Editor: Mộc
📌Truyện đăng tải duy nhất trên ứng dụng Tyt. Không reup dưới mọi hình thức.
---------------
Bạch Vu bị thương nghiêm trọng nên không thể bay tiếp.
Chỉ có thể để Xấp và Ngạn khẩn cấp đưa Bạch Vu về lại bộ lạc. Họ còn lấy thuốc bột để bôi lên vết thương, rồi cẩn thận băng bó lại cho cậu.
Ngạn lo lắng đến mức chẳng biết làm gì, sau khi xử lý xong vết thương, anh còn cố gắng nhét Bạch Vu lại vào ổ để nghỉ ngơi cho đàng hoàng.
Ban đầu Bạch Vu cũng không định nằm lâu, nhưng sau một hồi lăn qua lăn lại, cuối cùng cậu cũng nằm yên trong chiếc ổ mềm mại và ấm áp, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Cậu tỉnh dậy vào lúc chạng vạng, trong cơn mơ màng vẫn cảm nhận được có ai đó đang ngồi cạnh. Mở mắt ra, hóa ra là á phụ của mình.
Trời lúc này đã ngả hoàng hôn, mây tím nhuộm khắp bầu trời, bên ngoài không khí lẫn mùi khói bếp thoang thoảng.
Bạch Vu hít hít mũi, cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút.
“Á phụ...” Cậu thu lại chiếc chăn làm từ lông chim, định ngồi dậy.
Xuyên liền đưa tay đỡ lấy vai cậu: "Còn đau không?"
Một vết thương lớn như vậy, sao mà không đau cho được?
Bạch Vu đau đến mức muốn hít vào một hơi khí lạnh, nhưng trước mặt á phụ, cậu lại không muốn kêu la gi. Cậu cắn răng chịu đựng, cố tỏ ra như không có chuyện gì: “Còn chịu được."
Vừa nói, cậu vừa cúi đầu kéo nhẹ một góc lá cây băng bó để xem miệng vết thương.
Vết thương đã bắt đầu đóng một lớp vảy mỏng, xung quanh không đỏ cũng không sưng, trông có vẻ hồi phục rất tốt.
Bạch Vu thở phào nhẹ nhõm.
Nếu vết thương bị nhiễm trùng thì trong cái thời đại thiếu thốn thuốc men này, hậu quả có lẽ sẽ rất tệ.
Xuyên cũng cúi nhìn cùng cậu, sau đó đưa tay sờ trán con: “Cũng may không nghiêm trọng. Con nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa nhé. Tối nay muốn ăn gì? Á phụ nấu cho con."
“Con muốn uống canh thịt. Cho vào chút thịt, rồi thêm vài loại thảo dược mà mình mang về hôm trước, được không?"
“Cay thảo ấy hả? Thứ đó chỉ dùng đắp vết thương thôi, ăn vào thì vừa hăng vừa cay."
“Nấu chín là sẽ khác. Chờ canh sôi rồi á phụ thả vào một chút là được. À, á phụ nhớ cho thêm nước nhiều một chút nhé."
“Cách ăn gì mà kỳ lạ thế không biết..." Xuyên cười bất lực, “Được rồi, còn muốn nấu thêm gi không?"
"Á phụ cho thêm ít mỳ quả vào canh đi. Ngoài ra thì không cần cho gì nữa, như vậy là ngon và thanh đạm nhất rồi."
Xuyên đắp lại chăn cho cậu, rồi đứng dậy đi nấu canh.
Bạch Vu nhìn theo bóng dáng á phụ bên bếp lò, lại rúc vào ổ ngủ tiếp.
Tối hôm đó, cả nhà cùng uống món canh thịt nấu với mỳ quả. Canh ngọt thanh, vị thịt đậm đà, mỳ quả thơm lừng, trên mặt điểm xuyết chút váng mỡ vàng óng, thêm chút hành thái xanh tươi, tất cả hòa quyện thật vừa miệng.
Bạch Vu không ra khỏi ổ, chỉ nằm đó uống canh á phụ mang tới, mặt tràn đầy vẻ mãn nguyện.
Ngạn ngồi bên cạnh cũng bưng chén canh, vẻ mặt ngạc nhiên: “Rõ ràng trong canh chẳng có gi đặc biệt, mà lại thơm lạ thường."
“Dĩ nhiên rồi. Thịt thú tươi rói thế này, trụng qua nước sôi để khử mùi tạp, rồi thêm chút hành thái để tăng hương vị, thế là ngon rồi."
“Hành thái?"
“À, là cái mà anh vẫn gọi là 'cay thảo' đó."
Ngạn gần như ngày nào cũng phải nghe mấy cách gọi kỳ lạ của cậu, nên giờ cũng quen rồi. Anh chỉ nhún vai rồi lại đi múc thêm một chén canh nữa.
Cả nhà cùng quây quần trong ổ, ăn cơm cùng Bạch Vu.
Mặc nói: “Ta mới vừa đổi được miếng thịt ngon. Nếu con thích canh thịt thì mai ta lại nấu cho."
