Trần Miêu Miêu nghĩ đến đây, sống lưng không khỏi lạnh toát, giọng điệu cứng cỏi gượng gạo:
“Tiền Thất, trước kia cậu hay lén dùng đồ tụi này còn tạm cho qua, nhưng nửa đêm nửa hôm cậu bôi đầy máu rồi hù người ta, có phải quá đáng quá không?”
Tiền Thất quay đầu nhìn chằm chằm Miêu Miêu. Không biết có phải bị ánh mắt ấy làm cho chột dạ hay không, giọng điệu của Trần Miêu Miêu lập tức yếu đi vài phần:
“Cậu... cậu nhìn tớ kiểu gì thế?”
Tiền Thất chớp mắt mấy cái, một lúc sau mới nghiêm túc nói:
“Là sáng sớm, không phải nửa đêm.”
“Hả?” Trần Miêu Miêu ngẩn ra một chút, ngay sau đó nổi giận:
“Đó không phải trọng điểm! Ý tớ là cậu cố ý hù tớ đúng không!”
“Tớ đâu có định hù cậu,” Tiền Thất xoay cổ, “Tớ bị thương, đau muốn chết luôn, định kể cậu nghe cho nhẹ lòng, ai ngờ cậu bị dọa thật.”
Đúng lúc này, mấy bạn cùng phòng khác cũng thò đầu ra nhìn. Khi thấy vết máu loang lổ trên cổ Tiền Thất, ai nấy đều kinh hãi:
“Tiền Thất, cậu không sao chứ? Không đi bệnh viện à?!”
Dù bọn họ chẳng ưa gì Tiền Thất, thậm chí có hơi sợ nữa, nhưng chuyện máu me thế này lại là chuyện khác. Không ai muốn có người chết trong ký túc xá cả.
Phòng này là phòng sáu người, nhưng hiện tại chỉ có năm. Cái giường trống còn lại là của một bạn đã bị ma thực cắn chết mấy tháng trước vì sơ suất.
Tiền Thất cũng muốn đi bệnh viện lắm, nhưng...
“Không có tiền.”
Cả phòng: ...
Không khí yên lặng trong vài giây. Rốt cuộc có một cô gái tóc dài đeo kính tên là Lương Ngọc Đình lên tiếng, bất đắc dĩ nói:
“Cái đó… tớ cho cậu mượn tạm một trăm tệ”
“Đùng” một tiếng, Tiền Thất nhảy xuống giường, ôm lấy tay Lương Ngọc Đình, mắt rưng rưng:
“Cảm ơn cậu, người tốt!”
Lương Ngọc Đình: …
Trong lòng hơi hối hận rồi. Tiền này, chắc là không đòi lại được đâu nhỉ.
“Cậu mau đi bệnh viện đi.” Lương Ngọc Đình không nỡ nhìn cái cổ máu me kia, quay mặt sang chỗ khác, “Cậu bị ma thực cắn à?”
“Ừ, tớ lén hái trái ma thực của học tỷ.” Tiền Thất thật thà gật đầu, “Tối qua đói quá, đi ngang qua, không nhịn được.”
Cả phòng: !!!
Điên thật rồi! Ai lại đi ăn trái cây của ma thực chứ?! Không sợ chết à?!
Lương Ngọc Đình lùi liền hai bước, giọng run run:
“Tóm lại, cậu đi khám trước đi đã!”
Cô nhìn chằm chằm vào tờ tiền trong tay Tiền Thất, ánh mắt có chút tiếc rẻ. Dù sao thì nhà cô cũng chẳng dư dả gì, cho mượn được trăm tệ này là đã cố lắm rồi.
Tiền Thất nhìn ánh mắt của Lương Ngọc Đình, giơ tờ một trăm lên phẩy phẩy, cười tươi, "Yên tâm đi, tui nhất định sẽ trả lại."
Cô chỉ là phát hiện bản thân không còn đồng nào nên mới mượn tạm để lo chuyện cấp bách, chứ không phải không có ý định trả lại.
Lương Ngọc Đình gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ: chắc là không đòi lại được rồi.
Tiền Thất lục tủ một lúc lâu, phát hiện mình chỉ còn đúng một cái áo khoác da cũ. Cô nhíu mày. Không phải vì chê nó cũ mà là vì.Chiếc áo khoác da màu nâu to sụ, rách chỗ này chỗ kia, phối với cái áo thun trắng ngả màu giặt hoài không sạch, cùng cái quần short thụng đen nam kiểu cũ. Chưa kể dưới chân là đôi dép lào không biết đã dùng bao nhiêu năm.
Bộ đồ này mà mặc ra ngoài, trông còn thảm hơn cả ông quản lý ký túc xá sát bên.
Nhất là cái đầu tóc tổ quạ rối tung... chắc mấy tên du côn ngoài đường gặp cô còn phải gọi một tiếng "đại ca".
Lau mặt một cái, Tiền Thất vẫn chấp nhận số phận mà khoác áo vào.
Ra khỏi ký túc xá, cô đi thẳng đến căn-tin ăn sáng. Dù học chuyên ngành ma thực được miễn học phí, nhưng chi phí sinh hoạt vẫn phải tự lo. May mà căn-tin chia khu rõ ràng, khu bình dân giá rẻ thì cô vẫn ăn được.
Vừa nhai bánh bao, Tiền Thất vừa âm thầm tính toán: phải kiếm tiền thôi!!!
Cô vừa tới đây đã mở quang não kiểm tra tài khoản, kết quả đập ngay vào mặt là con số không tròn trĩnh.
