“A ——” Trần Miêu Miêu hoảng hốt lùi lại, suýt nữa là ngã nhào.
“Miêu Miêu, mày làm tao khổ sở thế này!” Tiền Thất tiến lại gần, vẻ mặt tối sầm, “Mày trả lời sai câu hỏi, tao thiếu chút nữa chết luôn rồi!”
“Ôi trời, tao đâu biết mày định đi trộm Hỏa Kỳ Quả chứ!” Trần Miêu Miêu hét lên, chẳng thèm quan tâm có làm Tiền Thất tức giận hay không, trong lòng chỉ lo lắng: Chắc chắn Tiền Thất sẽ không buông tha cho mình đâu!
Biết đâu lại còn đánh chết mình thì sao?
Tiền Thất híp mắt, cười nhạt, “Tao có nói là tao trộm Hỏa Kỳ Quả đâu?”
Trần Miêu Miêu:!!!
Mình xong rồi, lỡ cmn miệng!
“Không phải, tao chỉ nghĩ đến cái câu hỏi hôm qua mày hỏi, nên tự động liên tưởng đến việc mày trộm Hỏa Kỳ Quả thôi!” Trần Miêu Miêu cuống quýt giải thích, “Chính là như thế đấy, nên tao mới đoán mày trộm Hỏa Kỳ Quả mà!”
“Đúng không…?” Tiền Thất lại tỏ ra có chút dịu dàng, như thể vừa rồi vẻ mặt đáng sợ không phải là mình, giọng nói mềm mỏng, “Miêu Miêu thông minh quá, cậu chắc chắn là không cố ý trả lời sai đâu nhỉ?”
“Tất nhiên rồi!” Trần Miêu Miêu vội vã lau mồ hôi, suýt nữa thì bị Tiền Thất hù chết, cứ tưởng Tiền Thất đang tìm cách trả thù mình.
“Đừng lo, tớ ra ngoài một chút.” Trần Miêu Miêu nói rồi vội vàng mặc áo khoác, chạy khỏi ký túc xá.
Tiền Thất nhìn theo, sau đó lại cầm chiếc áo khoác treo lên giá. Lau tay sạch sẽ, cô đi đến cửa sổ.
Nhớ lại những ký ức của nguyên chủ, Tiền Thất nhận ra có gì đó không ổn về Trần Miêu Miêu.
Trước kia, Trần Miêu Miêu đâu có dám lớn tiếng, cô ấy luôn cúi đầu, sợ sệt, không dám nhìn Tiền Thất lâu đâu. Nhưng giờ sao lại dám lớn tiếng với mình như vậy?
Rõ ràng là có người chống lưng rồi.
Nhìn xuống thấy Trần Miêu Miêu vội vàng chạy đi, Tiền Thất híp mắt, vẻ mặt lạnh lùng.
Ai đang đứng sau lưng giúp đỡ Trần Miêu Miêu vậy?
Tại sao nguyên chủ lại trộm Hỏa Kỳ Quả?
【Cô có đang nghi ngờ gì không? Hay là muốn biết đáp án ngay? Chỉ cần bỏ ra 97 tệ là có thể biết hết bí mật!】
Hệ thống đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiền Thất.
Tiền Thất:……
Tiền Thất:???
“Cả người tao chỉ có 97 tệ, mà mày còn đòi tao trả hết? Hệ thống, mi cũng tham lam quá đấy!” Tiền Thất khiếp sợ.
【Cô thật sự không cần phải quá coi thường hệ thống như vậy đâu!】
“Đúng rồi!” Tiền Thất đột nhiên tỉnh ngộ, lập tức nịnh nọt, “Hệ thống đại nhân quả là tuyệt vời, lúc ngài xuất hiện, tui đã nhận ra ngay ngài không chỉ cao quý mà còn đẹp tuyệt trần chắc chắn là hệ thống bá nhất vạn giới, đúng không?”
【Hừ, biết thế còn hỏi.】
“Thế nên… lần này miễn phí được không nha ~”
【Biến, không có cửa đâu.】
“Ờ, cũng hông thèm.” Tiền Thất đổi sắc mặt nhanh như lật bánh tráng, “Tui tự tra cũng được.”
