Editor: Mộc
📌Truyện đăng tải duy nhất trên ứng dụng Tyt. Không reup dưới mọi hình thức.
---------------
Ngạn hơi nhíu mày, ánh mắt lướt qua người Bạch Vu sau đó dừng lại ở cơ bụng và vòng eo nhỏ nhắn của cậu, trên mặt tràn đầy vẻ không tin tưởng.
Bạch Vũ bị anh đánh giá trắng trợn, vẫn điềm nhiên nói: “Thật đấy, em nấu ăn cực kỳ ngon luôn!"
“Em biết nấu từ khi nào? Trong mơ hả?" Ngạn cười nhạo.
“Cũng không khác là bao."
Đời trước chẳng phải cũng giống như nằm mơ thôi sao?
Ngạn cười khẩy: "Anh không tin."
“Thì thử một lần là biết ngay mà.” Bạch Vu nhìn anh với ánh mắt chân thành “Anh ơi~"
Ngạn rùng mình, tay nổi da gà, lập tức đưa tay đẩy Bạch Vu ra xa một chút: “Đừng có gọi anh như vậy, mỗi lần gọi là y như rằng chẳng có chuyện gì tốt."
“Thử đi mà, cùng lắm nếu không làm được cũng chẳng mất gì, đúng không?"
“Tây Lâm xa lắm, còn phải cõng mớ thanh căn nặng trịch kia về." Ngạn than "Ở đây kiếm cho em nửa sọt là được rồi, dù sao ngoài em ra cũng chẳng ai muốn ăn cái thứ này."
“Nửa sọt thì ít quá, làm món ăn chỉ được tí xíu, sao đủ cho cả nhà?” Bạch Vu không chịu.
Ngạn lạnh nhạt: “Á phụ sức khỏe không tốt, đừng làm hại người."
Bạch Vu trừng mắt: “Anh đừng có coi thường em!"
Trong cánh rừng này đồ ăn cũng không ít, nhóm á thú nhân đã tản ra khắp nơi để tìm kiếm. Phải đến tận chiều muộn, lúc quay về, họ mới hội tụ lại với nhau.
Bạch Vu đi sau lưng Ngạn, vừa đi vừa yếu ớt tìm mấy thứ có thể ăn được.
Ngạn không chịu đi cùng cậu đến Tây Lâm, mà nếu cậu đi một mình thì lại chẳng thể mang nhiều thanh căn về.
Mặt trời dần lên cao, chẳng mấy chốc đã đến giữa trưa.
Ngạn kéo Bạch Vu đến dưới một gốc cây lớn nghỉ chân: “Không phải tìm được thanh căn rồi sao, còn chưa vui à?"
Bạch Vu uể oải ngước mắt: “Em mệt thì không được à?"
“Yếu ớt.” Ngạn nói vậy nhưng vẫn lấy trái cây trong sọt đưa cho cậu ăn.
Trong bộ lạc chỉ ăn hai bữa một ngày. Trưa nếu đói thì tùy tiện lấy đồ trong sọt rồi ăn tạm, cũng chẳng cần quay về bộ lạc.
Họ làm việc tới tận khi mặt trời nghiêng về phía tây, lúc còn cách đỉnh núi một đoạn nữa thì sọt cơ bản cũng đã đầy.
Trong đó hơn nửa sọt là thanh căn – phần lớn đều do Ngạn đào.
Bạch Vu đạt được mục đích, trên đường về vừa đi vừa ngân nga hát.
Thanh căn mọc sâu, rễ lại nhiều, đào bằng dao đá cực kỳ vất vả. Ngạn làm chủ lực, mệt đến mức chẳng còn hơi mà nói chuyện với Bạch Vu nữa.
Hai người cùng nhóm lớn hội hợp, bay về bộ lạc, hướng đến nhà mình.
Từ trên không nhin xuống, Bạch Vũ đã thấy á phụ mình đang ngồi nhặt rau trước nhà.
Ánh chiều tà dịu dàng phủ lên gương mặt thanh tú của á phụ, cả hai cái tổ chim lớn sau lưng cũng như được nhuộm một tầng màu nghệ đầy chất thơ.
Bạch Vu biến lại thành hình người, vừa kéo váy lông chim vừa hô to: "Á phụ!"
Xuyên nghe thấy liền ngẩng đầu, gương mặt rạng rỡ nụ cười vui mừng, bước tới nhận lấy sọt.