Tưởng ít nhất còn có thể bám víu vào cái gọi là “chuyên ngành”, ai dè chuyên ngành của cô đúng kiểu chẳng ai quan tâm.
Chẳng ai quan tâm thì còn chịu được, chứ không kiếm được tiền thì không sống nổi đâu!
“Phải nghĩ cách chuyển ngành mới được.”
Tiền Thất mở quang não ra, bắt đầu tra danh sách các chuyên ngành trong Đại học Thức tỉnh.
Trường này chia ra năm học viện lớn: Ngự Thú, Chỉ Huy, Kỹ Năng, Ma Thú, Ma Thực.
Chỉ Huy là chuyên ngành có yêu cầu đầu vào cao, học sinh phải có kỹ năng tinh thần. Vì khi vào phó bản thường là tổ đội tác chiến, nên chỉ huy phải biết tính toán toàn cục, ra quyết định chuẩn xác.
Kỹ Năng dành cho học sinh đã thức tỉnh kỹ năng. Tùy theo kỹ năng mà chia ra “Pháp sư nguyên tố”, “Xạ thủ tầm xa”, “Hỗ trợ” v.v.
Ma Thú là chuyên ngành khá đỉnh, chuyên học và nghiên cứu về ma thú. Sau này ra trường có thể vào viện nghiên cứu, lương cao, đãi ngộ tốt, còn có cơ hội kiếm thêm từ việc bán vật liệu dư thừa cho thức tỉnh giả.
Ma Thực thì… khỏi cần nói. Nghèo rớt mồng tơi, chỉ có dân hết đường sống hoặc thần kinh mới dấn thân vô học cái này.
Còn Ngự Thú…
Ngự Thú là học viện cao quý nhất, tuyển đầu vào còn gắt hơn Chỉ Huy và Kỹ Năng. Phải có thiên phú ngự thú mới được xét tuyển. Không chỉ miễn học phí, còn được bao ăn ở chất lượng cao. Một khi ký khế ước với ma thú, tiền đồ sáng rực!
Tuy nhiên, muốn ký khế ước với ma thú không dễ. Dù có thiên phú thì cũng dễ bị ma thú từ chối, nhẹ thì ăn bơ, nặng thì phản phệ cực kỳ nguy hiểm.
Vì vậy, chỉ khi nào thiết lập được mối quan hệ tốt với ma thú và được nó công nhận, thì mới có thể ký khế ước, trở thành chủ tớ. Ngự Thú sư khi đó không chỉ học được kỹ năng của ma thú mà còn có thể dùng nó chiến đấu – đúng chuẩn nghề nghiệp trong mơ!
“Chết tiệt, cái ngành Ngự Thú này thơm quá đi!” Tiền Thất gõ gõ quang não, vừa nói vừa nhai bánh bao, “Nè hệ thống, động tác mấu chốt để kích hoạt kỹ năng ngự thú là gì vậy? Nói nhỏ cho tui biết đi?”
【^_^ thân ái, ban ngày ít ngủ dễ bị mộng tưởng đó nha~】
Tiền Thất: …
“Ý mi là không muốn nói, hay thật sự không có chức năng này?”
【Không có chức năng đó.】
“Hừ!” Tiền Thất cuối cùng cũng tìm được cơ hội cà khịa lại, “Mi vô dụng ghê luôn á!”
【……】
Dỗi được hệ thống đến mức câm nín, Tiền Thất hài lòng lau miệng: “Ngự Thú, Chỉ Huy với Kỹ Năng đều đòi đầu vào quá cao, tui chỉ có kỹ năng làm ruộng thì vào không nổi. Mà Ma Thú thì coi bộ được á.”
Ma Thú học không yêu cầu kỹ năng, chỉ cần đủ học phí là vào được.
“Để coi thử chuyển ngành cần chuẩn bị những gì.” Tuy có kỹ năng trồng trọt, nhưng cô không định ở lại cái ngành ma thực này lâu. Một là cô không đánh lại đám cây do chính mình trồng. Hai là học cái này không có tương lai, còn chưa kịp làm nên chuyện thì đã đói chết rồi.
Nhưng mà vừa nhìn thấy yêu cầu, mặt Tiền Thất liền đen như đít nồi.
“Chuyển ngành lại phiền phức vậy luôn hả?!”
Không khác gì kiếp trước là mấy. Muốn chuyển ngành thì phải tham gia kỳ thi cuối kỳ năm nhất, đạt top 3 toàn khoa mới được nộp đơn.
Cái đó cô còn cố gắng chịu đựng được. Nhưng còn một điều kiện khác khiến cô muốn nghẹn máu:
Phí chuyển ngành ba vạn tệ!!!
Học phí ngành Ma Thú mỗi năm một vạn!!!!
Phí ở ký túc là 1000 tệ!!!!
Phí sách vở cũng 500 tệ nữa!!!!!
Nghĩa là… muốn chuyển ngành, phải có ít nhất bốn vạn rưỡi trong tay?!
Như người ta hay nói, một đồng tiền có thể làm khó anh hùng.
Tiền Thất chợt thấy, cái ngành ma thực này hình như… cũng không tệ lắm nha ~
“Được rồi!” Tiền Thất cắn răng, khuôn mặt kiên định, “Trên đời này không có chuyện kiếm tiền khó, chỉ có mấy cái đầu không chịu động não thôi!”
“Cho dù học cái ngành bị bỏ xó nhất, tui cũng sẽ kiếm được nhiều tiền nhất!”