Editor: Mộc
📌Truyện đăng tải duy nhất trên ứng dụng Tyt. Không reup dưới mọi hình thức.
---------------
Hôm qua ăn sủi cảo no căng bụng, Bạch Vu hiếm khi ngủ được một giấc ngon lành. Ai ngờ sáng hôm sau lại bị đánh thức bởi cái lạnh cắt da cắt thịt.
Cả người cậu lạnh đến mức không biết đã co ro bao lâu, dù có cuộn tròn lại thể nào thì tay chân vẫn lạnh cóng. Lúc mở mắt ra, Bạch Vu thấy bầu trời xám xịt, mưa rơi không ngớt như những sợi dây nối liền trời đất. Mây đen dày đặc, thỉnh thoảng lại có tia chớp lóe lên, nổ vang một tiếng rồi sáng bừng lên cả một mảng trời.
Cậu cau mày, hôm qua hai cha đã nói hôm nay sẽ mưa, không ngờ lại mưa thật. May mà mái chòi đã được gia cố từ trước, nếu không giờ chắc phải ngâm mình trong mưa rồi.
Bạch Vu xoa xoa tay chân cho ấm lên, đầu óc vừa tỉnh táo đôi chút liền sực nhớ ra thức ăn đặt trên bếp sưởi hôm qua vẫn chưa kịp thu vào! Nhất là phần bột thanh căn mà bọn họ cực khổ lắm mới làm được, còn chưa kịp đậy kín nữa!
Cậu bật dậy, ngồi hẳn lên, nhào tới bên mép chõng để nhìn ra ngoài. Mái chòi được lợp bằng rơm khô, nước mưa rỉ qua từng kẽ, nhỏ xuống thành từng dòng li ti.
Qua màn mưa nhìn ra bên ngoài, dưới bầu trời u ám, những ngọn núi phía xa chìm trong sương mù trắng xóa. Cây cối, cỏ dại xung quanh đều ướt sũng, đặc biệt là khu vực đặt bếp sưởi nước đã đọng thành từng vũng.
Cái bếp đá đơn sơ bị nước mưa ngấm vào gần một nửa, còn cái bình gốm đặt bên cạnh thì không thấy đâu.
Bạch Vu không kìm được bật ra một tiếng chửi: "Mẹ kiếp! Bình gồm chẳng lẽ bị trôi đi rồi?!"
Tiếng động làm Ngạn tỉnh giấc. Anh còn đang ôm chân ngáp dài: "Ngươi làm gì vậy?"
Bạch Vu vừa cúi người lấy đôi giày da thú đặt ở mép giường vừa nói: “Em đi xem mấy món đồ ăn có bị ngập trong nước không."
Ngạn lười biếng nói: "Còn cần ngươi lo à? Hôm qua á phụ với phụ thân đã dọn hết vào ổ rồi. Hôm nay không phải đi hái hay săn gì đâu, ngủ thêm một lát đi."
Bạch Vu khẽ thở phào, nhưng vẫn không yên tâm, len lén nhìn ra khu đất trồng thanh căn và hành dại hôm qua. Mưa lớn thế này, nước đọng lại, không biết có làm chúng úng chết không nữa.
Ngạn thấy vậy cũng lò dò đi ra ngoài xem cùng. Một lúc sau quay lại nói: “Đều được thu dọn ổn hết rồi, yên tâm mà ngủ tiếp đi."
Bạch Vu rùng mình xoa xoa cánh tay, miệng lẩm bẩm: “Lạnh quá, em không ngủ lại được."
Ngạn hơi ngớ người, đưa tay sờ thử tay cậu, phát hiện lạnh buốt như nước đá. Anh lập tức ngồi bật dậy: “Ngươi lạnh vậy sao không nói sớm! Để ta sang chỗ á phụ lấy chăn cho ngươi!"
