im lặng, gần như chỉ còn lại tiếng thở của hai người, khoảng cách giữa hai người lúc này gần như không còn. Mũi cậu chạm nhẹ vào làn da anh, hơi thở của Tạ Vân Hàn như quấn lấy cậu, vừa vội vàng, vừa nhẹ nhàng.

Khoảnh khắc ấy, cả thế giới như ngừng lại.

Khương Nhiễm không dám cử động. Cậu có thể cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể anh. Môi của anh, chỉ một chút nữa thôi, nếu cậu không rụt lại, liệu có chạm vào môi cậu? Một cảm giác thật kỳ lạ, vừa mơ hồ, vừa rụt rè, nhưng cũng thật thăng hoa. Cậu không dám nghĩ đến, chỉ biết trái tim mình như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.

Tạ Vân Hàn dường như cảm nhận được điều đó. Một giây im lặng, rồi anh khẽ lùi lại một chút, chỉ một chút thôi, nhưng đủ để cậu cảm thấy như một thứ gì đó bị đánh mất.

Anh khẽ cười, một nụ cười mỏng manh, nhưng trong đôi mắt đó là sự dịu dàng và sự kiềm chế không thể nói thành lời.

"Ngươi... đã gần sát đến vậy rồi." – Tạ Vân Hàn lên tiếng, giọng nói trầm thấp, như muốn phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người.

Khương Nhiễm nhìn anh, gương mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch. Cậu không biết phải nói gì, không biết làm sao để che giấu cảm xúc trong lòng mình.

Cậu vội vàng cúi đầu, nhưng Tạ Vân Hàn đã nhẹ nhàng kéo tay cậu lại, một lần nữa, tay của cậu nằm trong tay anh. Cảm giác ấm áp từ bàn tay anh khiến cậu không thể nào thoát ra được.

"Đừng vội đi." – Anh thì thầm.

Và trong một khoảnh khắc tiếp theo, cậu không thể nào kiềm chế được nữa. Mắt cậu ngấn nước, tim như muốn vỡ ra. Cậu chỉ có thể ngồi đó, trong tay anh, giữa ánh sáng mờ ảo, mà cảm thấy mình như đã mất đi tất cả lý trí.


Khoảnh khắc ấy không dài.
Nó chỉ là một tia sáng chớp nhoáng, một phút lạc nhau trong bóng tối. Nhưng nó để lại trong lòng cả hai người những điều không thể tả thành lời. Sự gần gũi ấy, sự áy náy, và sự muốn kéo gần khoảng cách với nhau, là điều chưa bao giờ hiện rõ như thế.

Tình cảm, dù chưa thể gọi tên, nhưng trong ánh mắt, trong từng hơi thở, đã là tất cả những gì họ có thể cho nhau.

Sau khoảnh khắc gần gũi ấy, cả hai đều im lặng. Không gian như ngưng đọng, như thể thời gian đã dừng lại. Khương Nhiễm cảm thấy lòng mình như một hồ nước nhỏ, mặt hồ không còn yên tĩnh mà gợn sóng nhẹ, sóng ấy nhẹ đến mức chỉ một cơn gió thoảng qua cũng đủ khiến cậu lo sợ sẽ đánh mất cảm giác này.

Cậu vội vàng quay đi, đôi tay run run khi buộc lại băng gạc cho anh. Nhưng bàn tay cậu không thể nào thoát khỏi cảm giác nóng rực nơi tay Tạ Vân Hàn. Cảm giác đó cứ dính lấy cậu, khiến trái tim cậu không thể bình yên.

Tạ Vân Hàn không hề rút tay lại. Anh giữ tay cậu lại một lúc lâu, như muốn giữ cho khoảnh khắc ấy không trôi đi, mặc dù anh không biết phải nói gì, không biết làm sao để phá vỡ sự im lặng này. Từ lúc gặp nhau, những câu nói và cảm xúc thầm lặng của họ đều được giữ chặt trong lòng, chưa bao giờ có cơ hội được thốt ra thành lời.

Khương Nhiễm cảm nhận bàn tay mình đã dính chặt vào tay anh, dù chỉ là một khoảnh khắc rất ngắn, nhưng trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy có một thứ gì đó lạ lùng, rất lạ lùng. Đó không phải là sợ hãi, mà là một thứ tình cảm không thể lý giải, vừa ngọt ngào, vừa bối rối. Cậu có thể nghe rõ tiếng thở của chính mình – dồn dập, nhanh hơn.

