Tiền Thất hừng hực chí khí bưng khay đồ ăn quay về chỗ, ai dè vừa xoay người đã va ngay vào một học sinh đi tới. Tô canh bị lật ngửa, đổ thẳng lên người đối phương.

“Mẹ nó, ai vậy? Mù à?”

Bên kia rõ ràng là một người tính nóng như lửa, mới bị đụng tí đã mắng um xùm lên. Nhưng khi Tiền Thất xoay người hẳn lại, nam sinh kia nhìn rõ mặt cô, nét mặt bỗng từ cáu kỉnh chuyển thành cứng đờ, rồi sau đó là sợ hãi và... run rẩy.

“A, là, là chị ạ… Xin lỗi, xin lỗi nhiều lắm luôn…”

Cậu nam sinh mặt cắt không còn giọt máu, không thèm để ý gì đến cái áo đầy canh, chỉ lo co giò bỏ chạy.

Ai ngờ ngay giây sau, cổ áo đã bị Tiền Thất túm lại.

“Ngại quá nha đồng chí, quần áo cậu bị dơ, hay là để tui giặt sạch cho?”

Với tư cách là một thanh niên ba tốt dịu dàng thiện lương, Tiền Thất tất nhiên không thể để người ta bị dính đồ ăn mà không phụ trách được, cho nên giọng cô cực kỳ mềm mỏng và hòa nhã.

Càng không ngờ, cậu nam sinh kia lại càng hoảng, “Thôi,… thôi ạ chị, để em tự giặt là được rồi”

Tiền Thất thấy cậu ta run như cầy sấy, không khỏi thắc mắc: Bộ trông mình đáng sợ dữ vậy hả?

Dù cô có biết nguyên chủ hơi bị mất nết thật, nhưng chẳng lẽ chỉ liếc một cái thôi mà nam sinh cao to thế kia đã sợ muốn xỉu?

“Cậu năm mấy rồi?” Cô hỏi.

“Dạ, dạ… năm ba…”

“À ~” Tiền Thất kéo dài giọng, “Năm ba mà gọi tôi là chị?”

Cậu nam sinh run lập cập như sắp bật khóc, “Không phải, không phải em nói chị già, em, em gọi kiểu… tôn trọng…”

Nhìn cậu ta nói lắp tới mức chẳng ra câu, Tiền Thất nhíu mày, giơ tay vỗ nhẹ vào trán cậu một cái, “Nói chuyện đàng hoàng vô coi.”

Nam sinh: …Em chịu rồi chị ơi.

【 Cô nhìn kiểu gì cũng thấy còn mất nết hơn nguyên chủ. 】

Tiền Thất liếc màn hình hệ thống, vội nghiêm chỉnh lại: “Chắc là do tính cách nguyên chủ ám vô tui rồi.”

【……】

“Khụ, anh à, đừng sợ nữa.” Tiền Thất lập tức dịu giọng, càng thêm hiền hòa ngọt ngào.

Chỉ tiếc là giọng nói của cô hơi trung tính, cộng thêm khí chất… ờm, lưu manh vô lại, làm cho cậu nam sinh kia càng thêm hoảng loạn:
“Chị, rốt cuộc chị muốn làm gì? Hay là chị đánh em một trận cho rồi đi!”

Ai mà không biết đàn em năm nhất hệ Ma Thực này là một “chiến đo” chính hiệu chứ!

Cái danh Tiền Thất truyền kỳ sớm đã khắc sâu vào đầu đám học sinh cả hệ Ma Thực lẫn Ma Thú, thậm chí còn được thế hệ đàn anh đàn chị truyền lại cho tân sinh viên như một... truyền thuyết sống.

Mới năm nhất thôi, khi các học viện còn đang trong giai đoạn chào đón tân sinh, Tiền Thất đã làm nên một phen sóng gió động trời.

Chuyện là có một anh học trưởng hệ Ma Thú cười cợt cô vì cách ăn mặc, buông một câu: “Nhìn phát là biết dân hệ Ma Thực nghèo mạt kiếp.”
Và kết quả? Bị Tiền Thất – một cô gái với lòng tự trọng ngút trời – đè ra đất tẩn cho một trận nên thân.

Cô không những mạnh tay, mà còn có bộ dạng hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống. Đòn đánh cực kỳ hiểm, toàn nhắm chỗ đau, khiến cho cô nàng cao mét sáu mốt, còn đang thiếu dinh dưỡng, trực tiếp đập cho anh chàng cao gần mét chín khóc hu hu như con nít.
Cuối cùng phải ba anh cao mét tám xông vào mới kéo được cô ra.

Chuyện chưa dừng ở đó – bạn gái của học trưởng kia tới kiếm chuyện, cũng bị Tiền Thất đánh cho trật khớp cả hai tay. Kết quả là toàn bộ nữ sinh hệ Ma Thực đều nhìn cô mà phát rén.

Lẽ ra vậy là đủ rồi. Nhưng Tiền Thất, với danh hiệu “kẻ điên”, vẫn thấy chưa hả dạ, đích thân tới ký túc xá nam, lôi học trưởng kia ra trước mặt bao người rồi... thêm một trận đòn nữa.

Bộ dạng hung ác sát thần của cô khiến cả đám con trai trong ký túc xá cứ nghĩ tới là rùng mình.

Từ đó trở đi, danh tiếng “chị đại chó điên” của cô lan khắp hệ Ma Thực và Ma Thú.

