Editor: Mộc
📌Truyện đăng tải duy nhất trên ứng dụng Tyt. Không reup dưới mọi hình thức.
---------------
Thanh căn được đặt gọn bên cạnh, từng củ trông bình thường, còn lấm lem bùn đất.
Sau bữa tối, Bạch Vu mang số thanh căn ấy ra bờ sông, dùng cỏ cọ sạch.
Rửa xong, cả nhà dùng dao đá gọt bỏ những phần hư hỏng, nhổ bỏ rễ thừa, rồi đem tất cả bỏ vào cối đá để giã nát.
Trời dần về đêm, bóng tối dày đặc.
Từ lưng chừng núi kéo dài xuống chân núi, mấy trăm tổ chim lớn đang sưởi ấm bên bếp lửa, ngọn lửa bốc cháy rừng rực.
Từ trên núi nhìn xuống, ngọn lửa như những dài lụa đỏ run rẩy trong gió.
Sau một ngày lao động mệt nhọc, các thú nhân và á thú nhân ngồi quanh bếp lửa, người trò chuyện, kẻ chơi đùa, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười đùa của đám trẻ con, hòa cùng tiếng giã thanh căn của nhà Bạch Vu. Cả bộ lạc lúc ấy yên bình lạ thường.
Dần dần, bếp lửa của nhà Bạch Vu thu hút không ít người kéo đến.
Thú nhân và á thú nhân đều tò mò kéo đến, vây quanh cối đá, xem thử nhà Bạch Vu định làm món gì.
Không ngờ sau khi tẩy rửa, giã nhỏ xong, bọn họ lại thấy thành phẩm là một chậu nước xám đục như bùn, thoạt nhìn chẳng khác gì món canh bùn, lại còn tỏa ra mùi thanh căn nồng nặc khó ngửi.
Ai nấy đều ngỡ ngàng, không khí trở nên im lặng.
Có người lên tiếng dè dặt: "Ngạn, cái này ăn được à?"
"Đúng đó, cái này mà cũng ăn được sao? Đừng làm bừa thì hơn!"
"Mùa xuân mà lại ăn thanh căn? Nhà ta hôm nay còn hái được ít quả hồng lưu, để ta mang qua cho các ngươi một ít."
"Chuyện trong mộng mà Vu nói sao có thể tin được chứ? Nhìn món này đã thấy không nuốt nổi rồi, thôi bỏ đi thì hơn!"
Bạch Vu cố gắng nhấc chậu nước thanh căn sang một bên, cứng rắn đáp: "Thanh căn phơi khô rồi đem nấu thì ăn cũng ổn, mọi người nếm thử rồi sẽ biết."
Nhưng rõ ràng chẳng ai tin lời cậu nói.
Ngạn chen vào: "Vừa nãy có mùi thịt thơm phức bay ra, mọi người có ngửi thấy không?"
Ngửi thấy chứ, có phải tư tế nấu thịt hoa thú không? Thơm quá chúng."
Ngạn kiêu hãnh nâng cầm: "Vu nấu đó."
"Ai biết nó nấu được thịt thì có nấu được thanh căn không chứ? Xuyên, Mặc, hai người chiều con quá đấy!"
Xuyên cười: "Nó làm được. Và lại, dù sao cũng chỉ là thanh căn, ăn không chết người đâu, Vu là đứa biết tính toán, mọi người đừng lo."
Bạch Vu chẳng thèm để tâm tới lời bàn tán của tộc nhân, chỉ nói với người nhà: "Để con mang chỗ thanh căn này ra phơi."
Số bã thanh căn này làm mồi câu cá rất tốt, dùng làm mồi đánh lưới chắc chắn hiệu quả.
Ngạn cũng mất kiên nhẫn mà đứng dậy đi theo: "Đợi anh đi với!"
Tộc nhân thấy vậy chỉ lắc đầu, nhìn họ chuẩn bị nghỉ ngơi, rồi cũng lần lượt tản đi.
Xuyên và Mặc dọn dẹp sơ qua đồ đạc, rồi cùng hai con trai trở lại căn lều giữa sườn núi, giục hai đứa đi ngủ.
Ngạn miệng thì vâng dạ, nhưng vẫn ngồi xổm bên cạnh Bạch Vu, thì thầm hỏi: "Thanh căn này khi nào làm xong? Tới lúc đó có thơm như thịt không?"
Bạch Vu nhìn chằm chằm chậu nước thanh căn xám đục, trong đầu nghĩ đến đủ loại bún như: bún riêu cua, bún ốc, bún lòng... gật đầu chắc nịch: "Ngon như thịt!"