Bạch Vũ khịt mũi, giọng đã bắt đầu nghẹt lại vì lạnh: “Đêm qua ngủ say quá không biết, sáng nay mới bị lạnh tỉnh. Thôi, em nằm thêm một chút là được, đừng đi nữa, trời mưa không có thứ gì che đâu."
Ngạn nghe vậy liền mắng: “Đồ ngốc! Có vài bước thôi! Ngươi cứ ngồi yên đó! Người vốn đang bị thương, nếu dính mưa mà bệnh thì phiền phức lắm!"
Lúc này, Xuyên ở phòng bên nghe thấy động tĩnh liền ló đầu ra: "Vu sao vậy?"
Ngạn đáp lớn: “Hắn lạnh quá. Á phụ, cho tụi con mượn thêm cái chăn!"
Xuyên đứng dậy: “Sắp vào mùa hè rồi, sao lại lạnh được, không phải bị bệnh chứ? Chờ chút, á phụ các con đang tìm chăn."
Bạch Vu vội phủ nhận: “Không có bệnh gì đâu."
Dù Bạch Vu có chối, Xuyên và Mặc vẫn lục trong rương gỗ lấy ra một chiếc chăn lông dày đưa sang cho bọn họ.
Ngạn kéo tay Bạch Vu cho hai vị phụ thân xem, tay cậu lạnh như băng. Hai người thay nhau sở trán Bạch Vu, sau khi chắc chắn cậu không bị sốt mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nhét cậu vào dưới lớp chăn lông dày cộp.
Chiếc chăn này làm từ lông chim và sợi thực vật bện lại, bên trong có một lớp tơ mỏng giống lông vũ nhưng dày hơn, không mềm như chăn lông thường mà có hình dạng khá cứng và cố định.
Bị bọc trong lớp chăn dày, Bạch Vũ cảm thấy như đang bị gói trong một cái hộp da, cảm giác chẳng dễ chịu gì, nhưng đúng là ấm dần lên thật.
Bạch Vu dần dần lấy lại tinh thần, co ro trong chăn hỏi nhỏ: “Hôm nay ăn gì vậy?"
Xuyên đáp: “Trong kho còn nhiều thịt khô. Hôm nay không nhóm lửa được, chỉ ăn đồ nguội thôi."
Hôm qua vừa mới ăn sủi cảo, nên hôm nay Bạch Vu cũng không quá thèm gì: “Thịt khô cũng được. Không biết trận mưa này sẽ kéo dài bao lâu nữa."
Xuyên cười: “Yên tâm, chúng ta chuẩn bị nhiều thịt khô lắm, đủ ăn mấy ngày!"
Bên ngoài trời vẫn mưa rả rích. Hai người cha lười ra ngoài dầm mưa, cả nhà bốn người cứ thế rúc trong một ổ, nằm nói chuyện phiếm.
Trời mưa khiến không khí mát mẻ lạ thường, tiếng mưa rơi lộp độp cũng khiến người ta dễ chìm vào giấc ngủ.
Bạch Vu đang trò chuyện say sưa thì ngủ gục lúc nào không hay.
Không ngờ mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, gió lùa thốc qua, nước tạt thẳng vào bên trong ổ.
Xuyên thấy vậy liền lay Bạch Vu dậy.
Cậu chợt bừng tỉnh, vừa mở mắt ra đã thấy nửa cái ổ đã bị nước mưa làm ướt sũng.
Đồ đạc trong ở được nhanh chóng dọn đi. Xuyên vỗ vỗ ngực Bạch Vu qua lớp chăn, giọng điệu bình tĩnh: "Không sao đâu, ngủ tiếp đi."
Nhưng Bạch Vu thì không được bình tĩnh như vậy. Cậu ngồi bật dậy, làn hơi ẩm mang theo cải lạnh phá ngay vào mặt.
Cậu nhanh chóng nhận ra không chỉ mưa từ bên ngoài hắt vào, mà cả mái cỏ trên đầu cũng bị nước thấm qua. Từng giọt nước tí tách rơi xuống, như một khúc nhạc buồn bất tận.
