Editor: Mộc
📌Truyện đăng tải duy nhất trên ứng dụng Tyt. Không reup dưới mọi hình thức.
---------------

Xấp thấy ngại vì ăn chực, đành phải đồng ý dẫn theo hai đứa em họ cùng đi Lộc Sơn.

Anh lấy lý do rằng lần này chỉ đưa các em đi thăm dò đường trước, sau khi xác định được lộ trình an toàn mới quay lại đưa bạn lữ của mình theo.

Bạch Vu thì chẳng quan tâm lý do gì, miễn là được đi cùng là vui rồi.

Sáng sớm hôm sau, Xấp đã đến tìm bọn họ.

Sau khi mạnh dạn "ké" một bữa sáng với bún thanh căn ở nhà họ, Xấp liền dẫn hai người cùng lên đường.

Lộc Sơn nằm ở vùng giáp Tây Nam, cách bộ lạc của họ khá xa nhưng vẫn nằm trong phạm vi hoạt động của bộ lạc, ngoài ra khu vực đó có thú nhân săn bắn nên cũng đảm bảo được phần nào an toàn.

Ba anh em rời bộ lạc, theo hướng Tây Nam bay đi dưới sự dẫn đường của Xấp.

Vừa bay khỏi bộ lạc không bao lâu, Bạch Vu đã thấy những dãy núi cao thấp lạ lẫm phía dưới. Cậu bay xuyên qua những cụm mây ướt đẫm tuyết trắng, cả người phấn chấn, vui sướng kêu lên vài tiếng, rồi nhào lộn trong tầng mây mù ẩm ướt.

Ngạn ở bên cạnh lập tức kêu cảnh báo, nhắc cậu đừng lãng phí sức lực.

Bạch Vu thì hưng phấn tột độ, tuy không còn la hét, nhưng vẫn thỉnh thoảng bay vòng vòng đề xả hưng phấn. Lâu lắm rồi cậu mới được bay một cách vui vẻ như vậy.

Ngạn chỉ biết lắc đầu. Cái đầu chim lông xù của anh hiện rõ vẻ mặt kiểu "Ngươi cứ đợi đấy mà xem", liếc qua một cái rồi vỗ cánh bay theo Xấp.

Bạch Vu không hiểu ý nghĩa cái liếc đó, vẫn bay tung tăng vui vẻ như cũ.

Dọc đường đi, phong cảnh tuyệt đẹp, tâm trạng của cậu cũng phơi phới.

Tuy nhiên, đến khoảng nửa chặng đường, cánh của Bạch Vu bắt đầu nhức mỏi. Không khí loãng khiến mỗi lần vỗ cánh đều phải thở dốc. Lúc này cậu mới hiểu tại sao anh trai lại khuyên cậu tiết kiệm sức khi bay.

Khổ thật!

Làm chim cũng chẳng dễ dàng gì!

Cả người Bạch Vu như xìu xuống, lười nhác mà buồn buồn vỗ cánh. Cậu bám vào luồng khí do anh trai tạo ra phía trước, lướt đi trong trạng thái nửa sống nửa chết.

Xấp thấy vậy bèn kêu lên một tiếng, rồi thu cánh hạ dần độ cao, dẫn hai đứa em đáp xuống một khu rừng dưới chân núi để nghỉ ngơi.

Bạch Vu biến trở lại thành người, sửa sang lại mớ lông lộn xộn và chiếc váy lông vũ, đặt chiếc sọt trên lưng xuống làm ghế ngồi. Cậu ngồi bệt lên đó, vừa lau mồ hôi vừa rên rỉ: “Còn bao xa nữa vậy? Bay kiểu này mệt muốn xỉu luôn rồi đấy..."

Xấp đáp: “Còn bay qua hai ngọn núi nữa là tới rồi."

Bạch Vu ngửa cổ ra sau, dựa vào thân cây than trời: “Còn tận hai ngọn nữa! Nhìn núi muốn chết chim luôn á!"

Ngạn liền vỗ vào lưng cậu: "Nói năng xui xẻo gì vậy!"

Xấp nhìn cậu đầy cảm thông, rồi nói: “Nếu như ta không có bạn lữ, chắc cũng cõng ngươi bay.."