Ngạn vỗ đùi: "Vậy hôm đó mình nấu nhiều lên! Ninh kỹ vào!"
Thèm đến phát ngất mất!
Ngạn ôm theo giấc mộng đẹp mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, nước trong chậu đã lắng lại. Bạch Vu gọi Ngạn cùng đến, nhẹ nhàng nghiêng chậu nước đồ đi, để lộ lớp tỉnh bột thanh căn màu xám tro bên dưới. Dùng muỗng múc lên, bóp nhẹ, mịn màng và dẻo dai.
Ngạn sờ thử, mắt mở to kinh ngạc: "Đây là thứ bên trong thanh căn sao?"
"Hôm qua anh không thấy em rửa hả?" Bạch Vu đặt chậu xuống, đứng dậy cầm muỗng gỗ: "Giúp em lấy hai cái khay đến đây."
"Dùng khay xúc ra là ăn được à?"
"Phải phơi khô chứ!"
"Vì sao?"
Hai anh em đưa mắt nhìn nhau.
Bạch Vu nghẹn lời một lúc, rồi đáp: "Làm sao mà biết, trong mộng làm vậy mà!"
Kiếp trước thấy người ta làm bún là đem phơi, chứ ai biết rõ nguyên nhân?
Ngạn 'à' một tiếng dài rồi cũng không hỏi nữa.
Hai người múc tinh bột ra khay, đem ra nắng phơi.
Bạch Vu còn chạy qua nhờ tộc nhân cạnh nhà trông giúp, nếu trời mưa thì thu vào giùm họ.
Ngày hôm đó, cả nhà lại tiếp tục đi thu thập thức ăn.
Bọn người Bạch Vu bận rộn cả ngày, hái được không ít nấm và rau dại.
Ngạn nói có một loại nấm đặc biệt ngon, vừa thơm vừa tươi lại mềm, Bạch Vu liền giữ lại, đem phơi riêng, định vài ngày sau sẽ nấu chung với bún thanh căn.
Thoắt cái đã năm ngày trôi qua.
Bột thanh căn hoàn toàn khô lại, đóng thành từng hạt nhỏ cứng, trông như đá cuội.
Ngạn nhìn đồng bột ấy, nhặt một viên niết thử, liếm liếm nhưng chẳng thấy vị gì, có chút thất vọng. Anh ngó trái ngó phải: "Có thật sự ăn được không đấy?"
Bạch Vu liếc anh, chắc nịch nói: "Ăn ngon!"
Dứt lời, cậu liền đi tìm a phụ, nhờ người hôm sau bắt cho cậu một con chim.
Cậu muốn dùng nấm để nấu canh chim, rồi trộn với bún thanh căn.
Trong tộc, thú nhân có thể hóa thú chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn phần lớn dã thú và chim rừng thì chỉ là động vật bình thường, không giống thú nhân.
Điểu thú nhân bọn họ có ưu thế ở trên không và chim bình thường là một phần thức ăn quan trọng của họ.
Nếu không phải vì Bạch Vu là á thú nhân, cánh không đủ mạnh, móng vuốt không đủ sắc, bay không nhanh, thể lực lại yếu... thì cậu cũng muốn mỗi ngày ra ngoài săn bắn, chứ chẳng phải loanh quanh đi hái lượm.
Sáng sớm cả nhà ra ngoài thu thập, khi mặt trời lên cao mới bắt đầu đi, và chỉ trở về khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời.
Về đến nhà, Xuyên đang ngồi bên bếp lửa. Ánh hoàng hôn hắt lên người ông một viền sáng vàng nhạt, trông thật bình yên.
Bạch Vu lau mồ hôi trên trán, ngồi phịch xuống bên bếp, gọi to một tiếng: "A phụ còn chưa về ạ?"
“Về rồi, lại đi giúp Xấp chẻ tre rồi."
Ngạn chen vào: "Xấp định làm tổ tre phải không?"
Trong bộ lạc, khi thú nhân đến tuổi trưởng thành đều phải tự mình đi kiếm đá, gỗ và nhựa cây để xây một cái ổ riêng cho mình.
Còn á thú nhân thì không cần.
Á thú nhân độc thân sẽ ở chung trong tổ do a phụ dựng sẵn. Nếu đã có bạn lữ thì sẽ cùng bạn lữ sửa sang lại ổ của bên kia để ở cùng.
