Editor: Mộc
📌Truyện đăng tải duy nhất trên ứng dụng Tyt. Không reup dưới mọi hình thức.
---------------
Trong bóng đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng rọi nhẹ nhàng như tơ lụa, trải xuống thân thể Bạch Vu, phủ lên khuôn mặt cậu một lớp sáng mờ ảo.
Cậu nằm trong chiếc ổ mềm mại, đôi mắt mở to không chớp, chăm chú nhìn lên bầu trời đêm. Ánh trăng lạnh lẽo ấy lại khiến cậu liên tưởng đến chiếc bánh quy đường - thứ vừa rắn chắc lại vừa mềm mại, thơm ngọt vô cùng.
Nếu có thể cắn một miếng, chắc chắn trong miệng sẽ tràn ngập hương thơm ngọt ngào ấy. Bánh tan dần nơi đầu lưỡi, rồi từ cổ họng trượt xuống dạ dày, mang theo cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
Bạch Vu nuốt nước miếng, khẽ nhắm mắt lại, định bụng sẽ tận hưởng khoảnh khắc tưởng tượng về hương vị bánh quy đường một cách kỹ lưỡng hơn.
Nhưng đúng lúc ấy, tiếng khò khè nhẹ nhàng của anh trai vang lên ngay bên tai, âm thanh đều đều như còn vương mãi không dứt.
Chậc!
Toàn bộ dòng suy nghĩ đều bị phá hỏng hoàn toàn.
Bạch Vu quay đầu nhìn thanh niên đang nằm nghiêng mặt bên cạnh, trong lòng không khỏi thở dài. Cậu đã đầu thai đến thế giới thú nhân, trở thành một á thú nhân ở nơi đây, e rằng cả đời này cũng không có cơ hội được ăn bánh quy đường nữa.
Ánh trăng bên ngoài càng lúc càng sáng, càng nhìn, Bạch Vu lại càng cảm thấy đói. Dạ dày bắt đầu réo lên từng cơn, thậm chí có chút nóng rát như bị axit ăn mòn.
Tối nay cậu ăn quá ít, có chút không chịu nổi.
Bạch Vu xoay người, lại thở dài thêm lần nữa.
Cho dù bây giờ có đặt ngay trước mặt cậu một nồi canh “thập cẩm" nấu bằng cái cách của tối qua thì cậu cũng không nuốt nổi đâu.
May mà tri thức mà cậu tích lũy ở kiếp trước vẫn còn nguyên vẹn. Chứ nếu không, phải ăn những món như vậy mỗi ngày, chắc cậu đã sớm nhảy xuống sông tự tử rồi.
Sớm biết đầu thai thành thế này, thì thà đầu thai làm heo còn hơn.
Cơm heo có khi còn dễ nuốt.
Bạch Vu xoa xoa bụng, âm thầm quyết định: mấy ngày tới kiểu gì cũng phải tìm cách kiếm đồ ngon mà ăn, phát huy tất cả trù nghệ kiếp trước. Không thể giả ngu tiếp được, nếu không cậu sẽ bị đồ ăn ở đây hành hạ đến nỗi chết đói mất.
Cậu đẩy người anh trai đang đè lên chiếc chăn được làm bằng lông chim sang một chút, rồi kéo chăn phủ lên bụng mình, ép bản thân đi ngủ.
Sáng hôm sau, khi Bạch Vu dụi mắt tỉnh dậy, anh trai cậu đã không còn trong ổ.
Cậu duỗi chân tìm xung quanh nhưng ổ bên kia của anh trai đã sớm lạnh lẽo.
Bạch Vu ngồi dậy leo qua mép tổ chim, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
Trong ánh nắng sớm mờ nhạt, á phụ của cậu đang ngồi bên bếp lò trước tổ, tay cầm bình gốm hầm thứ gì đó.
Mùi hương nhàn nhạt truyền tới cũng đủ để Bạch Vu đoán ra – bữa sáng hôm nay chắc lại chẳng ngon lành gì.