Nhìn vào trong sọt một cái, ông ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay sao lấy được nhiều đồ vậy?"
“Con định dùng thanh căn để làm món ăn." Bạch Vu buông sọt xuống, xoay xoay cánh tay nhức mỏi, rồi ngồi phịch xuống bên đống lửa.
“Tối qua con mơ thấy một món làm từ thanh căn, ăn ngon lắm!"
Ngạn nhặt thanh căn ra khỏi sọt, cười nhạt: “Nói nó ngốc mà nó không chịu nhận, đến cả chuyện trong mơ cũng tin được."
Bạch Vu hừ một tiếng, duỗi dài chân ra nằm dài một cách lười biếng: “Dù sao em cũng phải thử một lần!"
Ngạn trợn mắt, chẳng buồn để ý đến cậu nữa.
Hai anh em ngồi bên đống lửa nghỉ ngơi sưởi ấm, còn Xuyên thì bắt đầu nấu cơm.
Bạch Vu lim dim nhìn lửa, lại nhớ đến chuyện đời trước.
Kiếp trước cậu là một nhân viên công vụ, trong một lần đi công tác thì gặp thiên tai rồi chết. Khi tỉnh lại thì đã ở thế giới này.
Có lẽ cậu đã được đầu thai sang đây. Lúc còn nhỏ, linh hồn chưa đầy đủ, trí lực cũng không được tốt.
Trong nhà ai cũng cẩn thận chăm sóc Bạch Vu, tưởng rằng đứa trẻ này cũng sẽ không sống được bao lâu, đến cả tên cũng chẳng kịp đặt, chỉ gọi là Tiểu Ngũ vì cậu là người con thứ năm trong đám anh em.
Sau khi ý thức tỉnh táo lại, cậu tự đặt cho mình một cái tên – Vu, phát âm gần giống với "Ngũ" trong tiếng Hán. Chữ Vu còn mang nghĩa gốc là cỏ dại sinh sôi nảy nở, cậu hy vọng mình cũng có thể sống một cách mạnh mẽ, bền bỉ trong thế giới này như thế.
Người trong nhà tuy thấy cái tên ấy có phần lạ tai, nhưng cuối cùng cũng chiều theo.
Bạch Vu ngồi bên bếp lửa, chống cắm, đầu óc dần trở nên mơ hồ.
"Vu?"
“Dạ?" Cậu giật mình tỉnh lại vì có ai đó chạm vào mình, xoa xoa khoé miệng, quay đầu thì thấy a phụ cao lớn đang đứng phía sau, trên tay còn xách theo một khối thịt to tướng
“A phụ?"
Mặc nhìn cậu hỏi: “Hôm nay mệt lắm hả?"
Bạch Vu bay nguyên một ngày, cánh đau rã rời nhưng vẫn cố mạnh miệng: “Cũng... cũng tàm tạm. A phụ, người đi đến chỗ tư tế à?"
Tư tế ở trên núi phía nam của tộc họ. Tháng này, bộ tộc họ chịu trách nhiệm cung phụng tư tế nhưng thật ra, lần nào tư tế cũng sẽ hồi lễ lại cho họ.
Bạch Vu đã quên mất dung mạo cụ thể của vị tư tế trẻ tuổi ấy – người cao lớn, lạnh lùng - nhưng ấn tượng thì vẫn tốt.
"Đã từ đó về rồi." Mặc nói rồi đưa khối thịt cho cậu: “Tư tế cho để bồi bổ cho con."
“Hả?” Bạch Vu lúc này mới nhìn rõ, hai mắt sáng rỡ: “Cho nhà mình á?"
Lâu lắm rồi cậu không được ăn thịt!
Thịt nướng, thịt hầm, thịt xào, thịt kho... Nghĩ tới thôi đã muốn chảy nước miếng.
Bạch Vu hít hít cái mũi, vội nhận lấy miếng thịt, nhưng vừa cầm thì suýt ngã chúi đầu xuống đất vì... quá nặng!
Khối thịt này... tư tế có lòng thật đấy!
May mà Bạch Vu lanh tay lẹ mắt đỡ lại được: “A phụ, tư tế sao lại cho nhà ta nhiều thịt thế này?"
Mặc đáp: “Nói là để con ăn nhiều một chút, người dẻo dai, khoẻ mạnh lên."