Xuyên nói: "Nó muốn xây ổ từ lâu rồi, giờ cũng sắp kết đôi với bạn lữ."
"Có phải là người bạn lữ thuộc tộc Ưng mà anh ấy quen hồi Bách Điểu Tiết năm nay không?"
"Chính là á thú nhân nhỏ đó." Xuyên cười cười. "Đừng nói về việc của người ta nữa, Ngạn này, con cũng quen một thú nhân tộc Ưng mà? Sao chẳng thấy lui tới gì cả?"
Ngạn hừ hừ hai tiếng, không trả lời, chỉ chống cằm ngồi bên bếp lửa, ánh hoàng hôn phủ lên người anh khiến cả dáng vẻ cũng trở nên có chút cô đơn.
Bạch Vu tò mò liếc nhìn Ngạn một cái, nhưng cũng không nói gì.
Xuyên không hỏi thêm, quay sang nói với Bạch Vu: "Vu, chim mà con muốn đã được a phụ con bắt được đã đem về rồi, có muốn ta giúp vặt lông không?"
"Để con tự làm." Bạch Vu đứng dậy. "Đặt ở đâu vậy?"
"Ở trong cái sọt, còn thoi thóp."
Bạch Vu bước đến gần, quả nhiên thấy trong sọt có một con chim lớn màu xám tro.
Con chim này so với con vịt mà kiếp trước Bạch Vu từng thấy còn to hơn nhiều, mỏ nhọn và móng vuốt sắc lạnh, trông dữ tợn vô cùng.
Bạch Vu vừa tới gần, con chim lập tức giãy giụa dữ dội.
Cậu đứng một hồi, tay đặt trên vành sọt, nhìn con chim hồi lâu mà vẫn chưa dám đưa tay vào bắt.
Xuyên từ đằng sau đi đến: "Con đi nghỉ đi, để ta làm."
"Không cần!" Bạch Vu bất ngờ mở nắp sọt, đưa tay vào chộp lấy con chim.
"Kiệt!"
Con chim điên cuồng giãy giụa, cánh đập loạn, hai chân liên tục cào cấu.
Bạch Vu bị nó quạt cho tóc tai rối bù, mấy cái lông chim cũng rụng ra đầy đất.
"Trời ơi..." Cậu nheo mắt lại, cố nắm lấy hai chân con chim.
Ngạn từ bên cạnh vươn tay ra, nhanh chóng đè con chim lại, nắm lấy cánh nó nhấc bổng lên: "Vô dụng quá!"
Bạch Vu: ".."
Ngạn một tay xách con chim, nhìn qua nhìn lại, rồi cầm lấy con dao đá, chuẩn bị kết liễu nó.
Bạch Vu vội kêu lên: "Từ từ! Để em pha nước muối trước rồi đựng tiết!"
"Cho muối vào làm gì chứ?"
Bạch Vu không biết giải thích sao, đành lấy chén cho ít muối, rồi thêm nửa chén nước khuấy đều: "Anh cắt tiết xong thì hứng máu vào đây nhé."
"Phiền quá." Ngạn lẩm bẩm một câu rồi nói: "Em lại đây, giữ chân nó cho anh."
Xuyên cũng đứng dậy: "Vu, con đi nghỉ đi, để ta với Ngạn làm."
“Không sao, để con làm!” Bạch Vu nâng một tay giữ chặt chân chim, rồi dùng tay kia lau mồ hôi trên trán: "Trước tiên cắt yết hầu lấy máu đã."
Ngạn hành động vô cùng nhanh nhẹn, một tay giữ chặt cánh con chim xám, một tay lấy máu.
Bạch Vu thì giữ chặt hai chân con chim, không ngờ con này lại khỏe ngoài sức tưởng tượng. Cậu phải gồng đến mức gần như dốc hết sức lực, suýt nữa dùng đến cả sức bú sữa mẹ, mới có thể giữ nó không vùng thoát.
Sau khi lấy đủ máu, con chim xám dần yếu đi, không còn sức giãy giụa.
Hai anh em thả nó sang một bên, chẳng mấy chốc nó đã tắt thở.
Xuyên bê đến một nồi nước ấm, “Hai đứa nghỉ tay chút đi, để ta làm lông."
Bạch Vu vốn không thích mấy việc này, nên chỉ cười ngượng ngùng với á phụ rồi lui ra nghỉ. Con chim này lông không nhiều, Xuyên lại làm rất nhanh, chưa đến ba lượt tay đã nhổ sạch lông, lấy luôn nội tạng ra và rửa sạch.