Chỉ tiếc là ký ức mà Tiền Thất tiếp nhận không đầy đủ, nên cũng không biết mình có danh tiếng oanh liệt vậy. Giờ chỉ có thể dỗ dành cậu học trưởng đang sợ đến mức muốn khóc:
“Đàn anh à, em chỉ muốn giúp anh giặt áo thôi, đừng hiểu lầm…”

Nam sinh run rẩy cởi áo khoác, ném vào tay cô rồi… nhân lúc cô đưa tay nhận lấy liền quay đầu bỏ chạy.

Vừa chạy vừa la, “Đừng trả lại! Em xin chị, tha cho em đi!”

Tiền Thất cầm cái áo khoác hàng hiệu còn mới tinh, cúi đầu nhìn lại cái áo da cũ nát trên người mình, rồi đối diện với ánh mắt 【→_→】 của hệ thống.

Cô nghiêm túc nói:
“Nhìn cái gì? Tôi chắc chắn sẽ giặt sạch rồi trả lại cho cậu ta mà.”

【 Ha ha. 】

Sau một vòng dạo quanh trường, vết thương nơi cổ cô cũng đã lành. Để tránh rắc rối, cô ghé bệnh xá mua một cuộn băng y tế.

Rửa sạch vết máu ở cổ dưới vòi nước công cộng rồi quấn vài vòng băng, trông cũng tạm ổn, lúc này mới quay về ký túc xá.

Các bạn cùng phòng đang bận học hành. Trần Miêu Miêu thấy cô về, chỉ hơi liếc mắt rồi chẳng nói gì.

Tiền Thất chẳng để tâm, đi thẳng vào ban công rửa mặt, theo ký ức tìm cái chậu nhỏ của mình, thả áo khoác hàng hiệu vào trong nước, mới nhận ra… không có bột giặt.

Cô gãi đầu, hơi bực, rồi gọi to:
“Trần Miêu Miêu, cho tui xin chút bột giặt nha.”

Trần Miêu Miêu đang nhắn tin, giật mình, ngừng một lúc mới bực dọc nói:
“Đừng có xài hết của tui đấy!”

Tiền Thất liếc mắt nhìn phần bột giặt còn lại chỉ còn đúng một gò nhỏ, không chần chừ đổ sạch vào chậu.

“Há!” – Sướng!

【 Cô đúng là xấu thật. 】

“Đừng nói bậy, tui là người tốt thuần khiết nha.” – Tiền Thất vừa cọ cọ chỗ canh dính trên áo khoác, vừa sờ thấy một vật lạ trong túi áo.

Rút ra xem, thì ra là thẻ sinh viên của cậu nam sinh kia.

"Sinh viên năm 3 – hệ Ma Thú
Tô Tinh Nhạc
Ký túc xá B, phòng 502"

Tiền Thất tiếc rẻ nhìn chiếc áo trong chậu.

【 Cô đang nghĩ: Tiếc ghê, giờ không có lý do để không trả nữa rồi đúng không? 】

Tiền Thất: Không có, tui không nghĩ vậy, đừng có vu oan.

Cất thẻ sinh viên cẩn thận, Tiền Thất cởi luôn áo phông dính máu của mình ra, đổ nước bẩn ra rồi bắt đầu giặt tiếp.

Giặt xong xuôi, cô lại hô lên:
“Trần Miêu Miêu, cho mượn cái móc treo đồ xíu nha!”

Trần Miêu Miêu tay run lên vì đang nhắn tin, ngẩng đầu bực mình:
“Trước kia cậu có bao giờ hỏi đâu, cứ dùng luôn mà! Bị gì vậy!”

Không ngờ vừa dứt lời, lại chạm phải ánh mắt sâu không lường được của Tiền Thất.

Trần Miêu Miêu bỗng thấy tim đập loạn: “Sao Tiền Thất lại nhìn mình kiểu đó? Chẳng lẽ… cô ta biết gì rồi?”

Không thể nào! Kế hoạch của cô với Trần Đồng hoàn hảo đến thế, chỉ cần hôm qua Tiền Thất chết là xong, cô đã có được hai mươi ngàn!

Ai ngờ Tiền Thất không những không chết, mà còn tỉnh táo quay lại!

Trần Miêu Miêu đang rối bời thì nghe thấy Tiền Thất nhàn nhạt nói:
“Tui bị đập trúng đầu, có hơi lú lú, không nhớ rõ móc treo này là của ai nữa.”

Đập đầu? Mất trí nhớ?

Trần Miêu Miêu nghi hoặc bước lại gần, ánh mắt lướt qua băng gạc quấn trên cổ Tiền Thất, càng nhìn càng khó hiểu. Vết thương nặng vậy sao cô ta còn sống được chứ…

“Cho nè.” – Trần Miêu Miêu đưa móc treo cho cô, nhịn không nổi liền hỏi:
“Vậy… cậu còn nhớ hôm qua cậu có hỏi tui cái gì không?”

“Hả?” – Tiền Thất ngơ ngác, “Hỏi gì cơ?”

Trần Miêu Miêu lập tức nhẹ nhõm hẳn: “Không có gì, cậu—”

“À, ý cậu là chuyện tui hỏi nhược điểm của Hỏa Kỳ Liên ấy hả?”
Tiếng nói đột nhiên trầm xuống, Tiền Thất ghé sát tai Trần Miêu Miêu, giọng như ác ma thì thầm:
“Là cái đó phải không?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play