May mà mái ổ được làm từ loại cỏ mềm, nước thấm qua sẽ chảy xuống và dần ngấm đi. Dưới ổ cũng đã lót đá cao nên tạm thời chưa bị ngập.
Bạch Vu nhìn cơn mưa chăm chú rồi bỗng thốt lên: “Giá mà chúng ta có thể xây nhà thì tốt rồi."
Ngạn ngạc nhiên: “Ngươi muốn dựng lại ổ à?"
Mặc và Xuyên cũng quay sang nhìn.
Bạch Vu giải thích: “Không phải ổ. Là nhà. Một nơi có tường bao bốn phía, gió không lùa vào được, mưa cũng chẳng thấm vào."
Cậu ngẩng đầu nhìn lên trần ổ rồi nói tiếp: “Trên nóc nhà còn có mái ngói nữa, không sợ dột như mái cỏ thế này."
Ngạn vẫn mơ hồ: "Loại gì mà chưa từng thấy bao giờ?"
Bạch Vu bình thản đáp: “Em thấy trong mộng. Có thể là kiến trúc ở nơi khác cũng nên."
Xuyên tỏ vẻ hứng thú: “Ta từng thấy vài nơi thú nhân tụ cư có kiểu nhà như vậy. Họ dựng khung bằng gỗ, xung quanh phủ cỏ, cũng chắn được mưa gió, nhưng nhỏ hẹp hơn ổ chúng ta nhiều.
Ngạn gật gù, nói với Bạch Vu: “Con nói cái đó à? Mấy túp lều đó không thoải mái bằng ổ. Dù sao quanh năm cũng chẳng mưa bao nhiêu, ở thể này là đủ rồi."
Bạch Vu lắc đầu: “Không phải lều. Là nhà xây bằng đá hoặc gạch, thật sự kiên cố."
Xuyên cười đùa: “Nếu con thích kiểu nhà đó thì đợi tìm được bạn lữ rồi kêu hắn dựng cho một cái."
“Con không định tìm bạn lữ." Bạch Vu thản nhiên đáp.
Ngạn phì cười: “Trẻ con nói chuyện!"
Bạch Vũ thở dài, quay người sang chỗ khô ráo hơn nằm xuống: “Sau này đợi con xây xong, các người sẽ hiểu thôi."
Cơn mưa ấy kéo dài gần trọn một ngày.
Tới chạng vạng, mưa mới tạnh. Bạch Vu vội chạy ra xem đám hành và thanh căn cậu mới gieo hôm qua.
Mưa lớn cả ngày, mấy luống rau bị xối sạch bùn đất, lớp ngoài bị rửa trôi sạch trơn, chẳng rõ còn sống nổi không.
Xuyên và Mặc thì ra xem đống củi.
Củi được che bằng mành cỏ, dưới có đá lót nên chưa bị ướt nhiều, vẫn còn dùng được. Nhưng do trời ẩm ướt, hôm nay không thể nhóm lửa nấu cơm. Cả nhà đành phải ăn tạm thịt khô với quả dại.
Thịt khô thì cứng và mặn, lại nồng mùi khỏi. Quả dại thì chua chua ngọt ngọt, ăn nhiều cũng khiến bụng khó chịu.
Bạch Vu vừa ăn vừa cau mày khổ sở.
Thấy vậy, Mặc nói: "Mai mưa tạnh, a phụ sẽ bắt chim rừng cho các con ăn."
Bạch Vu chỉ yếu ớt gật đầu.
Nhưng đi săn không dễ. Nhiều khi còn phải nhờ vào vận may, đâu phải cử muốn là bắt được.
Nhìn lên trời, Bạch Vu lần đầu tiên trong đời cảm thấy khát khao được sống trong một căn nhà vững chãi.
Mưa tiếp tục kéo dài mấy ngày liền.
Trong thời gian đó, bọn họ chỉ có thể tranh thủ lúc mưa ngớt để ra ngoài thu nhặt vài thứ. Bạch Vu cũng đi theo.