Bây giờ 97 tệ với cô mà nói là cả cái mạng đó, sao có thể nộp cho cái hệ thống hút máu này chớ!
Vả lại chuyện bí ẩn cũng không gấp lắm, giờ cô nghèo xơ xác, còn đang chờ Miêu Miêu cứu trợ mỗi ngày đây nè ~
“Xem thử kỹ năng của tui trước cái đã.”
Cô lấy quả Hỏa Kỳ Quả từ túi ra, dùng kỹ năng “Phân tích chi thuật” quét một phát lên trái cây.
【Tên: Hỏa Kỳ Quả
Loại ma thực: Hỏa Kỳ Liên
Cấp bậc: E
Công dụng: Có thể tăng nhẹ sức mạnh ngọn lửa của Liệt Diễm Khuyển, ngoài ra không có gì đặc biệt
Giá thị trường: 2 vạn tệ một quả】
“Hai vạn?!” Tiền Thất trợn tròn mắt, “Không phải nói ma thực vô dụng lắm, bán không được mấy xu sao?! Sao quả này đắt dữ vậy trời?”
Còn cái giống “Liệt Diễm Khuyển” này là gì nữa...
Tiền Thất bật quang não lên tra cứu, chẳng mấy chốc đã hiểu ngọn ngành.
Liệt Diễm Khuyển là ma thú cấp E cực kỳ phổ biến, vì khế ước dễ, phản phệ thấp, rất hợp cho mấy người mới vào nghề. Mà Hỏa Kỳ Quả thì đúng bài cho tụi nó – giúp tăng uy lực ngọn lửa.
Vậy nên mới có chuyện dù ma thực vô dụng với con người, nhưng lại có tác dụng nhất định với ma thú. Dù bây giờ chỉ mới tìm được vài loại có ích, cũng đủ để mấy học viện nghiên cứu sống khỏe rồi.
Hỏa Kỳ Quả chính là một ví dụ điển hình.
“Mà khoan, trồng ma thực hình như phải có giấy phép đúng không ta…”
Tiền Thất gật gù đồng tình – trồng mấy thứ nguy hiểm như này mà ai cũng được trồng thì xã hội loạn mất.
May là sinh viên ngành ma thực ở trường vẫn có đặc quyền trồng thử trong khuôn viên.
“Lương Ngọc Đình.” Tiền Thất quay sang hỏi, “Muốn xin hạt giống ma thực phải làm sao vậy?”
“Hả?” Trên giường, Lương Ngọc Đình hơi đơ một tí rồi trả lời, “Mỗi học kỳ được xin miễn phí 10 hạt giống mà? Bộ bà chưa xin bao giờ hả?”
Tiền Thất từ trước đến giờ đâu có trồng trọt gì, suất miễn phí vẫn còn nguyên si.
“Hạt giống Hỏa Kỳ Liên cũng được xin free luôn hả?” Mắt cô sáng lên, trong lòng đã bắt đầu tính toán.
10 hạt giống Hỏa Kỳ Liên, cho dù mỗi cây chỉ ra đúng 1 quả, vậy là 20 vạn rồi còn gì?!
“Không được đâu.” Lương Ngọc Đình lắc đầu, “Loại có giá như vậy phải bỏ tiền mua á, một hạt giống Hỏa Kỳ Liên là 1 000 tệ đó.”
Đừng nhìn giá ảo tưởng cao, thật ra ma thực năng suất thấp lắm, trồng thì khó mà kết quả còn hên xui, trồng rồi không ra quả là công toi, tiền mất tật mang.
“Hmm… nhưng mà kỹ năng thứ hai của tui hình như có thể tăng sản lượng thì phải?”
Tiền Thất ngẫm nghĩ một lát, quyết định đi kiếm một hạt giống Hỏa Kỳ Liên thử nghiệm xem sao.
Phía sau núi trường học có khu trồng ma thực, hầu hết đều ghi tên chủ cây rõ ràng. Tiền Thất nhớ rất kỹ, Hỏa Kỳ Liên là của một chị năm hai tên Lý Thục Vân.