Bạch Vu nhận lấy con chim đã làm sạch, cho vào nồi nước lạnh rồi bắt đầu nhóm lửa hầm canh.
Nấu canh chim vốn đơn giản, chỉ cần đợi nước sôi, vớt bọt, sau đó hạ nhỏ lửa để hầm từ từ. Mấy việc kiểu này thì Bạch Vu lại cực kỳ kiên nhẫn.
Khi mùi thơm bắt đầu bốc lên, cậu mới thả nấm đã rửa sạch vào nồi, sau cùng là tiết để tăng vị đậm đà. Loại nấm mà cậu dùng hương vị còn thơm hơn nấm tiên, thả vào canh khiến mùi càng thêm hấp dẫn.
Ngạn hít hít mũi, khen: “Vu, em đúng là có thiên phủ làm mấy chuyện này. Anh thấy trong cả bộ lạc, canh em nấu là thơm nhất."
Bạch Vu cười đắc ý: "Đúng không? Nói thật chứ, về khoản ăn uống, không phải khoe chứ em hơn người ta cả một mảng lớn."
Ngạn trêu lại: “Vậy sau này thú nhân của em phải làm thế nào mới đạt được yêu cầu của em đây?"
Bạch Vu sững người: “Sao lại nói đến thú nhân rồi? Em không cần thú nhân không được à?"
Xuyên vỗ nhẹ lưng cậu, cười: "Á thú nhân sớm muộn gì cũng phải có thú nhân. Rồi con sẽ hiểu."
Ngạn nói chen vào: “Nó vẫn còn là đứa con nít, nghĩ gì đến thú nhân, sau này rồi tính."
Cả ba cười nói, rồi cũng đổi sang chuyện khác. Bạch Vu không muốn nói nữa, đứng dậy: “Em đi lấy gáo làm bún đến đây."
Gáo làm bún là một dụng cụ nhỏ mà Bạch Vu mới nghĩ ra gần đây. Nó làm từ một miếng gỗ rỗng ruột, bên dưới đục vài lỗ tròn. Khi cần dùng, chỉ việc đổ bột thanh căn đã hòa với nước vào bên trong, rồi dùng một thanh gỗ ép nhẹ, bột sẽ chảy qua các lỗ, rơi xuống nước sôi thành từng sợi bún nhỏ.
Ngạn và Xuyên đứng bên, nhìn Bạch Vu với vẻ gần như sùng bái khi cậu điều chỉnh phần bột vừa đủ, rồi đổ vào cái gáo.
Từng dòng bột thanh căn lách tách rơi xuống nồi canh, dần tạo thành những sợi bún mỏng nửa trong suốt. Cả hai đều đầy vẻ tò mò.
Ngạn hỏi: "Như này là ăn được rồi hả?"
“Gần được rồi, chỉ cần nấu chín là xong."
Bạch Vu nhìn chỗ bún đang dần hình thành trong nồi, lại nhìn phần bột còn sót trong gáo, khẽ thở dài, hình như làm chưa được hoàn hảo lắm. Có lẽ phải thử thêm vài lần mới thành công.
Ngước mắt nhìn bầu trời lam sẫm, cậu lẩm bẩm: “Trời tối rồi mà a phụ bọn họ còn chưa về nhỉ?"
Xuyên nói: “Chắc đang vác gỗ đi bộ về. Vác nặng thì không bay được."
Bạch Vu gật đầu, rồi nói: “Vậy để em luộc thêm vài quả trứng chim."
Cậu không chỉ luộc trứng, mà còn tranh thủ luộc rau dại.
Trứng luộc xong, thả vào nước lạnh bóc vỏ, rồi cắt đôi. Lòng đỏ vừa chín tới, màu cam hồng nổi bật, đối lập rõ ràng với lòng trắng trứng, nhìn rất bắt mắt.
Rau dại trần sơ với nước có pha chút muối, trụng xong vẫn giữ được màu xanh tươi mát mắt.
Canh đã hầm xong. Bạch Vu vớt từng phần ra tô lớn: nước canh màu vàng óng, lòng đỏ trứng cam hồng, lòng trắng trứng trắng trong, rau xanh tươi, tiết chim nâu sẫm, sợi bún nửa trong suốt, lắc lư trong cái tô gốm đen tuyền – sắc màu rực rỡ, hấp dẫn vô cùng.
Ngạn lần đầu thấy món nào trông đẹp đến vậy, bưng lên mà chẳng nỡ ăn.