Trong văn hóa thú nhân, việc cõng người chỉ dành cho bạn lữ hoặc con cái, nên Xấp dù thương cũng không thể giúp được.

Bạch Vu lại ngửa người, thở dài: “Thôi, chúng ta tranh thủ nghỉ thêm chút nữa đi..."

Nghỉ ngơi đủ rồi, ba người lại cất cánh bay tiếp.

Lần này, Bạch Vu không còn nghịch ngợm nữa, mà ngoan ngoãn bám theo hai anh, nhờ luồng khi họ tạo ra để đỡ tốn sức.

Rời xa bộ lạc, phía dưới toàn là núi rừng hoang vu, bao quanh là mây trắng bồng bềnh, phía trên là bầu trời xanh ngắt.

Tuy bay mệt nhoài, nhưng nhìn thấy khung cảnh ấy, tâm trạng của Bạch Vu lại rất sảng khoái.

Cuối cùng, sau chuyến hành trình dài mỏi mệt, họ cũng đến được Lộc Sơn.

Lộc Sơn được hình thành từ một dãy núi. Phía dưới là những ngọn núi liên tiếp nhấp nhô, ngọn này cao hơn ngọn kia, đỉnh núi chính thậm chỉ quanh năm tuyết trắng bao phủ không tan. Họ dừng chân trên đỉnh một ngọn núi thấp trong dãy đó, cõng sọt và tiếp tục trèo lên.

Sườn núi này cỏ dại thưa thớt, có thể thấy rõ lớp lá cây khô vàng bên dưới, bước chân lên nghe tiếng sàn sạt.

Bọn họ men theo đỉnh núi mà đi, dọc đường nhặt được không ít nấm.

Bạch Vu chỉ hái những loại nấm mình nhận biết, Ngạn đi bên cạnh, thỉnh thoảng thấy sót cây nào, lại hái bỏ vào giỏ của mình.

Lúc này Bạch Vu sẽ cẩn thận phân loại, ghi nhớ đặc điểm của những cây nấm đó, lần sau hái sẽ thu chúng vào giỏ.

Chỗ này nhiều nấm, cũng rất nhiều thanh căn.

Xấp khỏe mạnh, vác theo một chiếc cuốc đá nhỏ, từng nhát cuốc đào xuống, chẳng mấy chốc đã được nửa gió thanh căn.

Họ còn phát hiện một loại quả thường ăn trong bộ lạc, dùng để nấu mì, rất mềm, cắn một miếng vừa thơm vừa ngọt.

"Chỗ này đúng là nhiều đồ ăn được thật." Bạch Vu đào gốc thanh căn cuối cùng lên, lau mồ hôi bỏ vào giỏ, "Không biết tối nay a phụ có mang thịt về không, nấu mì quả ăn chắc ngon lắm."

"Nếu không có thịt, thịt hun khói cũng được mà. Chẳng phải ngươi nói thịt hun khỏi cũng đặc biệt ngon sao?"

"Ngon thì ngon, nhưng so với thịt tươi vẫn kém một bậc."

"Dù sao có cái để ăn là được rồi. Đi thôi, đi tiếp, đầy giỏ thì mình về nhà."

Bạch Vu gật đầu, nắm lấy thân cây định trèo lên.

Họ đang đứng trên sườn dốc, lá rụng phía dưới rất trơn, Bạch Vu vừa nghiêng người trọng tâm không vững, chân trượt xuống.

Sự việc xảy ra quá đột ngột!

Tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, Bạch Vu bị chiếc giỏ nặng trịch kéo mạnh, trực tiếp ngã nhào xuống.

"A!"

Bạch Vu trợn tròn mắt, vươn tay nắm lấy thân cây, cố gắng giữ thăng bằng.

Cậu cao gầy, chiếc giỏ sau lưng lại đầy và nặng, giỏ kéo cậu lăn xuống khiến cậu không thể tìm được điểm tựa.

Cuối cùng tay Bạch Vu chỉ kịp cào ba vệt xước trên vỏ cây, cả người liền cùng chiếc giỏ rơi xuống trong tiếng thét chói tai của Ngạn.

Đồ trong giỏ đổ hết ra ngoài, chiếc giỏ cũng bị cậu đè bẹp.