Nhưng khác với người thường, cơ thể Bạch Vu còn đang có thương tích. Dính mưa mấy lần, vết thương vốn đang lành lại bị ướt, trắng bệch ra, lớp vảy bung hết.
Vốn đã sắp khỏi, giờ thì chuyển biến xấu.
Tệ nhất là đêm nọ, Bạch Vu bị nhiễm trùng, sốt cao đến mức đang ngủ mà phải tỉnh giấc, khiến Ngạn hoảng hốt.
Ngạn định chạy đi gọi người, nhưng bị Bạch Vu giữ lại: "Không sao đâu..."
Giọng cậu yếu ớt: “Ngủ một giấc, sáng mai sẽ ổn thôi."
“Nhưng nếu sáng mai ngươi vẫn không khỏe, còn lăn ra ngất thì sao?"
Bạch Vu cổ cười: “Không đến mức sốt đến ngu người đâu. Em đâu phải tiểu ấu tể."
Cậu khe khẽ liếc qua khe ổ nhìn bầu trời bên ngoài.
Trời vẫn mưa, đám mây đen dày đặc phủ kín, đến một ngôi sao cũng không nhìn thấy.
Dù thị lực có tốt đến đâu, trong cảnh tối om không ánh sáng thể này cũng chẳng làm gì được.
Ngạn sở trán cậu, khẽ nói: “Ta đi tìm ít thảo dược sắc nước cho người uống."
“Giữa đêm thế này, anh ra ngoài lỡ trượt chân thì sao? Đợi sáng hằng tỉnh. Anh ngủ đi, đừng đánh thức a phụ bọn họ, đỡ phải khiến họ lo."
Bạch Vu kiên quyết, khiến Ngạn không còn cách nào khác đành ở lại, nhưng cả đêm không thể yên tâm ngủ, chỉ ngồi trông cậu.
Bạch Vu sốt cao, người lúc nóng lúc lạnh, mê mê tỉnh tỉnh mãi không ngủ được.
Tờ mờ sáng, cậu tỉnh lại, người đầy mồ hôi lạnh, đính nhớp khó chịu.
Ngạn suốt đêm không biết sờ trán cậu bao nhiêu lần.
Đến khi nghe thấy hai cha bên ổ cựa quậy, Ngạn liền bật dậy gọi to: “A phụ, các ngươi tỉnh chưa? Vu phát sốt rồi!"
“Sao không gọi tụi ta sớm?!” Xuyên hoảng hốt, vừa đứng lên vừa sửa lại váy lông chim
“Có nghiêm trọng không?"
Ngạn trả lời: “Rất nóng, sờ tay như phỏng vậy!”
Giọng yếu ớt của Bạch Vu vang lên từ trong chăn: “Không sao... Em còn tỉnh táo mà..."
Hai người cha vội chạy qua, mỗi người sờ trán cậu một lượt. Mặc trầm giọng nói: “Hai đứa ở lại đây, ta đưa Vu đến chỗ tư tế xem sao."
Bạch Vu yếu ớt lắc đầu: “Không cần... cho con uống chút nước luộc hành là được..."
Xuyên chẳng nghe cậu nói, liền bảo: "Hai người đi nhanh đi, ta và Ngạn trông ổ cho."
Mặc bế Bạch Vu ra ngoài, lập tức hóa thành một con đại bạch điều.
Bạch Vu nằm gọn trên lưng, Xuyên và Ngạn dùng dây thừng buộc chặt cậu vào người Mặc.
Chỉ một cái vỗ cánh, Mặc đã cất cánh bay lên trời.
Gió thổi mát lạnh phả vào mặt khiến cơn sốt của Bạch Vu dịu đi đôi chút. Cậu cố mở mắt nhìn rõ phương hướng – bọn họ đang bay về phía nam.
Nơi ở của tư tế nằm sâu trong núi phía nam, một mình một nơi, tách biệt hoàn toàn khỏi các bộ tộc.