Ngay lúc ấy, a phụ Mặc cùng anh họ Xấp cũng vừa trở về.
Vừa về đến cửa, Xấp đã ngửi thấy mùi thơm, chưa kịp bước vào đã cao giọng: "Mọi người làm cái gì mà thơm dữ vậy?"
Bạch Vu đáp: “Là món từ bột thanh căn mấy hôm trước anh thấy đó."
Xấp thò đầu vào nhìn chén của Ngạn: “Không giống lắm, trong này đâu có ngửi thấy mùi của thanh căn?"
Xuyên cười cười, gấp một sợi bún lên: “Không lừa ngươi đâu, đây chính là bún thanh căn. Nếm thử không?"
Xấp hít hít mũi, “Vậy để con thứ xem cái thứ bún thanh căn này mùi vị ra sao."
Bạch Vũ cười nhạt: “Hôm trước anh còn nói đánh chết cũng không ăn mà?"
Xấp gãi đầu cười trừ: “Thì giờ chưa bị đánh chết mà, nếm thử một miếng chắc không sao."
Rồi anh xoa đầu Bạch Vu: “Hằng năm anh hái bao nhiêu trái dại cho em, còn giận anh hả?"
Trước đây khi trí tuệ của Bạch Vu còn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ như trẻ 4-5 tuổi, rất thích ăn quả dại. Bọn trẻ lớn hơn như Xấp năm nào cũng hái cho cậu rất nhiều.
Bạch Vu nhe răng cười, rồi rốt cuộc vẫn múc cho Xấp một chén đầy, còn chia cho anh một nửa phân trứng trong chén của mình.
Xấp cảm động vỗ mạnh vai cậu: “Em trai tốt!"
Bạch Vu đẩy đầu anh ra: “Tránh ra nào, em còn phải trộn thịt."
Thịt chim sau khi hầm đã mềm rục. Bạch Vu vớt ra, xé nhỏ từng sợi, trộn cùng tương và một chút muối rồi đào đều.
Xấp lần đầu thấy cách xử lý thịt kiểu này, nhìn tô thịt màu sẫm, ánh mắt đầy nghi ngờ: “Thứ này... ăn được hả?"
“Vậy anh đừng ăn." Bạch Vu nhanh tay gắp một phần thịt cho hai cha, rồi thúc giục "A phụ, á phụ, mau nếm thử món bún này đi!"
Trên mặt Bạch Vu đầy vẻ chờ mong. Hai người cha cầm đũa nếm thử một miếng, vừa nếm liền ngẩn ra, ánh mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Mặc bỗng nhiên giật lấy chén bún trong tay Xấp: “Ngươi đừng ăn, ta mang chén này cho tư tế nếm thử, ngươi được chia một nửa thôi."
Xấp há hốc mồm: “Há?!"
Bạch Vu "phụt" một tiếng bật cười.
Ngạn ngồi bên thì cười lăn lộn không nhịn được.
Xấp lầm bầm thu tay lại: “Tư tế đại nhân có thể đã ăn xong cơm chiều rồi, chắc chẳng có tâm trạng ăn thêm đâu."
“Một chén bún cũng không nhiều lắm đâu.” Mặc lên tiếng, “Dù ăn không vô thì cũng nên thử một chút."
Bạch Vu nhớ lại mấy hôm trước tư tế đã đưa cho cậu miếng thịt, không phản đối, chỉ nhẹ nhàng nói: "A phụ, ăn xong rồi thì đưa chén này qua cho tư tế, dù sao cũng không mất bao nhiêu thời gian."
Mặc gật đầu.
Bạch Vu lấy một chiếc đũa gắp thịt chim, phủ lên mặt chén bún rồi đưa sang một bên. Sau đó, cậu lại gắp một chút bún, chia cho Xấp ăn.
Đây là lần đầu tiên Bạch Vu ăn bún ở thế giới này.
Chén bún này quả thật không phụ lòng cậu khi đã chờ đợi bao lâu.
Nước canh trong bình gồm vừa nấu xong lại có hương thơm rất nồng, vị thịt chim và các gia vị hòa quyện hoàn hảo.
Bún được thả vào, thấm đẫm hương vị canh chim, ngọt và thơm, khi vào miệng, cảm giác như đang cọ xát trong khoang miệng, thơm nồng và tràn đầy hương vị.
Hút một ngụm, cậu cảm thấy khoang miệng và xoang mũi đều tràn ngập mùi bún. Thật sự là quá thơm.