Bạch Vu vừa húp canh vừa nghĩ ngợi: “Mai xem vết thương của con thế nào. Nếu đỡ hơn, con sẽ nấu món đặc biệt cho mọi người."
Ngạn tròn mắt tò mò hỏi: “Cái 'đặc biệt' đó là gì?"
“Bí mật." Bạch Vu cười tinh quái.
“Bí mật của ngươi nhiều quá rồi đấy, không sợ tự làm mình mệt à?"
“Chưa đủ đâu. Cứ chờ đó, ngày mai cho mọi người một bất ngờ nho nhỏ."
Xuyên thấy hai anh em lại bắt đầu tranh cãi, liền gõ nhẹ đầu cả hai, trách yêu: “Ngủ sớm đi, đừng cãi nhau nữa."
Mặc vừa cầm chén của Bạch Vu định dọn, thì cậu vội la lên: “A phụ, đợi đã! Con còn muốn đánh răng!"
Ngạn nhạo báng: “Giờ rồi còn chú trọng mấy chuyện đó?"
“Đương nhiên rồi, răng mà hư thì nơi này làm gì có nha sĩ mà chữa!"
Thế là cả nhà lại cầm lấy cành cây đánh răng, đi dọc theo bờ sông súc miệng.
Trong bộ lạc, cả nhà họ có lẽ là những người yêu sạch sẽ nhất. Tộc nhân quen với cánh nhà họ cả dãy xếp hàng đánh răng mỗi tối nên chẳng ai lấy làm lạ nữa.
Do bị thương nên ngày hôm sau Bạch Vu không cần đi hái lượm, cậu ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh dậy.
Lúc tỉnh lại, trong nhà chỉ còn mình cậu. Những người khác, bao gồm phần lớn thanh niên trong bộ lạc, đã ra ngoài săn bắn.
Việc đầu tiên cậu làm là kiểm tra vết thương. Thấy đã đóng vảy, không có dấu hiệu nhiễm trùng, Bạch Vu thở phào nhẹ nhõm.
Cậu rời ổ chăn, đi rửa mặt bên bờ sông, rồi quay về bên bếp uống phần canh thịt người nhà để lại. Hương vị ngọt đậm đà, đậm thịt lại thanh, so với hôm trước nấu vội thì ngon hơn nhiều. Bạch Vu uống liền hai bát lớn, rồi sờ bụng, thỏa mãn cười híp mắt.
Sau khi dọn dẹp xong bát đũa, cậu ngồi xuống bên lò sưởi.
Bên cạnh lò còn có một tảng thịt vừa đổi về hôm qua, mềm mại, màu sắc tươi mới, chưa có mùi ôi.
Bạch Vu ngửi thử, thấy thịt vẫn giữ mùi tự nhiên, bên mang đi rửa sạch, rồi ướp cùng muối và một chút tương, cho thêm nấm rừng và rau xanh thái nhỏ. Sau đó cậu đặt sang một bên cho thấm vị.
Tiếp theo, cậu lấy bột thanh căn, thêm nước và trứng, vừa nhào bột vừa nghêu ngao hát. Hôm nay cậu dự định làm khoảng một trăm cái sủi cảo - đủ cho cả nhà bốn người và cả tư tế, mỗi người hai mươi cái, vừa vặn cho một bữa no nê.
Tháng này tộc họ đang cung phụng tư tế, a phụ lại là dũng sĩ, ngày nào cũng đến bên tư tế. Bạch Vu nghĩ: đã làm thì làm luôn phần đem biếu, đỡ phải chia lại sau này.
Loại bột thanh căn này so với bột mì thì kém hơn nhiều, không dẻo, cũng không mịn, nhưng nhờ luyện tập nhiều lần, Bạch Vu vẫn thành công cán thành những miếng vỏ mỏng đẹp.
Cậu rất cẩn thận khi gói, cuối cùng cũng nặn ra được cả trăm cái sủi cảo da mỏng nhân đầy, tròn trình như em bé mập mạp, nhìn mà chảy nước miếng.
Thấy mặt trời vẫn còn cao, chưa đến giờ cơm tối, Bạch Vu đành nhịn thèm, đi làm việc khác.
Trong rổ vẫn còn hành dại và thanh căn từ hôm trước, nhìn vẫn còn tươi. Cậu đi quanh ở một vòng, rồi chọn mảnh đất cạnh chân lò sưởi, nhổ sạch cỏ dại, lấy đá cuốc ra một mảnh nhỏ, trồng xuống ít mầm thanh căn và hành dại, rồi tưới nước.
Đến khi mặt trời bắt đầu ngả về tây, lưng và eo cậu đã ê ẩm. Cậu vốc nước rửa mặt mũi, rồi quay lại ở nghỉ ngơi.
"Cái gì đây?!!"
Tiếng hét toáng của Ngạn đánh thức Bạch Vu khỏi giấc ngủ.
Cậu dụi mắt ngồi dậy, thấy ánh hoàng hôn hắt vào ổ. Bên ngoài, anh trai và hai cha đều đã về. Hai người lớn đang loay hoay với chiến lợi phẩm săn được, còn Ngạn thì đang mở nắp rổ đựng sủi cảo, kêu lên ầm ĩ.
