Gió đêm thu lướt nhẹ qua mái ngói phủ Thái Học, mang theo hương sen cũ cuối mùa và tiếng côn trùng rỉ rả giữa lặng im. Trăng vắt ngang bầu trời Trường An, sáng đến lạnh lòng, tỏa ánh bạc lên từng phiến đá hành lang rêu phong. Giữa mảnh yên ắng ấy, đèn trong thư phòng phía Đông vẫn chưa tắt.
Khương Nhiễm ngồi trước án thư, tay cầm bút lông. Ánh sáng nhạt hắt lên gương mặt cậu, làm nổi bật đường nét mềm mại và đôi mắt trầm lặng như hồ thu. Mực đã cạn ba lần, giấy tuyên trải ra thêm một xấp, nhưng nét chữ vẫn chưa vừa ý. Cậu luyện viết không phải để tranh cao thấp, chỉ là muốn giữ cho lòng được ngay, tay được vững – như người xưa từng dạy: “Chữ là bóng của tâm.”
Đêm khuya khoắt, trong phủ gần như không còn tiếng động. Vậy mà ngay lúc cậu định đứng dậy đi pha trà, một giọng quen thuộc vang lên từ ngoài cửa sổ khép hờ:
“Ngươi lại mất ngủ à?”
Khương Nhiễm không cần quay đầu cũng biết là ai. Cậu khẽ cười, bỏ bút xuống, đứng dậy bước ra ngoài hành lang.
Trong ánh trăng ngà, Tạ Vân Hàn đang đứng tựa cột đá, áo choàng khẽ tung theo gió. Không giáp trụ, không kiếm bên người, chỉ là một nam tử trầm mặc, mang theo khí lạnh từ doanh trại và hơi sương đêm.
“Tạ huynh sao cũng chưa nghỉ?”
“Gió lớn, đi một vòng cho dễ ngủ.”
Khương Nhiễm cúi đầu mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ cùng anh đi dọc theo hành lang đá. Hai người sóng bước dưới ánh trăng, không ồn ào, không cố tìm lời – như thể sự tĩnh lặng ấy đã đủ ấm hơn bất kỳ câu nói nào.
“Ca ca.”
Cậu bất chợt gọi, giọng nhẹ như gió.
“Huynh thấy… Trường An này đẹp nhất vào lúc nào?”
Tạ Vân Hàn hơi nghiêng đầu suy nghĩ, rồi đáp:
“Khi không còn chiến tranh, không còn huyết lệ. Lúc đó, mọi thứ đều đẹp.”
“Vậy… huynh có nghĩ một ngày nào đó, huynh sẽ buông kiếm không?”
Anh không trả lời ngay. Hàng mi anh hơi cụp xuống, giọng nói sau đó nhẹ hơn rất nhiều:
“Nếu buông được… thì đã buông rồi.”
Không gian lại rơi vào im lặng. Nhưng lần này là sự im lặng nặng trĩu. Gió không còn thoảng qua nữa, mà như ngưng đọng trước ánh mắt của hai người – ánh mắt chất chứa điều gì đó chưa từng thốt thành lời.
“Nếu một ngày nào đó… ta không còn là quan, không còn là người trong phủ này, mà chỉ là một người vô danh giữa Trường An rộng lớn…”
Cậu khẽ hỏi, mắt nhìn về phía xa – nhưng đuôi mắt lại đang lặng lẽ quan sát từng phản ứng nơi anh.
“Huynh còn… để tâm đến ta không?”
Tạ Vân Hàn dừng bước. Anh xoay người lại, ánh trăng phản chiếu trên gương mặt bình tĩnh của anh khiến cả người như chìm trong sương bạc. Giọng anh chậm rãi vang lên:
“Nếu ngươi là cỏ dại, ta sẽ là kẻ không để ai giẫm lên.”
“Nếu ngươi là vô danh, ta sẽ là người đầu tiên nhớ tên ngươi.”
“Nếu ngươi là người mà thế gian có thể quên… thì ta là người không thể nào quên nổi.”
Trái tim Khương Nhiễm siết lại. Cậu không biết mình nên đáp lại thế nào. Ánh mắt anh lúc này không còn lạnh lẽo như gió chiến trường, mà là một ngọn lửa âm ỉ, lặng lẽ cháy nơi đáy lòng.
“Ca ca…”
Cậu cất tiếng, lần này là gọi đầy tình cảm.
Tạ Vân Hàn không nói nữa. Anh chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng vén một sợi tóc lòa xòa bên má cậu.
“Đêm lạnh. Trở vào đi.”
“Huynh… có rảnh thì ở lại uống trà?”
Anh nhìn cậu một thoáng, rồi gật đầu.
“Ừ.”
Trong gian phòng nhỏ, trà xanh tỏa hương dịu nhẹ.
Tạ Vân Hàn ngồi đối diện Khương Nhiễm, không nói gì, chỉ nhìn cậu pha trà, từng động tác đều quen tay và cẩn trọng. Một ấm trà, hai chén nhỏ, khói trà mỏng như sương, vương trên mí mắt.
“Loại trà này… có vị gì?” – Anh hỏi.
“Đắng lúc đầu, hậu ngọt.” – Cậu đáp.
Tạ Vân Hàn nhấp một ngụm, gật đầu.
“Giống ngươi.”
Khương Nhiễm ngẩng đầu, ngơ ngác.
“Lúc đầu nhìn lạnh lùng, nhưng quen rồi… lại khiến người ta không dứt được.”
Gương mặt cậu đỏ lên như ánh trà còn nóng.
Không ai nói gì nữa. Nhưng khi Tạ Vân Hàn rời đi, trên bàn còn lại một vật nhỏ: một lọ mực đá, đen như đêm nhưng thoang thoảng mùi cúc khô.
Trên giấy cậu đang viết dở còn một dòng chữ bằng tay khác – nét mạnh mẽ, dứt khoát:
“Đổi mực. Mực mới, chữ mới. Chữ mới, lòng cũng mới.”