"Tỉnh rồi à?" Xuyên ngẩng đầu, vừa vặn chạm mắt với cậu, rồi vẫy tay gọi.
"Á phụ..." Bạch Vu ngáp dài, tóc tai rối bời, vừa chỉnh lại váy lông chim vừa lồm cồm bò dậy. Cậu xỏ giày da thú vào rồi leo xuống cầu thang gỗ, bước chân chạm nhẹ lên nền cỏ.
Buổi sáng cuối xuân vẫn còn có chút lạnh. Vừa bước ra khỏi tổ, cậu đã rùng mình, làn da trắng muốt nổi đầy da gà.
Bạch Vu đi đến bên sườn núi, phóng tầm mắt nhìn ra xa.
Mặt trời còn chưa lên, những dãy núi phía xa vẫn mở ảo trong làn sương trắng.
Bộ tộc của họ sống nép mình bên sườn núi. Từ chân núi đến lưng chừng, đâu đâu cũng có thể thấy những tổ chim do tộc nhân dựng lên.
Là một tộc điểu thú nhân, tập quán sinh sống của họ chẳng khác gì chim chóc.
Bạch Vu quay lại nhìn tổ của anh em cậu, tổ ngủ của họ chính là một cái tổ chim khổng lồ.
Phần dưới được xếp từ những khối đá to tạo thành bệ, bên trên là bản sao phóng to của tổ chim thường thấy. Trên cũng dựng một căn lều tranh, chống đỡ bởi bốn cây gỗ lớn.
Cấu trúc vừa đơn giản vừa độc đáo, mang đậm phong cách của vùng đất lạ.
Bạch Vu hít sâu một hơi không khí buổi sáng se lạnh, lồng ngực mở rộng, rồi nhấc chân đi ra ngoài.
Nhà họ nằm ở địa thế tương đối cao, giữa sườn núi, phía trên gần như không còn nhà nào.
Dưới chân núi đông đúc hơn, ở đó có những tổ chim trắng bằng đá, lẫn tổ bằng gỗ. Trên mỗi tổ đều phủ một mái lều tranh đủ màu: đỏ, vàng, xám,.. tạo nên một khung cảnh vừa rực rỡ, vừa sinh động
Lúc này, khắp các nhà trong bộ lạc đều đã bắt đầu sinh hoạt.
Bất kể là thú nhân hay á thú nhân, ai cũng để trần thân trên và chân, phần hông chỉ quần một chiếc váy làm từ lông chim. Những khối cơ bắp rắn rỏi, đẹp đẽ khiến người nhìn hoa cả mắt.
Bạch Vu đứng bên sườn núi, ngắm nhìn dáng người chẳng kém người mẫu của các tộc nhân, rồi giơ tay sờ sờ bụng mình, nơi mơ hồ lộ ra đường nét cơ bụng.
Lần đầu thai thứ hai này, cơ thể của cậu đẹp hơn kiếp trước một ít.
Đang mải mê ngắm người, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói: "Đứng ngơ ra đó làm gì?"
Bạch Vu giật nảy mình, theo phản xạ che lấy tai, quay đầu lại thấy anh trai của cậu - Ngạn, đang trừng mắt nhìn.
Ngạn nói: "Còn không đi ăn sáng? Hôm nay không đi thu thập à?"
Bạch Vu lười biếng đáp: "Đi."
Cậu đi xuống bờ sông rửa mặt, rồi quay lại ngồi bên bếp lửa ăn sáng.
Trong nhà có a phụ, á phụ và anh trai Ngạn đều đang ngồi đó.
Xuyên múc cho cậu một bát lớn từ nồi: "Hôm qua ăn ít vậy, tối chắc đói đến phát run hả?"
Bạch Vu ngồi phịch xuống bên cạnh á phụ, sống chết không thừa nhận: "Không đâu, con ngủ từ sớm rồi."
Xuyên ngẩng đầu nhìn hai anh em, cười tủm tỉm: "Vừa rồi Ngạn còn bảo nửa đêm nghe bụng con réo lên ùng ục, ồn đến nỗi nó ngủ không được."