Bạch Vu vừa cảm động lại vừa thấy khó hiểu: “Vậy mà tư tế còn nhớ con sao?"
Tư tế không chỉ lo cho bộ tộc họ, mà còn quản cả chín bộ lạc điểu thú nhân phụ cận. Vậy mà vẫn nhớ rõ cậu à?
Ngạn đứng bên cạnh xen vào: “Trí nhớ tư tế hơn người, nhớ em có gì lạ? Với lại, nào có ai giống em chứ, ngốc ngốc suốt mười mấy năm trời?"
"..." Bạch Vu nghiến răng, suýt nữa muốn nhào lên đánh nhau với anh, nhưng bị a phụ một tay đẩy ra.
Cậu "hừ" một tiếng, rồi cũng chẳng nghĩ nhiều nữa. Là một á thú nhân nhỏ nhoi, cậu cũng chẳng có gì khiến người khác nhắm tới, chắc là tư tế chỉ tốt bụng mà thôi.
Ý nghĩ ấy thoáng qua, Bạch Vu liền tập trung vào miếng thịt trước mắt.
Khối thịt màu đỏ sẫm, lớp mỡ phân bố đều đặn, trông giống như thịt bò hoa tuyết. Cậu nuốt nước miếng ừng ực, tưởng tượng ra hương vị khi nấu chín.
Bạch Vu quay đầu gọi: "Á phụ! Thịt này để con nấu được không?"
Xuyên ngừng tay, hỏi: “Con biết làm à?"
“Cứ nếm thứ rồi sẽ biết!"
Cậu rửa sạch thịt, dùng dao đá chia thành từng phần. Trong đầu nhanh chóng lướt qua đủ kiểu nấu – chiên, xào, ninh, kho...
“Á phụ, lọ tương hôm trước con bảo người giữ đâu rồi?"
Xuyên đặt đồ xuống: “Trong ổ, ta lấy cho con."
Ngạn lập tức đứng dậy: “Để con!"
Một lúc sau, Ngạn ôm một lọ gốm nhỏ cỡ quả bóng đá ra, cái lọ ấy đen sì, miệng được bịt bằng đất sét và lá cây.
Bạch Vu cần thận mở nắp, bên trong tỏa ra mùi chua ngọt dễ chịu khiến bụng cậu réo lên ùng ục.
Ngạn ghé sát lại: “Cái này rốt cuộc có vị gì vậy?"
Bạch Vu múc một chút bằng đầu đũa: "Muốn nếm thử không?"
Ngạn bình tĩnh nhìn chiếc đũa đang dính nước tương kia một cái sau đó không chút khách khí mà dùng đầu lưỡi liếm một chút, lập tức nhăn mặt: “Chua quá!"
“Phải không?" Bạch Vu cũng thử một chút.
Vị chua dịu nhẹ lan ra khoang miệng, sau đó là chút ngọt hậu. Bạch Vu nhắm mắt lại thưởng thức: “Hương vị cũng ổn mà!"
Ngạn chép chép miệng, khó có khi không phản bác lại.
Bạch Vu đưa bình cho hai người cha. Xuyên nếm thử rồi bảo: “Cái này ăn một lần không hết được."
“Không sao, nó là gia vị thôi, giống như muối ấy. Khi nấu nướng chỉ cần cho một chút là làm món ăn dậy hương hơn nhiều."
Bạch Vu hứng thú bừng bừng nói: “Á phụ, tối nay không nấu gì khác nữa, làm luôn khối thịt này đi!"
Xuyên cười: “Được đấy. Hôm nay nếm thử tay nghề của con. Thịt muốn làm thế nào, ta giúp con."
“Không cần, mọi người cứ nghỉ ngơi. Để con làm."
Được ăn thịt, bao nhiêu mệt mỏi tan biến. Bạch Vu nhanh tay ướp thịt với nước tương, rồi tìm một cái nồi đất để nấu.
Vì nồi đất dễ nứt nên Bạch Vu không dám dùng dầu chiên, đành hỏa chút nước và mỡ thú vào trước, nấu sôi cho nhỏ lửa rồi bỏ thêm tương và thịt vào nấu cũng.
Khác với cách nấu của á phụ, Bạch Vu đứng canh bên cạnh, đợi thịt vừa đổi màu thì lật mặt, nấu xong là gắp ra ngay.