“Bí mật bất ngờ đó.” Bạch Vu ngáp dài, uể oải nói.
“Chỉ vậy thôi à?" Ngạn nghi hoặc, nhón một cái sủi cảo lên ngửi, “Chẳng có mùi gì hết, trông cũng chẳng giống ngon."
“Ai bảo anh ăn sống? Phải nấu chín mới biết ngon dở."
Xuyên hỏi: “Vu, hôm nay con thấy khá hơn chút nào chưa? Để ta xem vết thương."
"Khá hơn nhiều rồi ạ, chỗ đó bắt đầu mọc da non, hơi ngứa một chút." Cậu vạch lớp lá băng ra cho Xuyên xem. "Á phụ, con nghĩ mai là có thể ra ngoài được rồi."
“Thêm hai ngày nữa đi. Hôm nay ẩm quá, mai có khi lại mưa đấy." Xuyên lo lắng, “Miệng vết thương tuyệt đối không thể bị nước mưa làm ướt."
Bạch Vu ngửi ngửi, nhìn ra bầu trời, thấy ráng chiều đẹp rực rỡ, chẳng có dấu hiệu mưa gió gì, liền hơi ngẩn ra.
Mặc chen vào: “Lát nữa ta sẽ đi chặt thêm ít lá lớn để vá lại mái ổ. Ngày mai Xuyên cứ ở nhà chăm Vu nhé."
“Khoan đã! Á phụ, có nghiêm trọng vậy không? Cùng lắm mưa một chút thôi mà?"
“Mai sẽ biết.” Xuyên đáp. “Mùa hè mưa dông bất chợt, cử chuẩn bị trước thì hơn. Mái ổ rách thì thế nào cũng bị dột."
Thấy mọi người lo lắng nghiêm túc, Bạch Vu cũng không dám nói gì thêm, chỉ gật đầu.
Ngạn gãi đầu: “Ăn tối xong rồi đi chặt lá cũng được. Vu, ngươi làm cái gì đây, ăn thế nào?"
“Sủi cảo đó. Nước sôi rồi thả vào nấu là xong. Để em làm. À đúng rồi, á phụ, con làm nhiều, lát nữa nhớ đem một phần biểu tư tế nhé?"
Mặc cười nói: “Để ta nếm trước đã."
Bạch Vu nghiêng đầu: “Á phụ còn không tin tay nghề con à?"
Ngạn bật cười thành tiếng.
Mặc cũng nhếch môi cười: “Ta chỉ sợ ăn không quen thôi."
Bạch Vu hừ một tiếng, “Vậy thì để con nấu cho các người tâm phục khẩu phục!"
Xuyên múc nước vào nổi, nhóm lứa. Nước sôi, Bạch Vu thả từng cái sủi cảo vào. Hơi nước trắng bốc lên, từng chiếc sủi cảo mập mạp nổi lềnh bềnh như vịt con bơi trong nồi.
Vỏ sủi cảo dần chuyển sang trong suốt, có thể thấy rõ nhân bên trong. Một vài cái bị vỡ, để lộ nhân nấm và thịt bên trong, tỏa mùi thơm hấp dẫn.
Ngạn hít một hơi: “Thơm quá!"
Bạch Vu vẫy tay: "Rửa chén đi, sủi cảo chín rồi!"
“Vậy là ăn được hả?"
“Được rồi!" Cậu cho chút muối vào nồi nước, ra hiệu Ngạn mang chén đến.
Cậu cẩn thận múc từng chén, mỗi chén đều có hành lá thái nhỏ, một miếng mỡ thủ nấu chảy, vài cái sủi cảo và thêm hai muỗng nước canh trong veo, thơm phức.
Mùi hương nồng đậm hòa quyện giữa mỡ thủ, nấm, hành và thịt bay lên. Bạch Vu ngửi mà đã biết món này chắc chắn ngon.
Cậu thổi nguội một miếng sủi cảo, nhẹ nhàng cắn một miếng. Vỏ dai nhẹ, nhân bên trong mềm, mọng nước, đậm đà. Uống thêm hớp canh, cả người ẩm lên, mồ hôi lấm tấm trán và mũi, mặt cũng đỏ hồng.
Ngon đến nao lòng.
Trong khoảnh khắc đó, Bạch Vu như trở về kiếp trước – nơi cả nhà cùng ngồi quanh bàn ăn, tiếng cười nói rộn ràng bên tai, mùi cơm nhà chan chứa.
Trước kia cậu từng cho rằng “mùi vị của gia đình” là lời nói sáo rỗng. Chẳng phải chỉ là món ăn thôi sao? Nhà nấu hay tiệm nấu có khác biệt lớn vậy sao?
Nhưng giờ đây, khi nhìn người anh đang cười, khi thấy ảnh mắt hiền từ của hai cha, cậu cuối cùng đã hiểu được – thế nào là hương vị tình thân.
Cậu có một gia đình mới. Kiếp này, nhất định sẽ sống cho thật tốt.
------------
Mộc: lịch đăng chương tạm thời sẽ là 2 chương/ngày, ngày nào đạt đủ 10 đánh giá đầu tiên thì sẽ bão 5 chương nha.