Mọi chuyện diễn ra trong nháy mắt.

Ngạn đứng sau lưng vội vã đuổi theo mấy bước, vươn tay muốn kéo cậu lại, nhưng không kịp.

Bạch Vu đã lăn lông lốc xuống mười mấy mét.

Xấp nhanh tay lẹ mắt giữ chặt Ngạn, nếu không Ngạn cũng ngã theo.

Tai Bạch Vu ù đi, không nghe thấy gì nữa.

Cả người cậu lộn nhào xuống dốc, vô số cành cây bụi cỏ quệt vào người, rách toạc từng vệt máu. Trong khi mất kiểm soát, hai tay cậu vẫn cố gắng bám víu vào thứ gì đó, không ngờ rằng khi nắm được cỏ và bụi cây, không những không giữ được thân mình mà lòng bàn tay còn bị cắt rách, máu chảy đầm đìa.

Bạch Vu nhanh chóng nhận ra không ổn, vội vàng ôm đầu, cuộn tròn người lại để bảo vệ đầu và thân thể.

Sau khi lăn lộn mấy chục mét, cuối cùng cậu cũng dừng lại trên một sườn dốc tương đối bằng phẳng.

Má ơi!

Cậu còn tưởng mình sẽ chết ở đây!

Bạch Vu nhất thời không động đậy, chỉ nằm yên tại chỗ, nhìn chằm chằm khoảng trời nhỏ xíu lọt qua kẽ lá mà thở dốc.

Ngạn vừa lăn vừa bò lao xuống, hai tay run rẩy vuốt ve khắp người cậu, giọng nói run rẩy vì sợ hãi, "Vu, ngươi có sao không?!"

"Em không sao." Bạch Vu nằm ngửa trên sườn dốc, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, cậu hít một hơi dài rồi ngắt quãng thở ra, sợ thở mạnh làm động đến vết thương.

Xấp cũng chạy tới, "Vu, ngươi thế nào? Để ta cõng ngươi về trước."

Bạch Vu hoàn hồn một chút, chậm rãi cử động tay chân, nhăn nhó nói: "Không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi."

Xấp lại gần kiểm tra cho cậu, thấy cậu thật sự không sao, bèn ngồi phịch xuống đất: "Làm ta sợ muốn chết. Nếu ngươi bị thương nặng thật, Mặc và Phi đánh chết ta cũng không đền nổi."

Bạch Vu khẽ thở dốc nói: "Yên tâm, a phụ mà đánh anh thật, em sẽ giúp anh cầu xin."

Nghỉ ngơi một hồi, mấy người lại kiểm tra kỹ lại lần nữa, Bạch Vu bị thương nặng nhất ở ba chỗ, lưng, đùi và cẳng chân.

Đặc biệt là ở đùi, bị cành cây đâm sâu vào, rách toạc cả lớp da bên ngoài, thấy rõ cả cơ bên trong.

Mấy vết thương đều đang chảy máu.

Xấp nhìn thoáng qua rồi nói ngay: "Vết thương này sâu quá, ta đi hái ít thảo dược về, các ngươi ở đây nghỉ ngơi một lát."

"Từ từ." Bạch Vụ hít một ngụm khí lạnh, cố nén đau đớn hỏi: "Mùi máu tươi có thể dụ thú dữ đến không?"

"Gần đây không có thú dữ đâu, ta bay đi một lát là về ngay, các ngươi đừng sợ." Xấp nói, "Ngạn, ngươi dùng cành cỏ buộc tạm vết thương cho Vu đi."

Ngạn lo lắng: "Ta biết rồi, ngươi mau đi đi!"

Xấp gật đầu, xoay người biến thành một con chim trắng lớn, trực tiếp phá tan cành cây trên đầu rồi bay đi.

Bạch Vu nằm trên lá rụng, nhìn những cây nấm dập nát rơi vãi khắp nơi, đau lòng nói: "Hôm nay coi như công cốc."

"Còn lo đồ ăn à? Vết thương trên người quan trọng hơn."

"Đã bị thương rồi, nói gì nữa cũng vô ích." Bạch Vu huých nhẹ anh

"Ngạn, anh nhặt nấm với thanh căn về đi."