Mặt Bạch Vu đỏ bừng, ngượng ngùng phản bác: "Á phụ, đừng nghe ảnh nói bây. Tiếng ngáy của ảnh mới là đáng sợ, làm con tỉnh cả đêm!"
Ngạn liền vung tay định gõ vào đầu cậu: "Ai làm ồn hả? Thiếu đòn đúng không?"
Bạch Vu nhanh chân né qua một bên, tránh được cú đánh, quay lại trừng mắt với anh trai.
Không khi giữa hai anh em như muốn nổ tung tại chỗ.
Lúc này a phụ Mặc ngồi bên cạnh mới lạnh giọng: "Ăn cơm."
Vừa nghe Mặc lên tiếng, cả hai anh em lập tức im bặt như tắt tiếng.
Bạch Vu hừ hừ vài tiếng, không thèm để ý tới Ngạn, cúi đầu nhìn vào bát cơm. Cậu cố phân biệt mùi vị quả mọng, thịt xông khói, côn trùng... nói chung không có thứ gì dễ nuốt. Dạ dày đã đói đến run rẩy, nhưng chỉ cần ngửi mùi đã thấy no đến bảy, tám phần.
Nhưng không còn cách nào khác, cậu đành cầm đũa, cắn răng nhắm mắt ăn cho xong.
Khắp các nhà đều đang ăn sáng, mà đồ ăn hầu như đều là nồi lẩu tả pí lù đủ loại trộn lại.
Ăn xong, rửa sạch chén đũa, mọi người chia nhóm: người thì đi săn, người thì đi thu thập.
Trong bộ lạc, thú nhân thường phụ trách săn bắt, còn á thú nhân thì đi thu thập hoa quả, rau rừng. Người già và vài thú nhân thì ở lại canh gác bộ lạc, trẻ nhỏ thì chơi đùa quanh quẩn gần đó. Ai nấy đều có việc của mình.
Bạch Vu vác sọt, theo sau Ngạn tìm đội ngũ á thú nhân.
Tới nơi, mọi người đã tụm năm tụm ba chờ sẵn.
Có người cất tiếng hỏi: "Đi chưa?"
Nói rồi, một á thú nhân cởi giày da thú, nhét vào sọt có nắp, váy lông chim bên hông lập tức bắt lên quấn quanh cổ thành khăn choàng, sọt cũng bật lên lưng.
Ngay tại chỗ, người đó hóa thành một con chím lớn cao tới hai ba mét!
Các á thú nhân khác cũng lần lượt hóa thân thành đại bạch điểu.
Những con chim lớn toàn thân trắng muốt, đầu có nhúm lông màu xám, mỏ đỏ như son, đuôi dài lê thê chạm đất, dưới ánh mặt trời óng ánh như bạch kim đẹp rực rỡ như thần điểu phương hoàng.
Bạch Vu chớp mắt đã bị vây quanh bởi một bầy đại bạch điểu.
Cậu liếc quanh, vụng về biến thân theo.
Hình thú của cậu gầy và thon dài hơn các con khác, lông trắng sáng đến chói mắt, không có lấy một sợi lông tối màu, mỏ đỏ rực.
Dù đứng trong cả bầy, cậu vẫn nổi bật lạ thường.
Con đại bạch điểu dẫn đầu kêu vang một tiếng, vỗ cánh bay lên không trung, cả đàn chim lớn đồng loạt bay theo.
Bạch Vũ bay ở hàng sau, cố tìm dòng khí nâng đỡ để cất cánh.
Phía trên là bầu trời xanh thẳm, bên dưới là đồng cỏ bạt ngàn.
Cậu kêu khẽ một tiếng, đập cánh bay lên cao hơn.
Sau khi lên tới độ cao nhất định, cảnh vật bên dưới như thu nhỏ lại, núi sông mở dần, bầu trời trước mặt lại càng xanh đậm và rực rỡ.
Á thú nhân dẫn đầu quạt cảnh chuyển hướng, dẫn đoàn bay về phía đông nam, tiến vào rừng rậm.