Bạch Vu dùng chiếc đũa khẽ chọc vào miếng thịt, vui vẻ mà nói: “Đã xong!”
Ánh mắt của cả nhà đều dồn hết vào mâm thịt. Ở trên mâm đặt những miếng thịt thơm lừng màu nâu cánh gián, khi dùng chiếc đũa khẽ chọc, thớ thịt tươi khẽ đàn hồi, thoạt nhìn mềm mọng khác xa với món thịt của trước kia. Miếng thịt còn mang hơi nóng đem hương thơm tỏa khắp xung quanh làm cổ họng mọi người đứng cạnh đều giật giật.
"Như này ăn được chưa đấy?" Ngạn không nhịn được hỏi.
Bạch Vu nhướn mày, tự tin nói: “Nếm thử đi."
Xuyên cười khẽ, chia cho mỗi người một miếng.
Ngạn gấp không chờ nổi mà dùng chiếc đũa chọc lấy miếng thịt bỏ vào miệng, bình thường anh sẽ không dùng cái này, nhưng thịt hôm nay quá nóng!
Vừa cần miếng thịt một cái, nước sốt nóng hổi đã lập tức lấp đầy khoang miệng. Chưa đợi anh nhả ra thì mùi hương thơm nồng của thịt kèm vị ngọt dịu của tương đã lần lượt truyền đến, kích thích đến vị giác của anh.
Thật nóng! Thật thơm!
Ngạn vừa ăn vừa thầm nghĩ: Thịt mà cũng có thể ngon thế này sao?!
Anh trừng lớn đôi mắt, lại vội vàng ăn thêm mấy miếng. Quả chua thường ngày không muốn ăn, vậy mà khi cho vào thịt lại tỏa ra một hương vị khó tả, vừa đủ để khử đi mùi tanh và cảm giác ngấy, khiến miếng thịt trở nên thơm ngon bất ngờ.
Ngạn cũng không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra, một khối thịt to như thế, vậy mà chỉ cắn ba miếng là đã hết sạch.
Nhìn đôi đũa trống không, bụng còn hơi cồn cào, anh khẽ xoa bụng, rồi đưa mắt nhìn sang những người còn lại.
Xuyên nhìn thấy anh như thể, khẽ cười rồi gắp miếng thịt trong chén mình cho anh.
Nhìn miếng thịt mà á phụ đưa, Ngạn vội xua tay: “Á phụ ăn đi, đừng cho con nữa."
Rồi quay sang Bạch Vu, giục: “Bạch Vu, em lại làm thêm một ít nữa nhé?!"
Thịt vẫn còn thừa nửa miếng treo bên cạnh, nếu không ăn hết đêm nay thì sẽ được mang đi hun khỏi để bảo quản.
Bạch Vu ăn hết phần của mình, đắc ý vô cùng: “Hồi nãy ai còn nghi ngờ em ấy nhỉ?"
Ngạn vỗ vai cậu: “Em không nấu thì ai nấu? Thịt ngon thế này mà hỏng thì tiếc lắm! Nào, em nấu tiếp, anh nhóm lửa cho!"
Bạch Vu bị anh trai đẩy đến cạnh đống lửa kêu to: “Ăn thịt của em nấu thì lát nữa nhớ giã thanh căn cho em nhé!"
Ngạn vỗ ngực: “Yên tâm! Em nói gì anh nghe nấy!"
Bạch Vu trân trọng ăn xong phần mình, rồi bắt tay nấu chỗ thịt còn lại.
Thịt tươi ướp với tương, nấu lên thơm ngào ngạt, vị giác được chiều chuộng đến mức cả nhà ăn sạch cả phần thịt tưởng chừng đủ cho hai ba bữa.
Bạch Vu xoa bụng, ăn uống no đủ, toàn thân ấm áp khiến mí mắt cậu như muốn díp lại.
Xuyên nhẹ nhàng sở trán cậu, cười hỏi: “Thanh căn muốn xử lý thế nào đây ? Để ta với a phụ con giúp."
Bạch Vu gắng gượng tỉnh thần: “Rửa sạch, giã nát là được rồi. Cần hai cái thau lớn, với một cái rây lọc nữa.
Mộc: 'Nước tương' ở trong chương bản convert là 'mứt hoa quả' mà mình thấy cách nấu này hơi lạ nên sửa thành 'tương' cho gần gũi.