“Cái này...” – Cậu lí nhí, giọng run run – “Ta... không nên như thế. Cảm ơn... ca ca, đã cho ta chăm sóc.”

Tạ Vân Hàn nhắm mắt lại một chút, để cho bản thân mình trôi theo cảm giác mơ hồ ấy. Đúng vậy, cậu không nên như thế. Nhưng anh lại không thể nói ra điều gì. Anh cảm nhận được cậu đang bối rối, nhưng anh lại không muốn là người kéo cậu ra khỏi cảm giác ấy. Anh chỉ muốn để cho khoảnh khắc này kéo dài, dài một chút, dù biết rằng mình không thể cứ mãi như vậy.

“Ngươi... không cần cảm ơn ta.” – Giọng anh ấm áp, dịu dàng, không giống như những ngày anh ra lệnh trong triều đình hay chiến trường.

Khương Nhiễm cảm thấy hơi thở mình nghẹn lại một chút. Cảm giác này, cảm giác ngọt ngào và xao xuyến này làm cậu muốn nói thêm, muốn thổ lộ tất cả những gì trong lòng, nhưng không thể. Đúng như vậy, cậu không thể nói ra. Họ là người hai thế giới khác biệt, chỉ có thể đứng trong bóng tối này mà nhìn về phía nhau, nhưng không thể chạm vào.

Bàn tay Tạ Vân Hàn nhẹ nhàng thả lỏng ra, như thể không muốn cậu cảm thấy áp lực, nhưng ánh mắt anh vẫn dõi theo từng động tác của cậu. Khương Nhiễm vội quay đi, tim đập thình thịch, nhưng một ngón tay anh khẽ chạm vào vai cậu, khiến cả cơ thể cậu khẽ rùng mình.

“Khương Nhiễm...” – Anh khẽ gọi tên cậu, nhưng lại không thể nói gì thêm.

Lần đầu tiên, trong lòng Khương Nhiễm cảm thấy như có một thứ gì đó vỡ ra, một cái gì đó đã chìm vào sâu trong lòng giờ lại như ánh sáng chiếu lên, sáng lấp lánh nhưng lại mỏng manh. Cậu cảm thấy trái tim mình như sắp vỡ ra, như thể tình yêu này đang dần chảy tràn ra ngoài, nhưng cậu lại không thể giữ được, vì chỉ cần một lời, một câu nói nữa từ anh, cậu sẽ không thể giữ nổi những cảm xúc ấy nữa.

“Ca ca…” – Cậu gọi lại, nhưng giọng cậu yếu ớt, như thể mình đang đứng bên bờ vực của thứ cảm xúc chưa thể nhận ra. “Ta không biết... phải làm gì nữa.”

Tạ Vân Hàn nhìn cậu, ánh mắt như muốn truyền đạt một lời hứa, một lời hứa rằng sẽ không bao giờ để cậu đơn độc, dù cho tình yêu này sẽ là điều không thể thực hiện. Nhưng ngay cả như thế, anh vẫn muốn có cậu bên mình, dù là chỉ trong những khoảnh khắc không lời.

Anh nhẹ nhàng chạm vào tay cậu lần nữa, lần này, không phải là để giữ lại, mà là để cho cậu tự do. Một lần nữa, anh chỉ lặng lẽ nhìn, để cho cảm xúc giữa hai người được tự nhiên, không gượng ép, không ép buộc.

“Không cần lo lắng... Khương Nhiễm.” – Anh thì thầm, âm thanh trầm đục, như một lời thì thầm trong đêm tối, “Chỉ cần ngươi ở đây, đã đủ.”


Khương Nhiễm không trả lời, nhưng trong lòng cậu, tình yêu bắt đầu mọc lên, giống như những đóa hoa mùa xuân chỉ mới hé nở, nhẹ nhàng và e ấp.

Và khoảnh khắc ấy, thật ngọt ngào, nhưng lại có chút gì đó bi thương.
Họ không thể đến gần nhau hơn, nhưng họ cũng không thể dứt ra. Cái tình yêu này, dù chưa nói ra thành lời, nhưng đã khắc sâu vào tim mỗi người. Mỗi nụ cười, mỗi lần chạm tay, dù vô tình hay cố ý, đều để lại những vết thương ngọt ngào mà khó có thể xóa nhòa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play