Họ bay rất cao, quanh thân là tầng mây mông trắng nhàn nhạt, hơi nước đọng trên lông chim rồi nhanh chóng trượt xuống.
Bạch Vũ gục đầu bay, cánh hai bên đã tê rần.
Khi những người đi trước bắt đầu thu cánh hạ xuống, cậu cũng theo sau đáp xuống một khu rừng rậm rạp. Cây cối um tùm, cỏ dại mọc chen bụi rậm, nền đất phủ đầy lá mục và lớp mùn dày đặc.
Bạch Vu là người hạ cánh sau cùng, hai chân vừa chạm đến lớp bùn đất, dẫm phải một mảnh là rụng khiến cậu suýt chút nữa ngã sấp xuống. Cậu vội níu lấy dây sọt loạng choạng đứng dây, Ngạn ở bên đỡ lấy tay cậu, lướt mất đánh giá rồi chép miệng: "Yếu đến mức này mà còn không chịu ăn cho đàng hoàng."
Một á thú nhân bên cạnh "phụt" một tiếng bật cười.
Mọi người xung quanh cũng cười theo, ai cũng biết Bạch Vu là á thú nhân lười ăn nhất trong đám.
Bạch Vu ngẩng đầu lườm một cái, định nói gì đó lại thôi, cuối cùng chỉ đành đảo mắt một vòng tỏ vẻ khinh bỉ.
Sau vài câu trêu chọc, mọi người bắt đầu chia nhau tản ra rừng để tìm đồ ăn.
Các á thú nhân tản ra cách nhau chừng vài chục mét.
Chỉ có Ngạn và Bạch Vu là đi chung.
Bạch Vu bước theo sau, tốc độ chậm hơn, mắt cũng kém hơn, đồ vừa nhìn thấy chưa kịp hái thì đã bị Ngạn nhặt xong bỏ vào túi.
Cậu đi một hồi, quay lại nói: "Anh, em thấy em có thể đi một mình."
Ngạn cười toe toét, lộ hàm răng trắng đều: "Lỡ gặp rắn nữa, lại bị nó dí đến rớt cả lông thì sao?"
Thật ra, chuyện bị rắn dí chỉ xảy ra đúng một lần đó là vào hơn hai tháng trước, lúc Bạch Vu mới nhớ lại ký ức kiếp trước, còn chưa biết sống sót trong rừng thế nào, nên đụng ngay một con rắn độc sặc sỡ.
Lúc đó làm sao thoát được, cậu đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ lúc đó gào khóc loạn xạ, chạy loạn, té lên té xuống, làm cả đội á thú nhân kéo đến cứu viện.
Mặt mũi lúc đó, vứt sạch rồi.
Nghĩ lại mà còn thấy xấu hổ. Bạch Vu thở dài.
Đúng là cậu vẫn chưa học được cách đối phó với rắn.
Họ tiếp tục thu thập trong rừng: dương xỉ, nấm, rau rừng, quả dại, côn trùng, thú nhỏ, chim rừng... bất cứ thứ gì ăn được đều bỏ vào sọt.
Bạch Vu theo đội lâu nên dần cũng đã quen mặt các loại cây cỏ, không còn nhận sai nữa.
Vừa nhặt đồ, cậu vừa nói chuyện phiếm với anh trai: "Anh, chiều nay em muốn qua Tây Lâm đào thanh căn."
"Không sợ rắn nữa?"
"Không đánh lại thì tránh nó là được chứ sao. Mấy người nói ở đó có nhiều thanh căn mà, em muốn mang về làm thử vài món khác."
Thanh căn là loại rễ cây có sợi dai, vị nhạt nhẽo, hơi chua. Cuối mùa xuân, khi thực phẩm đầy đủ, chẳng ai muốn ăn nó.
Ngạn liếc mắt, cười nhạt: "Ở đây cũng có, lát nữa đào một ít cho em."
"Ít không đủ, em muốn hai sọt luôn cơ!" Bạch Vu chạm khuỷu tay vào Ngạn, nịnh nọt, "Đi đi mà, em sẽ nấu món ngon cho anh ăn!"