Cô mò tới ký túc xá của người ta, gõ cửa. Bên trong vọng ra tiếng: “Vào đi.”
“Chị nào là Lý Thục Vân ạ?”
Vừa nghe tiếng nàng, một chị gái xinh đẹp quay lại nhìn. Vừa thấy mặt Tiền Thất thì tay run lên, bút kẻ mày rớt xuống đất luôn, “Tiền… Tiền Thất?!”
Xem ra danh tiếng của cô cũng ghê gớm phết, ngay cả chị năm hai cũng biết tên!
Trước ánh mắt sợ hãi của Lý Thục Vân, Tiền Thất móc quả Hỏa Kỳ Quả ra, rất chân thành nói:
“Chị ơi, em đói quá nên đầu óc lú lẫn, lỡ tay hái mất của chị một quả.”
Lý Thục Vân nhìn về phía mấy bạn cùng phòng cầu cứu, tiếc là tụi nó trùm chăn nằm im như chết, không ai dám hó hé. Chị chỉ còn cách run run nhìn quả trong tay Tiền Thất:
“Không… không sao… em muốn thì cứ… cứ lấy…”
Quả Hỏa Kỳ Quả này chất lượng cũng không cao, bán được vài nghìn là cùng. Nhà cô ta cũng không thiếu tiền, học ở đây chỉ để lấy bằng thôi.
“Không được!”
Tiền Thất là ai chứ, không bao giờ ăn quỵt. Cô bước nhanh mấy bước, nhét quả vào tay đàn chị rồi siết chặt tay chị ta lại.
Cô tha thiết nói:
“Chị ơi, cây Hỏa Kỳ Liên của chị em lỡ cuốc bể mất một khúc rồi… chắc không ra quả tiếp được nữa. Để em trồng lại cho chị nhé?”
“Chuyện này… không ổn lắm đâu…” Lý Thục Vân càng run dữ, “Chị tự trồng lại cũng được… với lại hạt giống Hỏa Kỳ Liên đắt lắm, em chắc là…”
Nói đến đây, chị khựng lại, nhớ ra Tiền Thất… siêu nghèo. Lập tức hối hận vì nói thế. Sợ Tiền Thất tự ái rồi quay ra đập mình, chị lắp bắp chữa cháy:
“Quả đó trồng khó lắm, cả lớp chị chỉ có mình chị hên nên mới được quả đó…”
“Trời ơi!” Tiền Thất làm bộ thán phục, “Chị là người duy nhất trồng được á? Đỉnh dữ trời!”
“Trời đất ơi!” Cô lại làm vẻ mặt hối hận: “Bao nhiêu công sức chị trồng, em lại làm bể… đúng là tội lỗi ngập đầu! Vậy thì em càng phải trồng lại cho chị!”
Tiền Thất mắt sáng long lanh nhìn chị, nhẹ nhàng nâng tay Lý Thục Vân lên, giọng tha thiết:
“Thế nên… chị mua hạt giống Hỏa Kỳ Liên cho em nha ~”
Lý Thục Vân: …
Lý Thục Vân: ????
Vậy là nhỏ này không phải muốn trồng lại… mà là muốn cô ta bao nguyên hạt giống cho nó xài á?!
“Thế nào?” Tiền Thất dí sát cái mặt lì lợm của mình tới gần.
Lý Thục Vân: ……
“Được rồi…” Cô ả vừa nói vừa né người ra sau, đau khổ đồng ý.
Với cô ta thì mua hạt giống cũng không là gì, chỉ cần Tiền Thất không đập chị ta là được rồi…
Tiền Thất cười tươi rói, để lại ID quang não của mình, trước khi đi còn không quên nhắc nhở:
“Chị nhớ mua nha, em sẽ nhắc đó ~”
Câu này lọt vào tai Lý Thục Vân, không khác gì lời đe dọa: “Tôi đang canh chị đó, không mua là tôi xử!”
Cửa vừa đóng lại, Lý Thục Vân như muốn khóc luôn.
“Mình đúng là đồ ngu… sao hồi đó lại đi trồng Hỏa Kỳ Liên chứ trời ơi!!!”