"Không đi." Ngạn tức giận, "Nhặt cái gì mà nhặt, nếu không vì mấy cây thanh căn chết tiệt này, chúng ta đã không đến cái cánh rừng xa lạ này."

Bạch Vu miễn cưỡng cười, "Đều là tại em, Xấp cũng có lòng tốt thôi."

Ngạn trợn mắt, "Cũng tại ta không trông coi ngươi cẩn thận."

Hai anh em ngồi chờ tại chỗ.

Ngạn không chịu ngồi yên, cuối cùng vẫn cầm chiếc giỏ bị Bạch Vu làm bẹp dí lên sửa lại, chỗ nào rách thì tạm thời dùng cành cỏ chắc chắn bện lại.

Bạch Vu thấy anh sửa xong giỏ, lại nhặt những cây nấm và thanh căn gần đó về, quay đầu cười một chút.

"Còn cười được?" Ngạn trừng mắt, "Đến đứa trẻ trong bộ lạc còn đứng vững hơn ngươi."

"Lần sau em sẽ cẩn thận."

"Còn muốn có lần sau nữa?"

"Tê, ngón tay em đau quá, móng tay có phải bị gãy rồi không?"

Ngạn lập tức bị thu hút sự chú ý, nắm lấy tay cậu xem xét, "Gãy ba cái móng tay, lát nữa bôi thuốc cùng nhau."

Hai người đang nói chuyện thì Xấp mang theo một nắm cỏ xanh nhạt trở về: "Thảo dược lấy về rồi, chỉ tìm được cây cay này, đắp tạm lên trước."

Ngạn gật đầu, nhìn quanh không thấy hòn đá nào có thể dùng để giã thuốc, bèn cầm lấy cây cay định nhét vào miệng.

Bạch Vu nhanh tay giật lấy thảo dược, "Để em tự làm!"

Cậu không thể chấp nhận việc đắp thứ thảo dược đã bị người khác nhai lên vết thương, dù là anh trai nhai cũng không được!

Không đợi người khác phản đối, Bạch Vu vội vàng nhét thảo dược vào miệng, vừa nhai xuống, một mùi cay nồng chua xót xộc thẳng lên đầu.

Mùi vị quen thuộc đến lạ, sắc mặt Bạch Vu lập tức thay đổi.

Thứ này... sao lại là hành?!

Bạch Vu vội vàng lấy những cọng hành còn chưa kịp nhai nát ra khỏi miệng, đưa lên trước mắt nhìn, kinh ngạc thấy đó lại là một bó hành!

Những cọng hành dại nhỏ nhắn, xanh đậm!

Không ngờ "đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công", cậu tìm gia vị lâu như vậy không thấy, lại xuất hiện ở đây.

Hành đó! Người Hoa nào mà chẳng quen mùi hành?

Bạch Vu nhìn bó hành trong tay, cảm động đến suýt khóc.

Cậu chính là một người yêu thích món hành xào!

"Sao vậy?" Sắc mặt Ngạn cũng thay đổi theo, "Thảo dược này không hợp sao?"

Xấp tò mò nhìn bó cây cay trong tay cậu, giọng lo lắng, "Ta hái nhầm rồi ư? Đây là cây cầm máu mà!"

"Không phải." Bạch Vu bị vị cay của hành làm cho nhăn nhó, "Em chỉ nhớ ra thứ này có thể ăn được."

"Đến lúc nào rồi còn nghĩ đến ăn!" Ngạn không ngờ sự chú ý của cậu lại đặt vào chuyện này, vươn tay giật lấy bó hành. "Ngươi không biết nhai, ta giúp người nhai."

"Em biết!" Bạch Vu như con mèo bị dẫm phải đuôi, vội vàng tránh tay Ngạn, nhét cả củ và lá hành vào miệng, nhai nhai rồi đắp lên mấy vết thương.

Thế giới này không có thuốc kháng viêm, cần thiết phải đắp thảo được để phòng ngừa nhiễm trùng.


Mộc: Sau khi cân nhắc nhiều lần về xưng hô của nhân vật thì mình quyết định để xưng hô của thụ theo lối hiện đại, còn người khác thì để 'ta - ngươi' cho nó hoang dã và mộc mạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play