Bạch Vu bỗng nghĩ đến những ngày trước kia, khi còn sống ở thế giới cũ, mỗi chiều tan tầm, cậu đi đến quán ăn gần đó ăn bún.
Mái tóc bị hơi lạnh từ điều hòa thổi vào, phía sau, ông chủ ở gian bếp leng keng tiếng chảo, mùi bún thơm phức bay tỏa ra khắp ngôi nhà.
Cậu thổi nguội bún nóng, ăn một ngụm, nhai một miếng thịt thái mỏng, uống một ngụm nước có ga. Mùa hè cứ thế trôi qua, ngày này qua ngày khác, một cách chậm rãi.
Bạch Vu bỗng cảm thấy mắt mình hơi đỏ.
Cậu cúi đầu, thổi bún cho nguội bớt, che giấu vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Vị bún này không giống với bất kỳ món ăn nào họ từng ăn, ngoại trừ Bạch Vu, tất cả mọi người đều chưa từng thưởng thức món ăn ngon như vậy.
“Thật sự kỳ diệu, thanh căn mà lại có thể chế biến thành món ăn tuyệt vời như vậy!" Xấp hưng phần nói, vừa ăn một miếng phần lớn, lại gắp thêm một miếng thịt chim, “Ngày mai săn xong, ta cũng phải đi đào thanh căn mới được."
Ngạn lắc đầu: “Chúng ta phải đi Tây Lâm đào thanh căn, ngươi đừng có tranh với chúng ta."
“Ngạn!" Mạc cảnh cáo mà nhìn con trai, trong bộ lạc họ không có thói quen ăn mảnh.
Xấp không để tâm: “Tây Lâm đâu có nhiều thanh căn, người trong bộ lạc ai cũng đi qua hết rồi. Ta muốn đi một cánh rừng xa hơn, nơi đó không chỉ có thanh căn mà còn rất nhiều năm ăn được."
“Ngươi lại nói khoác rồi, bộ lạc xung quanh đâu có rừng nào xa lạ như vậy?" Ngạn cười nhạo.
Xấp chống chế: “Ta cũng không nói gần đây, chúng ta là điểu thú nhân, có thể bay đến những nơi xa. Biết Lộc Sơn không? Nơi đó có một cánh rừng rất nhiều thanh căn và nấm, còn chưa có á thú nhân nào đến đó đâu. Ta muốn đến đó đào thanh căn."
Á thú nhân có thể lực kém hơn thú nhân rất nhiều, khả năng bay cũng yếu, còn thú nhân thì có thể bay đi rất nhiều nơi mà á thú nhân không thể.
Bạch Vu nghe thấy nơi này, cậu chỉ mới nghe qua chứ chưa từng đến. Nơi đó quá xa, á thú nhân không thể bay một mạch đến nơi đó, nếu muốn đi thì có thể phải mất mấy ngày.
“Ở đó thật sự có nhiều thanh căn và nấm như vậy à?” Bạch Vu tò mò hỏi.
“Đương nhiên rồi, gần như không ai đi qua, nấm nhiều đến mức phải dùng sọt mà đựng. Lần trước khi ta đi săn qua đó, còn thấy rất nhiều nấm mọc trên mặt đất, tiếc là lúc đó không mang theo giỏ."
Bạch Vu nghi ngờ: “Vậy sao không nhặt về một ít?"
Xấp cười hắc hắc: “Lúc đó ta định mang Vũ đi chơi, mà quên mất chuyện này."
Vũ là bạn lữ của Xấp, một á thú nhân thuộc loài Ưng.
Bạch Vu nghe vậy liền hiểu, thì ra Xấp tìm thấy một nơi có phong thủy tốt như vậy, định đưa bạn lữ đi hẹn hò.
Bạch Vu cười, để lộ ra nụ cười xinh đẹp: “Ngày mai mang Vũ đi sao? Bọn em đi được không?"
Xấp không vui, “Các ngươi không phải muốn đi Tây Lâm sao?"
“Anh bảo Tây Lâm chẳng có gì hay mà." Bạch Vu liếc nhìn vào tay Xấp đang cầm chén, hơi ngẩng cầm lên: “Với cả, nếu có thứ gì hay thì sao, các anh cũng không biết làm."
-----------------
Mộc: ‘Bún’ trong bản convert ghi là ‘phấn’, mình có tra nghĩa thì có thể được hiểu là bún hoặc miến, cách làm của thụ thì giống làm miến hơn, nhưng tên chương converter dịch là 'Ăn bún' nên nội dung truyện mình cũng để bún cho đồng nhất.